Phong Nguyệt Trái

Chương 19



Bên trong động phủ của Lục Cận, Tần Thanh bực bội Lục Hắc kia nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của y, Lục Cận lại thiên vị chó con này không cho phép Tần Thanh ức hiếp nó, bây giờ thừa dịp Lục Cận vắng mặt, oán khí suốt một thời gian tích góp lại một lần, xốc chó con kia lên, hung dữ nói: “Miêu yêu chết tiệt, thức thời thì cút ngay cho ta, đừng có phá hỏng chuyện tốt của ta và Lục Cận!”

Lục Hắc nhe răng nhìn y, trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý hả hê. Tần Thanh càng thêm phát điên, nghiến răng ken két, đột nhiên nở nụ cười, buông tay ra, nhàn nhã nhìn Lục Hắc: “Ta làm sao không biết tâm tư ngươi. Chỉ là đã bị ta chiếm tiên cơ, ngày hôm nay Lục Cận một lòng đều đặt trên người ta, ngươi một tia hi vọng cũng không có. Tội gì phải chết cũng không đi, thương tâm vô ích như vậy?”

Con ngươi Lục Hắc hơi tối lại, nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu đối diện với Tần Thanh, không nhượng bộ lấy nửa phần.

“Thần tiên đầu gỗ kia có cái gì hay? Bất quá kiếp trước cứu ngươi một mạng, có đáng cho ngươi một lòng một dạ?” Tần Thanh hừ một tiếng, chầm chậm vuốt mái tóc dài, “Hảo tâm khuyên ngươi một câu, kiếm một chỗ an ổn tu luyện, biết đâu còn có một ngày có thể ngẩng đầu. Chớ có thực sự chọc giận ta, không biết lúc đó bổn đại gia sẽ làm gì ngươi đâu”

Lục Hắc oán hận trừng mắt nhìn y, thầm nghĩ hồ tinh ngươi rốt cuộc có quỷ kế gì, từng bước lừa gạt thân thể lẫn trái tim Lục Cận. Rõ ràng rất lợi hại nhưng ở trước mặt Lục Cận lại giả bộ vô hại, mấy ngày trước nghe tạp mao hồ tinh nói, Tần Thanh này nghiễm nhiên lai lịch không nhỏ, không ngờ lại là kẻ đứng đầu hồ tộc, thế mà lại cứ quấn lấy Lục Cận, bảo nó không nghi ngờ sao được?

Tần Thanh thấy Lục Hắc hoàn toàn không sợ uy hiếp của mình càng thêm tức giận, nhưng cũng có chút bội phục lá gan con miêu yêu này. Thành thực mà nói, lúc này muốn lấy mạng Lục Hắc dễ như trở bàn tay, nhưng nói thì hung ác như vậy nhưng cũng không thật sự nghĩ sẽ làm gì nó.

Nếu y thực sự giết chết Lục Hắc, sợ là Lục Cận sẽ rất thương tâm đi? Thần tiên kia tùy tiện dưỡng một con vật bên người, dưỡng một ngày liền coi trọng như vậy. Ngày trước nhẫn tâm vứt bỏ Lục Hắc ven đường, trở về buồn bã rất lâu, còn tưởng rằng y không biết, len lén trở về chỗ cũ tìm, tìm không được lại thất vọng trở về.

Biểu hiện ra bên ngoài cương quyết, nhưng bên trong lại ôn hòa do dự, tâm nhuyễn, không chịu được níu kéo. Nếu không phải nhìn ra điểm ấy, chỉ sợ y cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy. Tần Thanh nhớ tới nguyên nhân vì sao mình lại quấn lấy Lục Cận, đến ngày hôm nay từng bước từng bước đều nằm trong kế hoạch của y, tất cả tiến triển rất thuận lợi, nhưng đột nhiên cảm giác một thứ tình cảm nôn nao.

Trong suốt gần nghìn năm sinh mệnh, cũng không biết đã kết bao nghiệt duyên, đùa giỡn bao chân tâm, ái tình đã sớm phai nhạt, chỉ cầu phong nguyệt. Nếu không phải có mưu đồ, dung mạo Lục Cận kia tầm thường như vậy, sao có thể lọt vào mắt y. Chỉ là ba phần diễn kịch, dần dần lại có chút càng diễn càng thật, chẳng lẽ đã thực sự động tâm?

Tần Thanh con ngươi trong nháy mắt tối lại, khóe miệng chậm rãi dẫn thành nét cười lạnh.

Động tâm? Trong hồ tộc y, tự mình động tình, lại có mấy kẻ có được kết cục tốt đẹp? Chính y, từ lâu cũng đã xem thường hai chữ này.

Những phàm nhân ấy từng hẹn thề sắt son chỉ nguyện chung tình với y, sau khi biết y là hồ tinh, chẳng phải đều thất kinh biến sắc, ai ai cũng hoảng hốt tránh còn không kịp. Thậm chí còn có người tìm một ít đạo sĩ hòa thượng tới thu y, có ai còn lưu tình? Hay dù là đồng tộc, Thúy cơ y vạn phần sủng ái, cũng thay lòng đổi dạ còn muốn gài bẫy đẩy y vào chỗ chết, lại có nửa phần tình cảm ở đâu?

Nhân tâm khó lường, thần tiên hay yêu tinh cũng có gì bất đồng? Lục Cận bây giờ đáp ứng y, không thể nói ngày sau sẽ không đổi thay, hận y hủy đi tu hành của hắn, cầm kiếm muốn chặt đứt đoạn “nghiệt duyên” này với y. Ngày đó, lẽ nào chỉ mình y như cũ vẫn lưu luyến si mê những ôn nhu của ngày xưa, chấp nhất không chịu quay đầu?

Nguyên đã tính toán ổn thỏa, sự việc kết thúc, liền trở về tộc làm chức huyền hồ chủ của y, sẽ không tiếp tục dây dưa với Lục Cận nữa. Vậy sao lúc này lòng lại hỗn loạn đến vậy, dừng như có chút không đành dứt bỏ. Đại hạn đã sắp tới gần, do do dự dự, Tần Thanh y từ bao giờ lại thiếu dứt khoát như thế?

Lục Hắc vốn đang đề phòng Tần Thanh tiếp tục bắt nạt nó, cong lưng, chuẩn bị lao vào cắn. Chợt thấy Tần Thanh đột nhiên nét mặt âm tình bất định, cũng không để ý tới nó nữa, nằm nghiêng trên giường, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nghi hoặc sủa gâu gâu hai tiếng, chạy vòng tròn hai vòng, đột nhiên vui mừng chạy vội về phía động khẩu. Tần Thanh hơi nghiêng đầu nhìn, nguyên lai là Lục Cận đã trở về, Lục Hắc đang chạy quanh chân hắn, cái đuôi ngoe ngẩy nịnh hót làm nũng.

Lục Cận giống như mọi khi, ngồi xuống xoa đầu Lục Hắc, sau đó đứng lên, gỡ trường kiếm sau lưng treo lên vách động, liền đi về phía Tần Thanh.

Tần Thanh lấy lại bình tĩnh, ngồi dậy, cười nhìn hắn: “Không phải ngươi nói muốn đi bái tế bạn cũ sao? Nhanh như vậy đã về?”

Lục Cận qua loa trả lời một tiếng ừ, ngồi xuống trước chiếc bàn đá, vươn tay rót một chén trà, rồi cũng không nói gì. Tần Thanh thấy sắc mặt hắn có chút khác với ngày thường, liền đi tới ngồi xuống bên cạnh, kéo hắn lại, ôm vào lòng, ôn nhu nói: “Sao thế, trong lòng không vui?” Cúi người định hôn lên môi hắn. Lục Cận hơi tránh, đầu nghiêng qua, chỉ buông rủ mi mắt nói: “Đã bái tế rồi, nhìn thấy mộ phần cỏ dại mọc thành bụi, có chút thương cảm”

Tần Thanh lại mỉm cười: “Người chết đã sớm đầu thai, bên trong mộ phần ngày hôm nay cũng bất quá là một đống xương khô mà thôi. Ngươi a, cũng đã làm thần tiên, sao còn nhìn không ra?”

Lục Cận thế nhưng không cười nổi. Sáng sớm hắn xuất môn đi bái tế, cũng không phải cố nhân nào, mà là chính hắn.

Hôm nay chính là ngày giỗ của hắn, hàng năm vào ngày này, hắn đều tới mộ phần của mình nhìn một chút. Chẳng qua khi hắn còn là người là một cô nhi, không thân không thích, sau khi hắn chết cũng không có hậu nhân tới thay hắn tảo mộ. Hơn chục năm đầu còn có mấy người bạn cũ sẽ ngẫu nhiên đến đây đốt cho hắn chút tiền giấy, đến khi cố nhân năm xưa cũng lặng yên ngủ say dưới tầng đất sâu, mộ phần hắn càng thêm lạnh lẽo tiêu điều, cỏ dại gần như đã che phủ hết mộ bia, cũng không có người tới dọn dẹp, càng không người bái tế.

Lẽ thường đã làm thần tiên, tất thảy khi còn tại nhân thế bất quá chỉ như áng mây bay như hơi gió thổi, sớm buông tay rồi mới phải. Trước đây không hề có cảm giác thương cảm, ngày hôm nay đứng hồi lâu trước mộ phần chính mình, lại cảm thấy muộn phiền hoang liêu lan tràn khắp nỗi lòng.

Có lẽ, bởi vì trên đường gặp Tần Thức, nghe những lời xúc xiểm của gã.

Tạp mao hồ ly kia, biến thành hình người, bên môi vương ý cười, nói với hắn, Tần Thanh nguyên là đường đường huyền hồ chủ, tu luyện gần nghìn năm, là tay lão luyện trong chuyện trăng gió, đùa bỡn không biết bao nhiêu nhân tâm. Tìm tới hắn, cũng bất quá tham lam một thân tiên cốt của hắn mà thôi. Khuyên hắn đừng nên tự mình đa tình, tưởng Tần Thanh thật lòng, tránh cho đến lúc đó hối hận không kịp.

Còn nói, chỉ bằng vào phần tư sắc này của hắn, phóng mắt khắp hồ tộc, dù là hồ tinh tầm thường nhất cũng thấy chướng mắt. Huống chi Tần Thanh, thân là huyền hồ chủ, có loại mỹ nhân nào chưa từng hưởng qua, sao có thể động tâm với hắn, chẳng phải là nực cười.

Lục Cận quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt Tần Thanh. Chan chứa tình ý, chân thành dịu dàng, có chỗ nào giống như đang lừa gạt hắn chứ.

Từ khi nhặt về chỉ mới là một cuộn lông, đến khi hóa thành hình dáng một hài đồng, sau là thiếu niên, đến khi là dung mạo tuấn mỹ mị hoặc như ngày hôm nay, tất cả những biến đổi chậm rãi ấy đều ngay trước mắt hắn. Làm bạn đến bây giờ, đã mấy mùa xuân thu, Tần Thanh sao lại lừa gạt hắn.

Chẳng lẽ hắn không tin Tần Thanh, lại đi tin một tạp mao hồ ly rõ ràng không có ý tốt đẹp gì?

Chỉ là… Có thể nào Tần Thanh thực sự là huyền hồ chủ mà không phải một hồ tinh bình thường? Nếu quả nhiên là hồ tinh tu luyện gần nghìn năm, vì sao phải che giấu hắn thân phận huyền hồ chủ này, vì sao từ đầu ở trước mặt hắn lại giả hình dạng còn nhỏ?

Nghĩ đến đây, Lục Cận nhẹ nhàng nắm cánh tay Tần Thanh ôm bên hông hắn, đột nhiên hỏi: “Tần Thanh, nhà ngươi vốn ở chỗ nào? Trong tộc còn huynh đệ tỷ muội gì không?”

Tần Thanh hơi giật mình: “Vì sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”

Năm xưa khi y hóa thành hình người, Lục Cận cũng từng hỏi y từ đâu đến, sao lại bị mấy con dã cẩu khi dễ. Bị y hàm hồ trả lời qua loa, Lục Cận cũng không hỏi tiếp. Vì sao đang yên đang lành lại bỗng nhiên hỏi tới chuyện này?

Lục Cận cười cười: “Nếu ngươi đã muốn cùng ta trường tương tư thủ, ta cũng nên quan tâm nhiều hơn một ít tới chuyện của ngươi”

Tần Thanh con ngươi hơi lóe sáng, trong đầu hiện lên vô vàn ý nghĩ, sau cùng cười nói: “Thực không dám giấu, ta vốn thuộc huyền hồ tộc ở Thương Lôi sơn, nhưng vì một vài duyên cớ mới đến Tê Long sơn này. Gặp gỡ ngươi, lại được ngươi cứu, chẳng phải là duyên phận đã định trước từ trong chốn u minh sao”

Lục Cận trong lòng nhấc đi một tảng đá, không khỏi cười nói: “Vậy khi đó tại sao lại giả dạng còn nhỏ trước mặt ta?”

Tần Thanh mỉm cười hôn lên mặt hắn một cái, nói: “Ta lúc nào lừa ngươi, ta vốn chỉ là một huyền hồ tinh bình thường, đạo hạnh nông cạn, khó khăn lắm mới có thể hóa thành hình người. Nếu không phải được ngươi cứu, đúng là đã bị mấy con dã cẩu đó ức hiếp rồi”

Nụ cười trên gương mặt Lục Cận lập tức cứng đờ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.