Cái tát của cô tuy là dùng hết sức nhưng đối với Dịch Thừa Phong thì chẳng thấm vào đâu, điều làm anh đau lòng hơn là Tiểu Ngọc lại đánh anh, tại sao chứ, anh chỉ muốn cô ấy ở lại với anh thôi, chỉ đơn giản là ở bên cạnh anh đừng đi đâu hết.
“Em đánh anh! tại sao ngay tới cả em cũng ghét bỏ anh? em muốn rời xa anh đến như vậy sao?”
“Không! không có! không phải! tôi…tôi không phải Tiểu Ngọc, anh đừng qua đây!…”
Thiến Vy loạn ngôn, lắc đầu nguầy nguậy, chỉ thấy sắc mặc của Dịch Thừa Phong đã thay đổi, anh tiến tới một bước cô lại lùi ra sau một bước, lùi một hồi chân đã chạm đến cạnh giường, cô không thể lùi thêm được nữa.
Dịch Thừa Phong lại lấy đó làm cơ hội, nhanh như chớp đã tới đè Thiến Vy xuống giường, cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã tháo cavat, trong nháy mắt hai cổ tay của cô đã bị trói chặt để trên đầu.
Lúc này Thiến Vy mới thật sự hoảng loạn, Dịch Thừa Phong lại đang đè lên người cô, đôi mắt của anh ta nhìn cô thật kỳ lạ, anh ta không phải muốn…
Suy nghĩ trong đầu còn chưa kịp dừng, thì cô đã thấy Dịch Thừa Phong đang cởi chiếc vest của mình ra, người cô bỗng trở nên cứng ngắt sau đó lại run lên cằm cập, cô loạn ngôn kêu lên.
“Đừng mà! xin hãy thả tôi ra, tôi không phải Tiểu Ngọc! tôi không phải Tiểu Ngọc!…”
Anh hơi cúi đầu xuống, nhìn mặt cô trắng bệch, mép môi lại mang như ý cười.
“Tiểu Ngọc, nếu em còn không ngoan, anh sẽ không nhẹ nhàng đâu.”
Rồi sau đó chậm rãi mở từng cúc áo sơ mi của mình, thẳng tay ném đi, hiện ra cơ bụng tám múi đầy săn chắc, Thiến Vy nhìn thấy càng thêm hoảng sợ, xong rồi, xong rồi, làm sao đây.
“Dịch Thừa Phong tôi xin anh nhìn cho kỹ đi, tôi là Thiến Vy, không phải Tiểu Ngọc của anh đâu!” Thiến Vy vừa nói vừa khóc nức nở.
“Bảo bối ngoan, anh biết em đang sợ nên mới lôi tên người ngoài vào, nhưng em có biết anh còn sợ hơn cả em không, anh rất sợ khi buông em ra rồi em sẽ lại rời xa anh, Tiểu Ngọc anh thật sự rất yêu em. Anh muốn em là của anh, thuộc về anh.”
Lời vừa dứt, anh liền hôn vào môi cô, Thiến Vy bất ngờ hai má đỏ ửng “Ưm” nhẹ một tiếng, đầu óc rối bời, không dùng được sức lực nào chỉ có thể bất lực trợn tròn mắt nhìn anh.
Ánh mắt của cô dưới ánh đèn rực lên trơn bóng sáng sủa, có chút lấp lánh như ánh sao trời, từ lúc đám cưới tới giờ đây là lần đầu tiên cô gần anh đến vậy.
Nụ hôn của Dịch Thừa Phong dịu dàng vô cùng, tựa như bao nhiêu mật ngọt trên thế gian cũng không sánh bằng, trong thoáng chốc cô lại có chút nhụt chí chỉ muốn được anh hôn như thế này mãi.
Khẽ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên cơ thể anh, ý chí liền đánh cho cô tỉnh táo lại trong sự cám dỗ đầy ngọt ngào vừa rồi. Trăm ngàn lần tự chửi mắng bản thân loăn loàn, lẳng lơ.
Nụ hôn đó nào có phải dành cho cô, mà là anh đã trao nhầm người rồi, cô ra sức giãy giụa nhưng người ở trên nặng như tảng đá vậy, ngược lại chỉ khiến cô mau mất sức, thở hổn hển.
Dịch Thừa Phong rời môi cô, anh đưa bàn tay trắng trẻo thon dài của mình, vuốt ve từ mái đầu vuốt xuống khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của cô mà không giấu được sự cưng chiều, lại khiến cô tim đập thình thịch nhưng cô làm sao có thể…cô không muốn, thấy cô sợ hãi như vậy anh liền dụ dỗ nói.
“Bảo bối em đừng sợ, anh hứa sẽ nhẹ nhàng mà.”
Thiến Vy vừa run vừa khóc, cô gái nhỏ cố gắng vùng vẫy một hồi nhưng lại không được chỉ biết khóc lóc cầu xin.
“Đừng mà…đừng mà…tôi van anh…Dịch Thừa Phong anh đừng làm vậy mà…hức hức…”
Nhưng anh lại vờ như không nghe thấy, chỉ im lặng nhìn cô sợ hãi khóc đến nước mắt ướt đầy mặt, cuối cùng vẫn không kìm chế được dục vọng mà mạnh tay xé nát đi chiếc váy ngủ mỏng manh của cô. Một thân hình trắng noãn như tuyết hiện ra trước mắt anh, đẹp đẽ quyến rũ vô cùng.
Cô không mặc áo ngực, phơi bày ra hai quả đào tiên to noãn nà đẹp mọng nước, Dịch Thừa Phong nuốt nước bọt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ phận nhảy cảm đó của con gái, trong lòng nói không ra có một loại cảm giác vô cùng đáng yêu.
Ngực của cô bị anh nhìn chăm chú, Thiến Vy không làm gì được, chỉ biết nhắm chặt hai mắt nghiêng mặt qua một bên để trốn đi sự ngượng ngùng, ngoài khóc ra cô chẳng nói được gì, trong lòng thật sự hận không thể che đi bộ phận nhạy cảm đó.
Thân dưới của cô có mặt một chiếc quần lót màu hồng nhạt thêu hoa văn rất khiêu gợi, Dịch Thừa Phong không gấp, anh muốn làm một màn dạo đầu nhẹ nhàng với cô trước, liền đưa tay sờ lên một quả đào của cô, mềm, mềm quá, còn rất mịn nữa, không nhịn được lại đưa môi lên nhũ hoa mà nút như một đứa trẻ, tay kia của anh nhào nặn quả đào còn lại.