Chân mày của Thiến Vy khẽ nhíu, cô rên nhẹ có chút đau thì ra là Dịch Thừa Phong đang cắn lấy hạt châu của cô.
“Ưm…đừng…”
Dịch Thừa Phong cứ nút rồi lại cắn, mùi vị tuyệt vời như vậy đời này anh chưa từng trải qua, dùng đầu lưỡi ướt át của mình liếm láp, tha hồ trêu đùa ngực của cô. Mỗi lần anh liếm cô lại vô thức mà phát ra những tiếng rên rỉ non nớt, cảm giác thắt chặt ở chỗ đó, còn có hơi ướt sũng, toàn thân cô đều bị anh liếm đến tê dại.
Dịch Thừa Phong véo nhẹ vài cái vào ngực Thiến Vy, nhìn khuôn mặt của cô hiện tại đã đỏ hết cả lên vì xấu hổ, làm anh lại thấy rất dễ thương, liền ghé vào tai tiếp tục liếm láp xung quanh vành tai của cô, sau đó cắn nhẹ vài cái rồi nói ra một câu đầy mê hoặc.
“Như vậy, em thoải mái không?”
Hơi ấm truyền vào tai, tuy nhột nhưng Thiến Vy lại có cảm giác gì đó rất dễ chịu, dễ chịu đến không nói nên lời, cô như bị anh dụ dỗ hay bị anh mê hoặc, chỉ biết bất lực nằm dưới thân anh.
Không nghe thấy cô trả lời, anh nghĩ chắc cô đang rất mắc cỡ, đôi mắt cô bé cứ nhắm chặt lại không dám mở ra, hai bên khóe mắt còn có chút ướt lệ không tránh khỏi có một cảm giác rất khả ái làm cho người ta tim đập thình thịch.
Anh ghé xuống hôn quanh cổ cô, ngửi thấy một mùi thơm vụn vặt yếu ớt của cô bé cùng với hơi thở ngọt ngào, làm anh thấy có chút nhu mì, trái tim trong phút chốc lại trở nên yếu đuối, thiếu chút nữa lại vì vậy mà không nỡ ức hiếp cô.
Người Thiến Vy bị anh đè lên nặng như một tảng đá, khiến cô không khỏi cảm thấy khó thở, nhiều lần chịu không nổi rất muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay cô bị trói chặt hoàn toàn không làm gì được, cơ thể của Dịch Thừa Phong đẹp không góc chết, tựa như bức tượng nam thần, từng đường nét đều được điêu khắc rất tỉ mỉ.
Bình thường cô chỉ có thể nhìn anh ở phía xa, không ngờ lại có một ngày được gần anh còn thân mật với anh như vậy. Ảo tưởng vừa kịp hình thành trong đầu thì cô lập tức xóa tan nó đi, ý chí cũng ra lệnh cho cô không được suy nghĩ lung tung.
Dịch Thừa Phong vuốt ve ngực của cô, bàn tay chậm rãi trượt xuống phần eo men tới mé hông, từ từ kéo chiếc quần lót của cô xuống. Chỗ đó vừa trắng vừa sạch hoàn toàn không có một chút cỏ dại nào, thật đúng là hơn cả cực phẩm, anh đưa tay xuống dưới, ngón tay chui vào bên trong thăm dò nơi đầy nữ tính của cô. Cảm giác đau ở bên dưới làm hai chân Thiến Vy như muốn quằn quại.
“Ahh…Đau…đau quá…xin anh….”
Dịch Thừa Phong chỉ nhìn cô nhíu mày, mới có như vậy mà đã đau đớn không chịu nổi rồi, một lát nữa làm sao anh nỡ…
“Tiểu Ngọc ngoan, em đừng sợ, anh thật sự không nỡ làm vậy với em đâu, nhưng anh không cách nào kìm chế được, tha lỗi cho anh. Anh hứa sẽ nhẹ nhàng với em.”
Lời vừa dứt, trên môi Thiến Vy đã có một nụ hôn, cô không nói được gì chỉ biết nhìn anh, nước mắt ầng ậng như sắp tràn ra, ngón tay anh vẫn miệt mài thăm dò bên dưới của cô, kích thích chỗ đó chảy ra dòng chất lỏng óng ánh trong suốt.
Dịch Thừa Phong vừa ý, kéo khóa quần của mình xuống, vật kia to cứng lại còn căng trướng, không thèm báo trước tiếng nào, anh mạnh bạo đâm thẳng vào cô.
“Ahhh…” Thiến Vy kêu lên thất thanh, cô đau đớn lắc đầu, cảm giác như chỗ đó của cô đã bị vật to cứng kia của anh xé rách.
Cậu nhỏ nằm chặt khít trong nơi đầy mẫn cảm của cô, còn có cảm giác âm ấm, tuy cũng có đau nhưng phần lớn vẫn là s**ng…
Anh dùng sức dang rộng hai chân cô ra rồi mạnh mẽ cắm rút, thân dưới của Thiến Vy bị vật to kia của anh liên tục ra vào, vừa đau đớn lại vừa râm ran khó chịu.
“Ưm…Đừng…dừng lại…hức hức…tôi đau…ahhh…”
Dịch Thừa Phong hé miệng ngậm đỉnh hồng của cô, ra sức mút nó thật mạnh, sau đó lại ghé lên tai của cô dỗ dành nói.
“Tiểu Ngọc Ngoan! một lát nữa sẽ hết đau thôi.”
“Không! van anh…đau…hức hức…” Thiến Vy đau đớn muốn vặn vẹo cơ thể, hơi thở dồn dập toàn thân mồ hôi ướt nhẹp.
Anh vẫn để ngoài tai lời cô nói, cứ ra vào chỗ đó của cô không ngừng, chỉ thấy cơ thể đang nằm dưới thân anh là một khuôn mặt khác, một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, chứ không phải là khuôn mặt không son phấn má hồng của Thiến Vy.
Hai tay anh lại không chịu được rảnh rỗi mà vươn ra mò mẫm ngực cô và những chỗ khác, còn liên tục hôn hít khắp nơi trên cơ thể cô không sót một chỗ.
Hành động cắm rút cứ liên tục lặp đi lặp lại rất bạo, Thiến Vy thở muốn không nổi, dường như cũng không còn sức để kêu la nữa, cô cố gắng lấy hơi, yếu ớt cất ra một câu.
“Đau…Tiểu Ngọc đau…xin anh dừng lại đi.” Thiến Vy hết cách, đành phải giả mạo cô gái đó, chỉ mong có thể nhận được một lối thoát.
Cả người cô run run, âm thanh khóc lóc cũng trở nên rất yếu ớt, Dịch Thừa Phong thấy vậy rốt cuộc cũng mềm nhũn, không đành lòng mà dừng lại. Anh biết lần đầu tiên chính là đau như vậy.