“Ngoại công, con không có lựa chọn nào khác. Con là con gái của Tuyết Văn Hào, cũng là cháu ngoại của người.”
“Nhưng cái tính cách của con ấy à, quá thành thực thẳng thắn, tính khí lại chẳng ra sao, nếu như không phải là chính thất, con sẽ luôn phải chịu thiệt thòi đấy.”
“Làm gì có ai cả đời luôn thuận buồm xuôi gió chứ? Người yên tâm, Yên Nhi sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, con cũng không để họ làm tổn thương mọi người nữa. Sư phụ con đã về rồi sao?”
“Về rồi, có nhắc đến con, trong nửa tháng này hẳn sẽ không đi đâu cả hay moi ngay.
“Ngày mai, con đi thăm mẫu thân trước. Hôm sau sẽ đến gặp sư phụ.”
“Tuyết Nhi, lần trước lúc con đi có nói không thể gả cho hoàng gia, như vậy là sao?” Lúc đó, ông cử nghi hoặc mãi.
“Ngoại công, con mơ một giấc mơ, giấc mơ đó rất dài, con mơ thấy Lê Kiệt, sau đó con bị hắn…bị
hắn giết, còn liên lụy cả người và cữu cữu.”
Tuyết Yên nghĩ nếu nàng nói ra chuyện tái sinh, ngoại công có nghĩ nàng là một con ma không? “Con ấy à, mộng sao có thể xem là thật được.” Trần Hữu Thủy cuối cùng cũng yên tâm.
“Ngoại công đã biết ai là kẻ đột nhập vào núi Mặc chưa?” Đây là điều Tuyết Yên quan tâm nhất.
“Không biết, bọn chúng đến và đi rất nhanh, cũng không rõ mục đích của chúng là gì.”
“Ngoại công, có thể bọn chúng là người Ninh Vương hoặc phụ thân con phái đến.”
“Cái gì? Phụ thân con?”
“Chẳng bao lâu nữa, giữa Ninh Vương và An thường sẽ nổ ra một cuộc chiến, thiên hạ tất biến. VI Mà Tuyết Nhi hi vọng, An Vương sẽ thắng.” Anh mất nàng kiên định, mang theo một chút lạnh lùng.
Ngoại công nhìn Tuyết Yên, đôi mắt nàng trầm ổn, ánh mắt ấy khác hẳn với tuổi của nàng.
“Yên Nhi, con còn không rõ suy nghĩ của cha con u?” Ngoại công thấp giọng hỏi.
“Cha con vẫn chọn Ninh Vương. Vì vậy, con sợ họ sẽ gây bất lợi cho Thanh Y Đường, ngoại công, trước mắt mọi người tạm rời đi ẩn nấp đã.” “Con có biết, điều này có nghĩa là con và cha con sẽ thành kẻ địch?” Ngoại công nhìn Tuyết Yên.
“Con biết. Nhưng ngoại công, dẫu phụ thân muốn gả con cho Ninh Vương, hay An Vương, hình như đều không phải là vì con.”
Ngoại công gật đầu: “Ta hiểu. Ta có tự có sắp xếp của mình.”
Ông đưa cho Tuyết Yên một mặt dây chuyền ngọc bích màu đen, chế tác tinh xảo, mặt chính khắc một nhành hoa lan rủ đong đưa.
“Cái này con giữ cho kĩ, đây là Mặc Lệnh của hth Thanh Y Đường. Nếu có chuyên khần cấp, hãy.V1 mang nó đến Tử Y Các ở Vân thành, bọn họ sẽ nghe theo lệnh của con. Mặc Lệnh là lệnh bài cao nhất của Thanh Y Đường, coi như đây là của hồi môn mà ta tặng cho con.”
Tuyết Yên cầm lấy Mặc Lệnh, nhìn ngoại công: “Ngoại công, Thanh Y Đường đã không còn là nơi có thể dung thân nữa rồi. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải bảo vệ mạng sống của mọi người.”
“Ta biết, từ khi mẹ con cùng Tuyết Văn Hào bắt đầu, ta đã biết. Có điều, ngoại công không hi vọng con sẽ đi theo vết xe đổ của mẹ con. Tuyết Yên ôm chặt lấy ngoại công: “Sẽ không đâu, Tuyết Yên xin thề.”
Sáng sớm hôm sau Tuyết Yên đến thăm mộ mẫu thân nàng.
Lăng mộ của mẹ Tuyết Yên, Trần Tuyết Lăng ở trên núi Mặc. Thực ra, mẫu thân nàng vẫn chưa được gả cho Tuyết Văn Hào.
Trần Tuyết không muốn làm vợ lẽ của người khác, cũng không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ cùng một người đàn ông. Nhưng, nàng yêu người đàn ông đó, mặc dù hắn cũng yêu nàng, nhưng chỉ là yêu mà thôi, hắn không hề cho nàng một lời hat ben hưa ben
Tình yêu trên đời, quả là bất lực, luôn luôn đứng sau lợi ích của gia tộc.
Lúc sắp lâm chung, nàng xin Tuyết Văn Hào, sau khi chết an táng nàng trên núi Mặc.
Tuyết Yên khoác một chiếc áo choàng xanh, nàng chỉ dùng một chiếc trâm bạc để cài lên tóc, không đeo thêm trang sức nào khác, không khác gì một yêu tinh trong rừng.
Lê Hiên hơi run rẩy, một nữ tử như vậy lại phải sống nơi nhà cao gác rộng, quả là đáng tiếc. Hôm nay hắn cũng khoác một chiếc áo choàng lớn màu xanh, đội một chiếc mũ len màu đen, nhìn rất hợp với trang phục trên người Tuyết Yên.
Khi hắn không cười, đôi mắt thâm sâu, lông mày kéo đến bên tóc mai, tự phụ lạnh lùng.
Trên ngọn núi tĩnh mịch này, hai người họ giống như một bức tranh.
Mộ của Trần Tuyết nằm sâu trong núi Mặc. Sau mộ là gốc phượng nay đã trăm tuổi, xung quanh mộ trồng rất nhiều cây tử huyện và cây quế.
Lê Hiện cùng Tuyết Yên đứng trước mộ của Trần
Tuyết Yên nói khẽ: “Thực ra ta không còn nhớ dáng vẻ mẹ nữa. Chuyện của người, ta chỉ biết được người sống trên núi Mặc, người xinh đẹp, thông minh, biết làm hương, hiểu y thuật, giỏi săn bắn, người vừa lương thiện lại vừa giảo hoạt.
Người là cô gái của núi Mặc.”
Lê Hiên ôm lấy Tuyết Yên.
“Sau đó bà ấy yêu tướng quân nước Đại Hưng. Chuyện về sau, không một ai biết. Có người nói cái cái chết của mẹ ta không đơn giản, không phải do mắc bệnh mà chết. Nhưng mẹ ta thông minh như vậy, sao có thể bị người khác hãm hại?”
Nói xong, Tuyết Yên lại nhớ về kiếp trước của nàng, không phải nàng cũng bị người khác dồn đến chỗ chết sao. Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là do Lê Kiệt không yêu nàng.
Lê Hiên hơi giật mình: “Tuyết Yên, thật ra nàng không thể tưởng tượng được những nữ tử sống trong khuê các đang nghĩ gì trong đầu đầu. Mặc dù nàng thông minh, nhưng tâm tư ngay thắng, nàng sẽ không hiểu được cuộc sống của bọn họ đâu.”
“Vương gia đang khen ta sao? Liệu vài năm nữa, h có phải ta cũng trở thành như vậy?” Tuyết Yên nhẹ V1 nhàng hỏi.
“Yên Nhi, đừng thay đổi. Đừng trở thành kiểu người như vậy.” Bàn tay của Lê Hiên siết chặt hơn.
“Không trở thành như vậy, ta không phải là miếng mồi của người khác sao?”
“Bổn Vương sẽ bảo vệ nàng.”
“Vương gia?” Tuyết Yên ngước nhìn hắn: “Chính ngài là người muốn giết ta!”
Lê Hiên hơi sững lại, đúng vậy, Tuyết Yên nói dường như không sai.
“Bỏ đi, không nên đứng trước mộ mẹ ta nói những chuyện này.”
Tế bái mẫu thân xong, trên đường về, Tuyết Yên chỉ vào mấy gian nhà gỗ: “Gian đó là nơi A Đỗ và thê tử của hắn sống. Bọn họ là bằng hữu của ta.”
“Muốn vào thăm bọn họ?” Lê Hiện hỏi.
“Ừ, đã từng, ta vốn cho rằng bất cứ ai cũng có thể sống cuộc sống của họ, bây giờ xem ra, có vài người, chỉ có thể hướng về phía trước mà sống.”
Trái tim Lê Hiện thắt lại, hắn nắm lấy tay nàng:V.VI “Yên Nhi, phàm mọi chuyện đều có được tất có mất”
“Ta hiểu.” Đáy mắt Tuyết Yên chùng xuống.
Nàng bảo Lập Hạ và Tiểu Xuân quay về Vân thành lấy ít điểm tâm và vải vóc. Lê Hiên sai Điền Minh và Cố Phàm đi cùng bọn họ.
Tuyết Yên đưa Lê Hiên tiến về phía nhà gỗ.
Mới chớm đông nhưng gió đã lạnh thấu xương. A Đỗ đang ở trong sân làm gà rừng. Thân hình hån cao lớn, đôn hậu, nước da hơi ngăm.
“Tuyết Yên đến rồi? A Tú, Yên Nhi đến rồi.”
Một người phụ nữ xinh đẹp và trắng trẻo bước ra, tuổi tác không lớn, mỉm cười vui vẻ, bước tới nằm lấy tay Tuyết Yên.
“Thực sự là cô ư? Vị đây là phu quân của cô đúng không?” Mắt nàng ánh lên nét cười.
“Ừ, coi như vậy.” Tuyết Yên đỏ mặt, trong lòng nghĩ hăn không chỉ là phu quân của nàng, mà còn là phu quân của nhiều người khác. Tuyết Yên cười tự trào.
Coi như vậy là có ý gì?” A Tú kinh ngạc. Lê Hiên nghiêng đầu nhìn nàng. Ánh mắt sắc như
kiếm.
“Hứ, hắn còn là chồng của người khác.” Khi nói câu này, Tuyết Yên cảm thấy ngột ngạt, đứng trước A Tú nàng thấp hơn một khoảng.
“Hả? Với tính khí của cô sao có thể gả cho hắn.” Khuôn mặt của A Tú hiện rõ vẻ oán hận và thông cảm.
“Tú Nhi, đi lấy ít đồ ăn đến đây.” A Đỗ kéo A Tú trở vào trong nhà một cách đầy chiều chuộng.
Lê Hiên đưa tay nắm chặt tay Tuyết Yên..
A Tú bưng ra hạt dưa, hạch đào, rót trà.
“Nếu ngài đã lấy nha đầu này, thì ngài đã có được vật báu đấy. Nha đầu này thông minh lanh lợi, thật lòng đối với người mình thích, cô ấy chính là như vậy, tuyệt đối không được lừa gạt cô ấy.” A Đỗ nói.
“Ừ, nàng ấy rất thông minh.” Lê Hiện tiếp lời.
A Đỗ vừa nói chuyện vừa bóc hạt dưa, bóc xong nhưng không ăn, mà đưa nhân cho A Tú. A Tú nhận lấy, ngẩng mặt lên hứng lấy hạt dưa.
“Cơm trưa ăn tại đây đi, nếm thử hương vị thôn quê dân dã nơi đây.” A Đỗ nhìn Tuyết Yên.
Tuyết Yên nghiêng đầu nhìn Lê Hiện: “Được chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Biết săn bắn không?” A Đỗ hỏi Lê Hiện.
“Biết.”
“Biết làm gà rừng không?” A Đỗ hỏi. “Cái này quả thật ta vẫn chưa biết.” Lê Hiên ngập ngừng.
“Ta dạy ngài. Tuyết Yên thích bỏ nấm vào bụng gà rừng, sau đó dùng lá sen gói lại, chát bùn vàng lên, rồi vùi gà dưới đất nướng lên ăn.”
“A Đỗ, phu quân ta rất bận, việc trong nhà cũng không cần huynh ấy động tay.” Tuyết Yên ngắt lời, nàng không muốn Lê Hiên làm những việc này.
“Chuyện này khác, món phu quân tự tay nướng cho cô sao có thể giống món người khác làm được.” A Tú xen vào.