“Được, ngươi dạy ta.” Lê thực sự đi theo A Đỗ đi nướng gà rừng.
Hắn ta xắn tay áo lên; hắn dùng dao khá tốt.
Tuyết Yên khẽ mỉm cười: ra vương gia cũng biết làm?”
“Mặc dù ta không thường xuyên làm, nhưng hồi nhỏ từng làm qua.” Hắn quay đầu nhìn Tuyết Yên, đáy mất ngập ý cười: “Lát nữa nàng thử xem, ta làm cho nàng món gọi là gà hoa.”
Tuyết Yên bước tới, ngồi xổm xuống bên chân Lê Hiên, đầu hai người khẽ chạm vào nhau, ngước lên nhìn nói “Nếu ngài không phải hoàng tử thì tốt biết mấy.”
Lê Hiên dừng lại giây cũng không thể lựa chọn xuất thân của mình. Nàng rất thích cuộc sống như
“Ngài không thích sao?” Tuyết Yên hỏi lại.
“Thích, nhưng không dám nghĩ đến.”
Tuyết Yên vỗ nhẹ vào thùng nước bên cạnh hắn, nước bắn tung tóe khắp người Lê Hiên.
Mọi người cười ồ. Điền Minh và Cổ Phàm cùng Lập Hạ, Tiểu Xuân vừa cười đùa bước vào nhà, Điền Minh cầm một thếp vải, Cố Phàn xách theo vài hộp điểm tâm.
Hai người thị vệ trông thấy Lê Hiên đang bận rộn làm món gà hoa, ngạc nhiên đến mức không ngậm miệng lại được.
Trên mặt Lê Hiên dính một ít tro, xắn tay áo, lấy món gà hoa thơm phức ra, hắn bẻ cái đùi đưa cho Tuyết Yên.
“Nếm thử đi.”
Tuyết Yên đón lấy, lấy tay áo lau mồ hội trên trán henho te Hien 1 yen moi ngay. VI
“Rất thơm, thơm quá đi. Không ngờ phu quân ta lại giỏi như vậy! A Tú, ngươi xem, phu quân ta cũng biết làm món gà hoa đấy, ngươi đừng suốt ngày khoe mẽ A Đỗ nhà ngươi nữa!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Yên bừng sáng, trên mũi nàng đều là dầu mỡ.
Lê Hiên nhìn nàng, có chút thất thần.
Có lúc, cả cuộc đời ngắn ngủi, một khoảnh khắc lại rất dài. Một khắc rung động, cả đời cũng không thể quên. Bữa trưa vô cùng thịnh soạn với đủ món như gà hoa, các loại nấm, thịt lợn rừng, sâm rừng, thịt nai, ếch, thịt hun khói vân vân.
Tuyết Yên giống như đã lâu không ăn cơm, nàng dường như “càn quyét” cả bàn ăn.
Điền Minh và Cố Phàm cũng ăn đến mức “quên trời quên đất.”
Khi Tuyết Yên rời đi, A Đỗ nhét cho nàng nửa con gà rừng hun khói.
Đi bộ trên con đường núi, Lê Hiên đưa tay ra cầm lấy tay của Tuyết Yên, nắm chặt.
“Ôi!” Tuyết Yên khẽ kêu một tiếng.
“Sao vậy?” Lê Hiện hỏi.
“Treo chân rồi.” Tuyết Yên nói nhỏ.
Lê Hiên ngồi xuống, nhấc chân của nàng lên kiểm tra.
Hắn cúi xuống, khụy chân: “Lên đi, ta công nàng.” Tuyết Yên trực tiếp nhảy lên lưng hắn, tư thế thô bạo. Điền Minh và Cố Phàm chết lặng, bị đám a hoàn túm lại, vội vàng đi về phía trước.
“Làm sao ngài biết ta muốn ngài cõng ta?” Hai tay Tuyết Yên vòng tay quanh cổ hắn, nàng áp mặt vào lưng Lê Hiên.
“Nàng vốn dĩ không có trẹo chân, nàng đúng là tiểu hồ ly giảo hoạt.”
Tuyết Yên cười khúc khích.
“Lê Hiên, đi chậm một chút.”
“Ừm.”
“Chậm hơn chút nữa.”
“Yên Nhi.” Lê Hiên quay lại nhìn nàng, đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Khoảng khắc này, cảnh xuân tươi đẹp. Tuyết Yên hy vọng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này.
“Chỉ có lúc này, vương gia mới là phu quân của ta.” Tuyết Yên ghé vào cổ hắn, cái miệng nhỏ tiến gần lên, hung dữ cắn vào cổ hắn như con sói nhỏ.
Có một vài tình yêu, chỉ dừng ở một điểm nào đó, một khoảng thời gian nào đó.
‘Hôm sau, Tuyết Yên đưa Lê Hiên đến núi Thanh Long gặp sư phụ.
Nàng không biết sư phụ có bằng lòng gặp Lê Hiện hay không, kiếp trước Lê Kiệt đến tìm sư phụ, nhưng sư phụ không gặp hắn.
“Nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở núi Thanh Long không?” Lê Hiên hỏi.
“Đương nhiên là nhớ.”
“Tại sao lúc đó, trông nàng có vẻ rất ghét ta?”
“Bởi vì ta ghét người hoàng gia.”
“Lần đầu gặp mặt, làm sao nàng biết ta là người hoàng gia? Nàng biết ta?”
“Nếu ta nói, ta từng mơ thấy ngài, ngài có tin không?”
Thấy Lê Hiện nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, nàng cười ha ha vài tiếng.
“Ta đùa chút, lúc đó ta ghét ngài, vì ngài đột nhập vào núi Mặc và núi Thanh Long.”
Hình như Lê Hiện tin rồi.
“Sư phụ là một vị ẩn sĩ. Ta không biết ông ấy có muốn gặp ngài không, ngài ở ngoài đợi ta, có được không?”
Lê Hiên nhìn Tuyết Yên, đồng ý. Hắn biết, bây giờ Tuyết Yên chỉ xem hắn là phu quân, không phải vương gia, không phải hoàng tử.
Sư phụ của Tuyết Yên, Dao Lâm năm nay tám mươi bảy tuổi. Khuôn mặt ông gầy gò, mái tóc
bạc bay bay, tiên phong đạo cốt.
“Sư phụ!” Tuyết Yên lao vào lòng sư phụ.
“Con…” Dao Lâm nhìn Tuyết Yên, ánh mắt dần tối lại.
“Sư phụ, người có phát hiện ra con đã thay đổi rồi không?” Tuyết Yên hỏi.
“Ừm, thay đổi rồi. Ánh mắt thay đổi, tích cách cũng khác xưa.”
“Con đưa một người đến đây, đang ở ngoài đợi con. Yên Nhi không biết người có muốn gặp huynh ấy không?” “Nếu đã đến rồi, thì cho hắn vào đi.” Dao Lâm bảo tiểu đồng mời Lê Hiện vào và dâng trà lên, nhưng không ra ngoài gặp hắn.
“Ta có chuyện muốn nói riêng với con, con có chuyện gì muốn nói với ta không?” Sư phụ hỏi nàng.
“Đương nhiên là có!”
Tuyết Yên tỉ mỉ kể lại chuyện mình tái sinh cho sư phụ nghe, Dao Lâm nghe xong, nửa ngày cũng không nói gì.
“Sư phụ, người có tin không?”
“Tin.”
ngay.v
“Nhưng tại sao chứ? Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
“Yên Nhi, chúng ta sống trên thế gian này, giống như một giọt nước trong đại dương. Ngoài đại lục Bắc Hoang chúng ta đang sống, xung quanh chúng ta còn có những đại lục khác, vẫn còn rất nhiều sự sống khác mà chúng ta không biết.”
Tuyết Yên mơ hồ.
“Ví dụ, con người lấy đi miếng thức ăn trước mặt một con kiến, con kiến đó chỉ cho rằng miếng mồi kia biến mất trong không trung. Loài người bây giờ, chính là con kiến đó.”
“Ô, con hiểu rồi, chính là còn tồn tại những không
gian khác mà chúng ta không hề hay biết?”
“Đúng vậy.”
“Cái gọi là kiếp trước kiếp này, thực ra chỉ là các không gian khác nhau mà thôi. Ta nghĩ, con và người nào đó vẫn còn những nút thắt chưa thể tháo gỡ, giữa hai con vẫn chưa kết thúc. Ta kể cho con chuyện ta nghe hồi con nhỏ.”
h Sư phụ nhấp một ngum trà: “Chúng ta sống ở đại lục Bắc hoang, phía đông hướng về đại lục Vân, phía Nam là đại lục Thái Dương, phía Tây là đại lục Tây Chu, phía Bắc chính là đại lục Bắc Hoang, giữa là đại lục Hợp Hư.”
“Đại lục Hợp Hư cai quản năm đại lục này. Đứng đầu đại lục Hợp Hư là Đại đế Tử Dương, con gái của người là Tử Vi có hôn ước với Thiếu vương đại lục Bắc Hoang Nguyên Thuần, tuy nhiên Tử Vi đột nhiên hủy hôn, nàng ấy yêu Nhị Điện hạ của đại lục Bắc Hoang Nguyên Liệt.”
Tuyết Yên yên lặng lắng nghe. “Tử Dương Đại Đế rất tức giận, nghiêm trị Tử Vi, đồng thời hủy tu vi của Nguyên Liệt, chặt đứt gân cốt của hắn, nhốt hắn trong thủy lao vạn kiếp không được luân hồi. Tử Vi cầu xin Đại Đế tha cho Nguyên Liệt, Đại Đế bắt nàng rời xa Nguyên Liệt. Để cứu Nguyên Liệt, nàng thề độc nếu trong ba kiếp, Nguyên Liệt không yêu nàng, nàng sẽ hồn phi phách tán. Đại Đế cuối cùng cũng đồng ý.”
Sư phụ ngừng lại, uống trà.
“Sau đó thì sao? Nguyên Liệt có yêu Tử Vi không?” Tuyết Yên sốt ruột. Về mặt tình cảm, phụ nữ luôn cố chấp hơn đàn ông.
Kiếp đầu, Nguyên Liệt lấy Tử Vi, nhưng lại nhận lầm người, hẳn lầm tướng tiểu thiếp là Tử Vi. Hắn hết mực sủng ái tiểu thiếp, giày vò Tử Vi trăm bề, hắn thậm chí chưa từng chính diện nhìn nàng, mãi cho đến khi nàng vì cứu hắn mà mất đi tính mạng, hắn mới ngộ ra, nhưng nàng đã chết rồi.”
“Kiếp thứ hai, họ không nhận ra nhau. Cho đến khi nàng bị hành hình moi tim, hắn mới nhận ra rồi đi cứu nàng, nhưng khi chưa cứu được nàng, hắn đã mất mạng.”
Tuyết Yên cảm thấy sợ hãi, cực hình moi tim? Nàng nghĩ về bản thân mình. Hóa ra nàng không phải là người duy nhất phải chịu cực hình này. Đáy mắt Tuyết Yên tối lại: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó. Chỉ là một câu chuyện.” Sư phụ đặt chén trà xuống: “Con không biết rót trà cho sư phụ sao?”
Tuyết Yên rót trà cho người.
Khóe mất nàng cuối cùng cũng rơi lệ: “Nhưng sư phụ, họ vẫn còn kiếp thứ ba mà!”
“Do đó, thế gian này có kiếp trước, kiếp này. Như con nói. Nếu đã tái sinh, thì hãy sống cho tốt, mọi sự trên đời không thể chấp niệm, nhưng không thể không tranh đấu, chuyện gì cũng nên để tâm h hơn, nghe theo trái tim mách báo ngay.V|
“Yên Nhí hiểu. Nhưng sư phụ, kiếp thứ ba của Tử Vi và Nguyên Liệt thế nào?”
“Không biết, đây là câu chuyện khi ta còn nhỏ.”
Mặc cho sự cằn nhằn của Tuyết Yên, sư phụ nhất quyết không kể cho nàng nghe về kiếp thứ ba của hai người kia.