Theo tính cách của Vương Chi, nếu chiếc mặt nạ chỉ đơn thuần là để che giấu khuôn mặt sưng phù thôi thì hắn sẽ không bỏ linh thạch ra mua. Thật ra thì hắn đã tính toán rất kỹ. Nó không chỉ để dùng một lần. Nghĩ đi, sau này ra ngoài lịch lãm, lúc muốn làm chuyện mờ ám, à, chuyện bí mật thì có một cái mặt nạ đeo lên chẳng phải rất tiện ư?
Thỏ trắng thì sao? Nhìn cũng đáng yêu mà. Đáng yêu thì có gì sai?
Vương Chi đúng là đang cảm thấy khó hiểu. Hắn không biết tại sao chỉ vì chiếc mặt nạ mà mọi người lại chú ý đến mình như vậy. Hắn nhớ khi Lê chấp sự lấy nó ra, hắn cũng đâu có giống bọn họ hiện giờ. Lại nói, chiếc mặt nạ kia dù gì cũng là một kiện linh khí hàng thật giá thật, so với phi kiếm hắn từng mua thì phẩm chất còn cao hơn một chút; ấy vậy mà nó chỉ có giá hai trăm hạ phẩm linh thạch, cái này chẳng phải là quá tiện nghi hay sao?
Ban đầu, khi Vương Chi nghe cái giá này thì trong lòng liền hoài nghi; nhưng sau đó, được Lê chấp sự giải thích cho thì hắn đã hiểu rõ nguồn cơn. Số là chiếc mặt nạ kia được một vị sư tỷ trong lớp đệ tử hạch tâm luyện chế rồi đem gửi ở Đan Khí Các nhờ Lê chấp sự bán giúp. Từ ngày ký gửi cho đến thời điểm Vương Chi đến là vừa tròn ba tháng hai mươi ngày, và nó vẫn chưa bán ra được. Mà bán không được thì sao? Đương nhiên phải hạ giá. Kết quả là khi tới tay Vương Chi, nó chỉ còn đúng hai trăm hạ phẩm linh thạch.
Tuy rằng cảm thấy mặt nạ thỏ trắng không được khí thế lắm nhưng vì tiện nghi cho nên Vương Chi liền mua lấy rồi đeo lên để giấu đi khuôn mặt sưng phù của mình. Ai mà ngờ là sau khi hắn đeo lên thì…
“Hẳn là quan điểm thẩm mỹ khác nhau đi. Vẫn thường bảo cao nhân luôn khác người thường, quả nhiên không sai…”.
Củng cố lòng tin xong, Vương Chi dứt khoát đem mấy lời nghị luận xung quanh ném bỏ ngoài tai, coi như không nghe không biết.
…
“Phong chủ, mọi người đã tập trung đông đủ, không biết có thể bắt đầu được chưa?”. – Như thường lệ, Trần Bân vẫn là người đầu tiên lên tiếng nhắc nhở.
Lăng Mị nghe hắn nói xong, chẳng thèm nhìn, đưa tay che miệng ngáp dài một hơi rồi mới uể oải đứng lên.
“Được rồi, các ngươi cứ ở yên đây, mọi chuyện để ta”.
Chắp hai tay sau lưng, nàng lững thững bước ra sân thi đấu.
“Chào các ngươi”.
“Hả? Không chào lại ta sao?”.
Trước cái nhìn tựa cười như không của Lăng Mị, các đệ tử nào dám chần chừ. Cả bọn vội cúi đầu đồng thanh lên tiếng:
“Kính chào phong chủ”.
“Ừm, như vậy mới đúng”. – Gật đầu cho các đệ tử đứng thẳng người, nàng vừa đi vừa nói:
“Trước tiên, ta có một tin tức muốn báo cho các ngươi. Với vài người thì có thể là tin tốt, nhưng một số khác thì có lẽ là tin xấu”.
“Người giành được vị trí quán quân chung cuộc, ngoài một viên Thiên Thủy Đan và ba vạn hạ phẩm linh thạch như đã công bố trước đó thì sẽ được ta thưởng thêm mười vạn hạ phẩm linh thạch và hai viên Thiên Thủy Đan nữa”.
Lặng ngắt như tờ. Toàn bộ sân thi đấu bỗng trở nên im ắng lạ thường. Tuy nhiên, đó chỉ là bề ngoài, sự thật thì trong lòng các đệ tử đều đang gào thét.
Thiên Thủy Đan, thêm hai viên… Linh thạch, thêm mười vạn…
Cái này… Cái này…
Suy nghĩ của đại đa số các đệ tử đều như bị ngưng trệ. Phần thưởng thật sự là… quá lớn đi!
Chưa bao giờ… Trong suốt ba mươi chín kỳ đại hội, chưa bao giờ phần thưởng lại lớn như vậy. Kẻ nào nói phong chủ đương nhiệm của Thiên Đan Phong là một người keo kiệt chứ? Kẻ nào đã đồn đại như thế?… Keo kiệt? Keo kiệt mà dám bỏ ra hai viên Thiên Thủy Đan và mười vạn linh thạch nữa ư? Phải biết đấy cũng không phải của tông môn mà là của riêng phong chủ!
Các đệ tử quả thật vô cùng kích động. Tuy rằng chẳng ai mở miệng nhưng những khuôn mặt đỏ bừng kia cũng đủ để nói lên tất cả.
Trông thấy biểu hiện của bọn họ như vậy, Lăng Mị rất hài lòng. Tuy nhiên đó chỉ là tâm tình của riêng nàng thôi, với một vài người khác thì hoàn toàn ngược lại.
Trần Bân, Nguyễn Oánh, Phạm Đăng, Cao Lam và bốn đệ tử hạch tâm còn lại, bọn họ rất rất không hài lòng. Bọn họ cũng kích động đấy, nhưng là theo nghĩa khác cơ. Nếu như vào một lúc khác, ở một nơi khác, có một tên đệ tử nào đó đứng trước mặt họ và ca ngợi phong chủ là người hào phóng, rộng lượng…, chắc chắn tên đệ tử đó sẽ không thể có một kết cục tốt đẹp được.
Hào phóng? Rộng lượng?
Sai lầm! Quá sai lầm!
Một kẻ chuyên tham ô và bóc lột đệ tử của mình mà hào phóng được ư, rộng lượng được ư?
Phải biết là tám mươi vạn hạ phẩm linh thạch của mấy người bọn họ đã trở thành tài sản riêng của phong chủ rồi đấy. Tuy nói là do thua cược, nhưng mà bọn họ là bị người ta ép phải đánh cược đấy. Phần thưởng tăng thêm hai viên Thiên Thủy Đan và mười vạn viên hạ phẩm linh thạch ư? So với tám mươi vạn hạ phẩm linh thạch của bọn họ thì vẫn ít hơn nhiều!
Càng nhìn vẻ “kích động” của các đệ tử dưới sân thi đấu thì mấy người Trần Bân, Nguyễn Oánh lại càng thêm “kích động”.
Không may cho họ là Lăng Mị lại chẳng màn đến sự “kích động” ấy. Nàng thản nhiên cất tiếng:
“Các ngươi cũng không cần phấn khích như vậy, đó chỉ là một chút khích lệ của ta mà thôi”.
“Một việc nữa có thể một số người chưa biết. Còn nhớ quán quân ngoại môn hôm kia chứ, hắn sẽ thi đấu cùng với các ngươi. À, hắn đứng ở sau cùng kia”.
Theo lời nàng, các đệ tử đồng loạt hướng ánh mắt lên người Vương Chi.
Gì đây?
Đột nhiên bị mấy mươi ánh mắt nhất tề tập kích, Vương Chi không khỏi mất tự nhiên.
Thật ra từ khi vừa đến đây thì hắn đã cảm thấy hoài nghi. Hắn còn tưởng là Lăng Mị kia lừa hắn, cố ý biến hắn thành trò cười. Vốn dĩ hắn đã định bỏ về, nhưng khi vừa đi được vài bước thì có một người gọi hắn lại. Là cô gái hắn đã từng gặp ở Tàng Thư Các. Sau đó, biết được nguyên do, nàng mới nói cho hắn rằng những lời của Lăng Mị kia cũng không phải giả, vì vậy hắn mới có can đảm ở lại đây.
Bây giờ nghe chính miệng phong chủ xác nhận thì hắn mới hoàn toàn yên tâm. Nhưng là… hơi mất tự nhiên a. Tiếc là Lăng Mị chẳng thèm để ý. Nếu vậy thì cũng thôi, đằng này nàng lại tiến đến trước mặt hắn, rất tử tế mà khen một câu:
“Vương Chi, quả nhiên ngươi là một người rất có phong cách. Có can đảm đeo lên chiếc mặt nạ thỏ trắng này, tầm nhìn của ngươi có thể nói là đã đi trước thời đại. Vương Chi, tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành một hình tượng để muôn người chỉ trỏ a”.
Này là đang khen ta sao?
Vương Chi thật sự không xác định lắm. Hắn liếc mắt nhìn sang một đệ tử bên cạnh, chính là người đã gọi hắn lại khi hắn định bỏ về.
Khóe miệng nàng… hình như đang mỉm cười.
Đây là sao? Tại sao nàng lại cười nhỉ?
Vương Chi hơi nghi hoặc. Thế là hắn lại nhìn qua các đệ tử khác.
Cũng là đang cười.
Chẳng lẽ câu nói của phong chủ buồn cười tới vậy sao?
Vương Chi ngẩng đầu nhìn lên bóng lưng đang xa dần của Lăng Mị, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác là lạ.
Bóng lưng này… hình như có chút quen thuộc. Hắn nhớ đây mới là lần thứ hai hắn và phong chủ gặp mặt, lẽ ra không nên có cảm giác như thế mới đúng.
Nhẹ lắc đầu, Vương Chi ném vấn đề ấy sang một bên.
Cái gì không liên quan đến linh thạch thì cứ tạm gác lại đi.
…
(Tạm thời ngày 1-2 chương đi, khi nào ta vào nhóm tác giả sẽ tăng lên 3-4 chương /ngày. Mà cũng chẳng biết khi nào web mới tuyển tác giả tiếp. *Thở dài*).