“Tất cả chú ý”.
Đợi các đệ tử đã dồn sự tập trung về phía mình, Lăng Mị nói tiếp:
“Phần thi của các ngươi hôm nay sẽ có một chút thay đổi nhỏ. Đó là…”.
Cố ý ngắt quãng, Lăng Mị nhếch môi đầy ý cười rồi mới tiếp tục: “Thay vì sẽ có ba vòng thi như mọi khi, lần này các ngươi chỉ thi đấu trong một vòng duy nhất. Dưới sự quan sát và đánh giá của ta cùng tám đệ tử hạch tâm đứng đầu, người luyện ra được đan dược tốt nhất, nhanh nhất và nhiều nhất sẽ trở thành quán quân chung cuộc. Ta nhắc nhở, các ngươi phải thật cẩn trọng, bởi vì tài liệu luyện chế chỉ có đúng duy nhất một phần…”.
Bỏ lại những gương mặt ngơ ngác sau lưng, Lăng Mị lững thững bước về chỗ ngồi của mình.
“Phong chủ”. – Trần Bân đầy vẻ lo lắng lên tiếng.
“Sao vậy tiểu Bân?”. – Lăng Mị nghi hoặc hỏi lại.
“Phong chủ, chuyện này… chuyện này…”.
“Chuyện này là chuyện gì? Tiểu Bân, có gì thì nói lẹ đi, úp úp mở mở phiền chết đi được”.
“Phong chủ”. – Trần Bân lấy hết can đảm nêu ý kiến: “Trước giờ quy định của đại hội đều luôn là ba vòng thi, lần này chỉ có một vòng, như vậy… như vậy sợ là không được tốt lắm”.
Bỏ ly trà đang uống xuống bàn, liếc lên nhìn Trần Bân, Lăng Mị không vui bảo:
“Ý ngươi là ta đang lạm quyền, tự tung tự tác phải không?”.
“Phong chủ, đệ tử tuyệt không dám có ý đó”. – Trần Bân vội vàng thanh minh.
Đáng tiếc là Lăng Mị lại chẳng màn đến lời thanh minh của hắn.
“Tiểu Bân, nếu ngươi đã cho rằng quyết định của ta là sai lầm thì ta sẽ thu hồi, dù sao ta cũng là một người rất hiểu lý lẽ”.
Nghe nàng nói thế, trong lòng Trần Bân bất giác xuất hiện dự cảm không lành. Và rất nhanh, dự cảm đó đã được chứng thực.
“Tiểu Bân, kể từ bây giờ ngươi hãy đứng ra chủ trì đại hội đi. Ta về đây”.
Dứt câu, Lăng Mị liền đứng dậy, chậm rãi bước đi.
“Phong chủ!”.
Một bóng người chạy ra ngăn nàng lại. Là Trần Bân.
“Phong chủ, là lỗi của đệ tử, là đệ tử đã hồ đồ. Cúi xin phong chủ nghĩ lại”.
Trông thấy bộ dạng khẩn trương của hắn như vậy, ánh mắt Lăng Mị tức thì hiện lên vẻ đắc ý. Nàng làm như không hay không biết, bảo:
“Tiểu Bân à, sao ngươi lại nói thế chứ. Ta thấy ngươi nói đúng thì nghe theo thôi, giờ ngươi lại tự nhận là mình hồ đồ. Tiểu Bân, ngươi đây chẳng phải là đang đùa giỡn ta sao? Rốt cuộc là ngươi đang muốn gì đây Tiểu Bân?”.
Hắn muốn gì?
Trần Bân cảm thấy mình mới là người nên hỏi phong chủ muốn gì thì đúng hơn.
Đầu lại cúi thấp hơn một chút, Trần Bân khẩn cầu:
“Phong chủ, là đệ tử hồ đồ, tất cả là lỗi của đệ tử. Đệ tử xin người hãy ở lại chủ trì đại hội. Cầu xin phong chủ”.
Làm ra vẻ khó xử, Lăng Mị đi qua đi lại một lúc, sau đó mới nói:
“Thôi được rồi, thấy ngươi thành tâm như vậy, ta cũng sẽ không làm khó ngươi làm gì. Vừa rồi ngươi đã cố ý đùa giỡn ta, theo lý thì sẽ phải bị trừng phạt rất nặng; nhưng hiện giờ ngươi đã biết sai mà thành khẩn nhận tội… Ừm, thế này đi… ngươi đưa ta mười vạn hạ phẩm linh thạch coi như bồi thường danh dự là được rồi. Ngươi biết đấy, tông có tông quy, không thể khinh thường được”.
Mười… Mười vạn hạ phẩm linh thạch?
Trần Bân đứng chết trân.
Đây là bóc lột! Đây là ăn cướp!
Trần Bân muốn khóc lớn. Đây đã là lần thứ hai hắn bị phong chủ cướp bóc rồi. Hắn rất muốn tát vào mặt mình cho tỉnh ra. Hắn không hiểu tại sao bản thân lại hồ đồ như vậy, đã bị một lần rồi mà còn chưa chịu rút kinh nghiệm.
Chẳng lẽ hắn là loại người thích bị ngược đãi?
Trần Bân lập tức đá ý nghĩ ngu ngốc ấy đi. Hắn cũng không phải đầu óc có vấn đề a!
Than thở thì than thở, oán trách quy oán trách, cuối cùng Trần Bân vẫn phải ngoan ngoãn giao ra mười vạn hạ phẩm linh thạch cho vị phong chủ tham ô của mình. Không sai. Trong nhận định của Trần Bân thì Lăng Mị chính là một kẻ tham ô bất kể danh dự và nhân phẩm, là một đại đạo tặc đội lốt phong chủ.
Cũng chẳng biết bản thân Lăng Mị có cảm nhận được chút gì về sự oán than của Trần Bân hay không, chỉ thấy nàng đang cầm túi trữ vật chứa đầy linh thạch đưa qua đưa lại trước mặt, tâm tình dường như rất tốt. Ngó qua bộ dáng đau khổ của Trần Bân bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn, nàng bảo:
“Tiểu Bân, hình phạt này rất nhẹ nhàng đúng không? Ngươi không cần phải cảm động đến thế. Ta là một người rất hiểu lý lẽ”.
Nghe nàng nói ra một cách đường hoàng như vậy, đám người Nguyễn Oán, Phạm Đăng, Cao Lam bên cạnh liền âm thầm mắng to. Nếu phong chủ của bọn họ thật sự là người hiểu lý lẽ thì lý lẽ đó chắc chắn là lý lẽ của cường đạo.
…
Sau một chút sự cố, Đại hội luyện đan rốt cuộc cũng được tiến hành. Đan dược yêu cầu luyện chế trong cuộc thi là Tam Tiếu Hồng Trần…
“Loại đan dược này thật là có phong cách”. – Đó là lời nhận xét của Vương Chi sau khi đã xem qua miêu tả chi tiết về Tam Tiếu Hồng Trần.
Thật ra thì Tam Tiếu Hồng Trần chẳng phải là đan dược bổ ích gì mà là một loại thuốc độc. Phải, nó là độc đan. Giống như đại đa số những độc đan khác, công dụng duy nhất của Tam Tiếu Hồng Trần là dùng để giết người, có điều cách giết người của nó có chút đặc biệt.
Theo những gì đan phương miêu tả thì phàm là tu sĩ Linh tuyền cảnh sơ kỳ trở xuống, nếu như bị trúng phải Tam Tiếu Hồng Trần thì gần như chỉ có một kết cục duy nhất: chết. Tuy nhiên đây không phải một cái chết đau đớn hay thống khổ như các loại độc dược khác gây ra; đúng như cái tên Tam Tiếu, sau khi bị trúng độc, nạn nhân của Tam Tiếu Hồng Trần sẽ liên tục cười to ba tiếng rồi mới chết. Có thể nói là một cái chết rất vui vẻ, rất đặc biệt. Đó cũng là lý do vì sao Vương Chi lại bảo rằng Tam Tiếu Hồng Trần là loại đan dược có phong cách.
Cảm thán là vậy, thế nhưng nó không có nghĩa rằng Vương Chi yêu quý gì đối với Tam Tiếu Hồng Trần; hoàn toàn ngược lại, hắn rất không thích. Tại sao ư? Bởi vì nó rất khó luyện. Phải biết là Vương Chi hắn cũng chẳng phải đang đi mua sắm đan dược mà là đang thi đấu.
“Bách Dạ Linh Chi, Xích Tuyến Thảo”.
Càng nhìn hai loại tài liệu kia thì trong lòng Vương Chi càng thêm phiền muộn. Hắn hiểu rất rõ do đâu mà Tam Tiếu Hồng Trần lại khó luyện, tất cả đều là bởi vì hai loại tài liệu kia cả. Bách Dạ Linh Chi thì là linh dược sinh ra ở những nơi tối tăm lạnh lạnh lẽo, có thuộc tính âm hàn; còn Xích Tuyến Thảo thì ngược lại, là linh dược được sinh ra ở khu vực có địa hỏa, mang thuộc tính chí dương. Hai loại tài liệu này đích xác là thủy – hỏa tương khắc, căn bản không phải trình độ đan thuật hiện tại của Vương Chi có khả năng dung hòa được. Nói trắng ra là hắn chẳng cần phải thi đấu nữa.
Thi đấu? Một phần trăm cơ hội cũng không có thì thi đấu cái con khỉ!
Tâm tình buồn bực, Vương Chi quét mắt qua toàn bộ số tài liệu trên bàn. Xem ra hắn lại muốn cho vào túi riêng rồi.
Hả?
Như vừa phát hiện ra gì đó, thần sắc Vương Chi tức thì biến đổi. Hắn vội kiểm tra toàn bộ tài liệu một lần nữa.
Cái này là Thanh Long Thảo, cái này là Cát Mộc… Còn cái này, chẳng phải là Huỳnh Sa hay sao? Lại có cả yêu hạch của Tam Nhãn Ma Lang…
Khóe miệng Vương Chi nở ra một nụ cườì…