Phù Thiên Ký

Chương 36: Tam tiếu hồng trần (2)



“Thì ra là như vậy”.

Hiện tại thì Vương Chi đã hiểu được. Theo lý thuyết, muốn luyện chế Tam Tiếu Hồng Trần phải cần linh hỏa ít nhất tương đương với linh hỏa của tu sĩ Tích thủy cảnh hậu kỳ, cũng chính là mức tu vi của các đệ tử nội môn. Nhưng đó chỉ là điều kiện cần mà chưa phải điều kiện đủ, ngoài phẩm cấp linh hỏa thì thần thức và kỹ năng cũng phải thật tốt mới được.

Vấn đề là, toàn bộ các đệ tử nội môn tham gia thi đấu đều có đủ những điều đó sao? Không. Vài người thì đã là nhiều rồi. Đưa ra một đan phương mà chỉ có vài ba người có khả năng luyện chế thành công, vậy số còn lại có mặt để làm gì? Đứng ngắm cảnh sao? Cũng không phải. Phong chủ đã cho bọn họ một cơ hội, một biện pháp khác thay thế: dùng một loại dược liệu khác can thiệp vào quá trình luyện chế.

Loại dược liệu kia là gì?

Đáp án là: Thiên Thủy Giá Y.

Cát Mộc, Huỳnh Sa, Thanh Long Thảo, yêu hạch Tam Nhãn Ma Lang…, những tài liệu này chẳng phải là thành phần để luyện chế Thiên Thủy Giá Y ư?

Sau khi nhận ra dụng ý của phong chủ, nhận ra tài liệu luyện chế Thiên Thủy Giá Y, Vương Chi há có thể không vui vẻ?

Và như thế, hắn bắt đầu phần thi của mình một cách đầy tự tin.

Vương Chi là vậy, còn những người khác đâu này?

Đầu tiên là người đã gọi Vương Chi ở lại: Hoàng Nữ Tú Anh. Nàng đã bắt tay luyện chế, tuy nhiên thứ nàng luyện cũng không phải Tam Tiếu Hồng Trần mà là Thiên Thủy Giá Y, xem ra nàng cũng có cùng suy nghĩ như Vương Chi.

Tiếp theo là hai huynh muội Hà Khương, Hà Linh. Cũng vẫn là đang luyện Thiên Thủy Giá Y.

Các đệ tử khác, cũng vẫn… À không, ngoại trừ có bốn người đang luyện Thiên Thủy Giá Y thì toàn bộ số còn lại đều trực tiếp luyện chế Tam Tiếu Hồng Trần.

Bọn họ là tự tin vào trình độ đan thuật của mình có thể dung hòa Bách Dạ Linh Chi và Xích Tuyến Thảo mà chẳng cần đến sự can thiệp từ một loại thứ ba? Trong khi huynh muội Hà Khương – Hà Linh, hai người được đánh giá là có trình độ đan thuật cao nhất nội môn cũng không dám trực tiếp luyện chế như vậy? Bọn họ là đang muốn chứng minh cái gì sao?

“Chứng minh cái cục đất!”. – Đấy là câu mà chắc chắn bọn họ sẽ đáp lại.

Chứng minh? Bọn họ chẳng muốn chứng minh cái gì cả. Sở dĩ bọn họ lựa chọn trực tiếp luyện chế Tam Tiếu Hồng Trần là vì một lý do duy nhất, một lý do cực kỳ đơn giản:

Bọn họ không biết luyện chế Thiên Thủy Giá Y!

Đừng nói luyện, ngay cả Thiên Thủy Giá Y là thứ gì họ còn không biết nữa là.

Bọn họ thật sự là bất đắc dĩ đấy. Đây rõ ràng là một sự bất công.

Nhưng mà… liệu có ai để ý đây?

Thật ra là có đấy. Ví như Vương Chi chẳng hạn, khi nhìn bộ mặt căng thẳng của họ, trong lòng hắn thật sự là… rất vui vẻ a. Nghĩ đi, đó đều là đối thủ nha. Đối thủ của ngươi gặp xui xẻo thì cũng tức là ngươi đã gặp may mắn. May mắn thì tâm trạng phải vui vẻ thôi.

Đồng cảm ư? Thương hại ư? Đợi hắn giành được vị trí quán quân rồi tính.

“May mà ta biết luyện chế Thiên Thủy Giá Y, hơn nữa lại còn mới luyện chế qua hôm kia… Đúng là nhân phẩm tốt mà”.

Vương Chi âm thầm cảm khái. Thật lòng mà nói thì hắn khá tự tin vào lô đan dược Tam Tiếu Hồng Trần sắp tới. Dẫu sao thì Tam Tiếu Hồng Trần vẫn chỉ là linh đan nhất phẩm, sở dĩ khó luyện đều là do hai loại tài liệu Bách Dạ Linh Chi và Xích Tuyến Thảo; nhưng hiện tại, vấn đề này đã được hắn giải quyết êm đẹp, chuyện còn lại chỉ là cố gắng để đề cao phẩm chất của Tam Tiếu Hồng Trần đan lên thôi. Mà khoản này thì… hắn luôn làm rất tốt.

Trong khi các đệ tử đang nỗ lực thi đấu thì trên thềm cao, Lăng Mị lại nửa nằm nửa ngồi, tay thỉnh thoảng vươn ra chiếc khay đựng đầy trái cây bên cạnh, cầm lên cho vào miệng. Giữa lúc còn đang “nhồm nhoàm” nhai, nàng đột nhiên lên tiếng:

“Tiểu Bân, ngươi cho rằng trong số bọn họ thì ai sẽ giành chiến thắng?”.

Bị gọi thẳng tên mình, Trần Bân chỉ đành cung kính đáp lại:

“Bẩm phong chủ, đệ tử nghĩ người có khả năng nhất là Hà…”.

“Hừm hừm”.

Trần Bân vốn đang định nói là Hà Khương thì liền bị tiếng hắng giọng của Nguyễn Oánh ngăn lại. Hắn hơi nghi hoặc, khẽ liếc sang thì thấy Nguyễn Oánh đang lắc đầu ra hiệu, hơn nữa cũng không phải mỗi mình nàng mà mấy người Phạm Đăng, Cao Lam cũng là như thế. Tâm tư cấp tốc xoay chuyển, Trần Bân liền nhanh chóng nhận ra hàm ý của những cái lắc đầu nọ. Bọn họ sợ hắn nói ra suy đoán của mình, hay đúng hơn là sợ những gì xảy ra sau sự suy đoán ấy. Nhớ lần trước trường hợp này cũng đã xảy ra một lần và kết quả là tám người bọn hắn đã mất trắng tám mươi vạn hạ phẩm linh thạch vào tay phong chủ.

Trong lúc Trần Bân đang thầm mắng bản thân quá thiếu cảnh giác thì tiếng Lăng Mị vang lên:

“Tiểu Bân, sao tự dưng lại im lặng vậy?”.

“Phong chủ thứ tội, là lỗi của đệ tử. Đệ tử nghĩ mình không nên suy đoán lung tung trước mặt người, làm thế thật chẳng khác nào là múa rìu qua mắt thợ cả”.

“Không sao. Ngươi cứ việc nói ra suy đoán của mình, ta cho phép”.

“Phong chủ, đệ tử…”. – Bất đắc dĩ, Trần Bân đành nói ra một câu huề vốn:

“Trình độ của mấy người hiện đang dẫn đầu không sai biệt lắm, cho nên đệ tử… thật sự không biết ai sẽ chiến thắng”.

Nghe đáp án của hắn, Lăng Mị thật tình chẳng hài lòng chút nào. Nàng hỏi lại bằng giọng điệu bất mãn:

“Tiểu Bân, ngươi thật sự là không đoán được sao?”.

Đâm lao phải theo lao, Trần Bân cúi đầu xác nhận:

“Hồi phong chủ, đệ tử thật là không đoán được”.

Ném cho hắn một cái nhìn bất thiện, Lăng Mị chuyển ánh mắt sang mấy người Nguyễn Oánh.

“Các ngươi thì sao? Nói suy đoán của mình ra xem nào”.

Ngay lập tức, cả bảy người đồng thanh đáp:

“Hồi phong chủ, đệ tử không đoán được”.

Và thế là một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cả đám người họ.

“Các ngươi cũng thật là ăn ý a”.

“Hừ, đường đường là những người đứng đầu của toàn bộ đệ tử Thiên Đan Phong, là đại sư huynh đại sư tỷ của người ta vậy mà cả một chuyện cỏn con là suy đoán người sẽ giành chiến thắng cũng không làm được. Các ngươi nói xem, các ngươi có xứng làm đại sư huynh đại sư tỷ của người ta hay không? Nếu để cho mấy trưởng lão khác biết những đại đệ tử của Thiên Đan Phong chỉ có bấy nhiêu năng lực, họ còn không cười vào mặt phong chủ ta đây”.

“Tiểu Bân, nhất là ngươi đấy có biết không? Đại sư huynh là như thế nào? Phải quyết đoán, phải dẫn dắt các sư đệ sư muội đi đúng đường đúng lối…”.

Đám người Trần Bân chẳng rõ mình đã phải nghe phong chủ giáo huấn trong bao lâu, chỉ biết là đủ lâu để cõi lòng cũng suýt bị rạn vỡ. May mắn bọn họ đều là người từng trải, có tu vi thâm hậu chứ nếu không…

“Bị tra tấn bằng lời nói còn hơn là bị tra tấn bằng linh thạch. Cố chịu rồi cũng qua…”. – Đó là suy nghĩ của đám người Trần Bân hiện giờ.

Không ngừng an ủi và không ngừng cổ vũ bản thân, mặc dù là một cách làm thiếu tính thực tế nhưng trong trường hợp của bọn họ lúc này thì lại là biện pháp hữu hiệu nhất. Bởi vì… thật ra bọn họ làm gì còn sự lựa chọn nào khác đâu. Phản kháng chắc chắn là không thể, còn hiến dâng thì… đau đớn ruột gan đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.