“Thì ra cuốn sách này chỉ ghi lại ba tầng đầu tiên của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công”.
Giờ thì Vương Chi đã hiểu tại sao thập tam trưởng lão lại đưa cuốn sách này cho mình. Thoạt đầu, hắn cứ ngỡ trong cuốn sách có ghi lại đầy đủ toàn bộ chín tầng của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công, do đó mà hắn cảm thấy nó quá cao cấp so với tư chất của bản thân. Nhưng không, thập tam trưởng lão đã vì cái tư chất kém cỏi của hắn mà suy nghĩ, kết quả là nàng chỉ đưa cho hắn nội dung của ba tầng đầu. Nếu là lúc nãy, thời điểm hắn vẫn đinh ninh rằng có thể mang Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công ra sao chép rồi bán đi để kiếm linh thạch thì chắc chắn là hắn sẽ cảm thấy rất rất tiếc nuối, rất rất phiền muộn; nhưng là bây giờ thì… nó chẳng còn quan trọng lắm.
Vì sao ư? Đơn giản là bởi tư chất của hắn quá kém, e là cố gắng cả đời cũng chưa chắc luyện xong hết ba tầng đầu tiên này. Tuy nhiên, đó chỉ là một phần nhỏ lý do, phần lớn thì chính là hắn không thể đem bộ công pháp Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công kia đi bán. Tóm lại là tâm trạng của hắn lúc này rất bình thường, không buồn cũng chẳng vui.
Gấp cuốn sách lại, hắn tiến đến chỗ hồ nước ở gần đó, nơi mà Lăng Tố và Hoàng Nữ Tú Anh đang đứng cho cá ăn.
“Trưởng lão”. – Vương Chi gọi nhỏ.
Lăng Tố quay lại nhìn hắn, hỏi: “Vương Chi, có phải ngươi thấy nó rất khó để nhớ không?”.
Không đợi Vương Chi trả lời, nàng chủ động giải thích: “Nội dung của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công rất thâm ảo, khó nhớ là chuyện bình thường. Ngươi cứ từ từ học thuộc, không cần vội. Ta nghĩ chắc là sẽ tốn khoảng một canh giờ để ngươi nhớ hết nội dung của tầng đầu tiên”.
Một canh giờ?
Vương Chi nhất thời đứng im lặng, thần sắc khá cổ quái.
Thấy hắn chẳng có vẻ gì là muốn tiếp tục đọc sách nữa, Lăng Tố không khỏi âm thầm lắc đầu. Giọng nàng trở nên xa cách đi một chút:
“Ngươi còn có gì muốn nói sao?”.
“Trưởng lão”. – Đưa tay gãi nhẹ lên mặt, Vương Chi không chắc lắm hỏi lại: “Vừa rồi người nói là phải mất một canh giờ mới có thể nhớ hết nội dung tầng một của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công phải không?”.
“Không sai”.
“Trưởng lão, nhưng mà ta…”.
“Ngươi muốn nói gì thì nói đi, sao lại úp mở như vậy”. – Lần này người lên tiếng là Hoàng Nữ Tú Anh.
Cố tình lờ nàng đi, Vương Chi trực tiếp nói với Lăng Tố: “Trưởng lão, thật ra… nội dung trong cuốn sách, ta đều đã ghi nhớ hết rồi”.
Gần như ngay lập tức, sắc mặt Lăng Tố và Hoàng Nữ Tú Anh đồng loạt biến đổi.
Bị cặp mắt của cả hai nhìn chằm chằm, Vương Chi khó tránh hơi thiếu tự nhiên:
“Trưởng lão, sư tỷ, sao các người lại nhìn ta như vậy?”.
“Vương Chi”. – Lăng Tố hỏi một cách nghiêm túc – “Ngươi nói là ngươi đã ghi nhớ hết nội dung của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công?”.
Đáp lại nàng là cái gật đầu chắc nịch.
“Toàn bộ?”. – Lăng Tố tiếp tục hỏi.
Vương Chi lần nữa gật đầu.
Qua vài giây im lặng, Lăng Tố đột nhiên yêu cầu: “Vương Chi, ngươi hãy đọc lại tất cả nội dung cho ta nghe”.
“Vâng”.
…
…
Sau khi Vương Chi đọc hết toàn bộ nội dung của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công ghi trong cuốn sách, lúc này, sư đồ Lăng Tố mới tin những lời hắn nói trước đó là thật. Chỉ là nghe xong thì cả hai lại lâm vào trầm mặc. Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
“Trưởng lão, chẳng lẽ… ta đọc không đúng sao?”.
Nghe Vương Chi hỏi vậy, Lăng Tố mới từ trong những ý nghĩ mà “tỉnh” lại. Nàng nói: “Vương Chi, toàn bộ những gì ngươi vừa đọc đều đúng hết, một chữ cũng chẳng sai”.
“Vậy tại sao trưởng lão…?”.
“Ngươi đừng để ý, vừa rồi ta chỉ hơi ngạc nhiên thôi”.
Nàng giải thích: “Như lúc nãy ta đã nói, nội dung của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công rất thâm ảo, với một tu sĩ như ngươi, nếu muốn ghi nhớ hết tầng đầu tiên thì nhanh lắm cũng phải mất một canh giờ. Đó cũng không phải ta nói ngoa mà hoàn toàn là sự thật. Thế nhưng vừa rồi ngươi chỉ dùng chưa tới mười phút thì đã nhớ hết không chỉ một mà cả ba tầng công pháp, chuyện này… quả thật hơi khó tin”.
“Hóa ra là như vậy”.
Lần này, đến lượt Vương Chi giải thích: “Thật ra cũng chẳng có gì, từ nhỏ ta đã có khả năng nhìn qua một lần liền nhớ hết; nhưng về sau, khi đã có thể dùng thần thức để ghi nhớ thì ta không để ý đến nó nữa, không nghĩ nó vẫn còn hữu ích như vậy”.
“Vương Chi, ta nghĩ ngươi đã xem thường khả năng đặc biệt này của mình rồi. Theo ta biết thì có rất nhiều người có thể nhìn qua một lần liền nhớ, tuy nhiên, thứ họ nhớ hầu hết đều chỉ là những nội dung bình thường. Nếu như thay những nội dung bình thường kia bằng một cái gì đó phức tạp và thâm ảo hơn, ví như Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công chẳng hạn, ta dám đảm bảo dù cho bọn họ có nhìn qua cả vài chục lần cũng không cách nào nhớ được. Vương Chi, so với bọn họ thì khả năng của ngươi rất khác biệt, có thể nói là ở một đẳng cấp cao hơn rất nhiều”.
“Trưởng lão”. – Vương Chi chưa tin lắm, bèn xác nhận lại – “Những lời người nói đều là thật sao?”.
“Là thật”.
Có được lời khẳng định của Lăng Tố, rốt cuộc trong lòng Vương Chi cũng hoàn toàn tin tưởng. Tất nhiên, chính vì tin tưởng mà tâm tình hắn cũng tốt lên hẳn. Hắn thật sự đang cảm thấy rất vui vẻ. Trước kia, từng có một quãng thời gian dài hắn vẫn thường đem cái trí nhớ siêu việt của mình ra để tự an ủi bản thân trong những lúc buồn bã vì tư chất tu đạo kém cỏi; nhưng đáng tiếc, chỗ dựa tinh thần duy nhất ấy đã hoàn toàn sụp đổ khi hắn bắt đầu có những hiểu biết về thần thức. Kể từ đó, cái trí nhớ siêu việt kia chỉ còn là ký ức, một ký ức mà thỉnh thoảng hắn cũng quên mất đi. Ấy thế mà giờ đây, một lần nứa, cái trí nhớ “siêu việt phàm nhân, thế gian hiếm có” do hắn tự phong kia đã trở lại và còn lợi hại hơn xưa, quả thực… quá ư tuyệt vời đi.
“Vương Chi”. Trong lúc Vương Chi còn đang sống lại niềm tự hào thuở ấu thơ thì bị Lăng Tố kéo về thực tại. Nhìn cuốn sách trong tay hắn, nàng nói: “Giờ ngươi đã ghi nhớ hết nội dung của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công, hẳn là không cần đến cuốn sách này nữa, trả lại cho ta đi”.
“Vậy trưởng lão cho ta gửi lại”.
Tiếp nhận cuốn sách từ tay Vương Chi, Lăng Tố đem cất vào không gian giới chỉ rồi bảo:
“Vương Chi, vốn dĩ ta định sẽ giảng giải từng phần của mỗi tầng công pháp Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công cho ngươi, nhưng hiện tại do ngươi đã ghi nhớ hết toàn bộ nội dung của ba tầng công pháp nên ta sẽ nói luôn một lần. Ngươi không có ý kiến gì chứ?”.
“Không có”. – Vương Chi lắc đầu.
“Được rồi, vậy ta sẽ bắt đầu từ phần tâm pháp trước…”.
…
…
Khoảng nửa giờ sau.
“Ngươi đã nhớ rõ lộ tuyến vận hành linh lực của tầng đầu tiên rồi chứ?”.
Trông thấy Vương Chi gật đầu ý bảo đã nhớ được, Lăng Tố nói tiếp: “Tốt. Giờ ngươi hãy tự tu luyện đi”.
Chợt nghĩ đến điều gì, nàng bổ sung: “Mặc dù tầng đầu tiên chỉ là những thứ đơn giản nhất trong Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công nhưng đối với ngươi cũng chẳng phải dễ dàng gì. Vương Chi, nhớ là phải kiên trì một chút”.
“Ta hiểu được. Ta nhất định sẽ cố gắng”.
…
Đợi cho Lăng Tố đã dẫn theo Hoàng Nữ Tú Anh rời đi, bên bờ hồ, Vương Chi bắt đầu quá trình tu luyện Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công của mình…