…
Hoang sơn đã hoá chiến trường, vách đá đã thành bình địa, cả vực sâu thoáng chốc tan tành theo mây khói… Cuộc chiến, nó thật sự đã trở nên rất ác liệt…
Hư ảnh Vu thần cũng tốt, đôi tử – thanh song kiếm của Lạc Mai Tiên cũng được, dù là bên nào thì uy lực đều cực kỳ kinh khủng. Mỗi lần chúng va vào nhau là không gian lại rung lên một hồi, thanh âm nó lại đinh tai một hồi. Sức hủy diệt… càng không cần bàn cãi: rành rành là thảm hoạ.
Có nhiều sinh linh đã chết. Hàn trăm, hàng ngàn ma thú sinh sống ở khu vực này, bọn chúng hiện đã bị xé ra thành mảnh vụn. Dưới những đường kiếm quyết liệt, sau những đợt dư chấn trùng kích, cả chốn hoang sơn mấy mươi dặm, tính đến hiện tại gần như đã chẳng còn sót lại chút sinh cơ nào nữa, trừ cây cỏ. Quả là bi ai thay, thảm thiết thay.
Có điều, ai lại quan tâm?
Ma thú bất quá cũng chỉ là ma thú. Lạc Mai Tiên, nàng cần gì để ý. Còn Thi Quỷ, hắn cũng thế thôi.
Sinh linh trên thế gian này vốn dĩ chưa bao giờ bình đẳng. Cùng một giống loài còn phân biệt kẻ cao người thấp, kẻ mạnh người yếu thì huống hồ khác nhau ở chủng loại.
Nhược nhục cường thực, đấy là chân lý ở đây, trong cái thế giới nhiệm màu cũng lắm dơ bẩn này.
Thi Quỷ hiểu. Lạc Mai Tiên thì lại càng hiểu rõ. Nàng xuất thân hoàng tộc, từ thuở nhỏ đã học cách tranh đấu để sinh tồn; trong mắt nàng, mạng sống kẻ khác, ý nghĩa thật chả có bao nhiêu. Ít đến thương cảm.
Không một chút lưu tâm đến thảm trạng của hàng ngàn ma thú vô tình bị mình sát hại, Lạc Mai Tiên nắm lấy đôi tử – thanh song kiếm, cúi nhìn cánh tay trái. Nơi đó, cách cổ tay chừng vài tấc, một vết cắt khá sâu đang hiện hữu. Máu tươi, nó đang liên tục chảy dài, thấm đẫm xiêm y.
“Chỉ là một tên Thiên hà đệ cửu trọng nhỏ nhoi lại có thể tổn thương được ta – một chân nhân hậu kỳ chi cảnh… Thi Quỷ, ngươi nên cảm thấy tự hào”.
“Đại công chúa thật cho rằng như vậy?”.
Thi Quỷ thoáng liếc qua vết thương do một trong bốn kiện binh khí của hư ảnh Vu thần gây ra trên cánh tay Lạc Mai Tiên, thần thái chẳng chút buông lỏng, nói tiếp:
“Từ nãy giờ đại công chúa không phải vẫn còn chưa xuất ra thực lực chân chính của mình? Tổn thương được đại công chúa cũng chỉ là được nhượng bộ mà thôi”.
“Nhượng bộ?”.
Lạc Mai Tiên khẽ nhếch môi: “Cách nói chuyện của ngươi cũng thú vị lắm”.
Tiếu ý đến nhanh rồi cũng đi nhanh, tiếp sau nụ cười nhàn nhạt nọ là một đôi mắt lãnh ý lan tràn, thanh âm lạnh lẽo: “Thi Quỷ, ta nghĩ sự nhượng bộ của mình hẳn là không cần thiết. Đã vậy…”.
Tới đó thì Lạc Mai Tiên tạm ngưng, thay vì lời nói, nàng bắt đầu triển khai hành động. Thông qua thần niệm của mình, nàng gọi ra thêm một kiện pháp khí nữa. Lần này, thứ xuất hiện chẳng phải kiếm mà là câu. Một thanh câu tử sắc nồng đậm âm tà chi khí.
Lại nói, thanh tử sắc hung câu này, nó cũng không quá xa lạ. Tuy rằng rất hiếm nhưng Lạc Mai Tiên đã từng đem ra sử dụng. Còn nhớ hơn trăm năm về trước, thời điểm Thi Quỷ vừa lưu lạc đến Đà Lan Giới, liền ngay sau đấy, Lạc Mai Tiên đã xuất ra một lần. Tất nhiên đối tượng năm đó nàng hướng tới không phải Thi Quỷ. Âu Quyền, y mới là kẻ suýt nhận thương tổn.
Căn nguyên việc này, tính ra hết thảy đều là do Thi Quỷ gây nên. Tại bãi tha ma năm đó, chính hắn đã tấn công Lạc Lâm. Trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê, dưới sự thôi thúc bản năng khao khát Tiên Linh Chi Huyết của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, hắn đã cắm ngập răng vào cổ nàng. Để rồi sau đấy, vô vàn rắc rối lần lượt phát sinh…
Thân là người được Lạc Mai Tiên giao phó âm thầm bảo vệ cho Lạc Lâm nhưng Âu Quyền lại sơ suất để nàng bị Thi Quỷ thương tổn, hắn tất nhiên đáng phải chịu hình phạt. Lạc Mai Tiên, năm đó nàng chính là dùng thanh tử sắc hung câu cấp bậc thánh khí này để thử thách hắn.
“Ly Biệt Đoạn Tình Câu”, đó là tên của nó.
…
“Thi Quỷ”.
Tay thon nâng nhẹ hung câu, Lạc Mai Tiên nhìn Thi Quỷ, nói: “Binh khí này tên là Ly Biệt Đoạn Tình Câu. Ngươi có biết tại sao lại gọi Ly Biệt không?”.
“Chờ nghe đại công chúa cắt nghĩa”.
“Ồ, không muốn thử suy đoán sao?”.
Nhận thấy Thi Quỷ chẳng có ý hồi âm, Lạc Mai Tiên chủ động giải đáp: “Ly Biệt Đoạn Tình Câu này là một kiện thánh khí rất đặc biệt, một khi da thịt bị nó cắt xuống thì trừ phi có những loại dược phẩm thánh cấp như Thiên Sinh Thủy, Mệnh Tục Hoàn trong truyền thuyết, bằng không sẽ chẳng bao giờ khôi phục lại như cũ được. Mà, những thứ đã dùng hai chữ “truyền thuyết” để gọi thì trên đời mấy ai sở hữu, mấy người tìm thấy?”.
“Hoặc là không cắt, một khi đã cắt thì tất đoạn, khó mà nối được. Đây là lý do thanh hung câu này được gọi Ly Biệt”.
“Ra là như vậy”.
Thi Quỷ đem ánh mắt đặt trên tử sắc hung câu thu hồi, nhận xét: “Ý nghĩa cũng không thú vị lắm”.
“Thi Quỷ, ngươi quá nóng vội rồi”.
Hửm?
Thần tình hơi đổi, Thi Quỷ thăm dò: “Đại công chúa, lẽ nào ta vừa bỏ sót điều gì?”.
“Ngươi không bỏ sót, chỉ là… ngươi chưa nghe hết”.
Lạc Mai Tiên mau chóng tiếp lời: “Bình thường ta rất hiếm khi động tới thanh hung câu này; từ khi sở hữu, tính đến nay, sau rất nhiều năm tháng, tổng cộng ta mới chỉ xuất ra đúng mười hai lần. Thi Quỷ, ngươi biết để làm gì không?”.
Lạc Mai Tiên hỏi xong rồi cũng tự mình trả lời: “Chỉ có một: giết chết, hoặc không thì cắt đoạn chân tay những kẻ thân tín của ta”.
“Trên đời này, ta ghét nhất là kẻ phản bội. Lòng tin của ta đã đặt xuống, nếu không giữ trọn thì thật chẳng đáng để trở thành thân tín”.
“Thất trách, sơ suất, ngươi cũng xem là sự phản bội?”.
Đáp lại Thi Quỷ là một thái độ quả quyết: “Đúng vậy. Những kẻ vô năng, hà tất phải giữ lại bên cạnh”.
…
“Đại công chúa, ngươi tốn nhiều thời để giảng giải như vậy, thiết nghĩ hẳn không chỉ để cho một người sắp chết nghe đi?”.
Ngoài miệng thì thắc mắc nhưng thực chất trong lòng, Thi Quỷ đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của Lạc Mai Tiên. Nàng xuất ra Ly Biệt Đoạn Tình Câu – kiện hung khí vốn chỉ dùng để trừng phạt những thuộc hạ thân tín của mình, kế đến lại hao tổn nước bọt cắt nghĩa tận tường cho hắn, biểu hiện như thế, há đâu là dành cho kẻ thù cần loại bỏ?
“Xem ra sát ý của nàng ta hiện đã tạm thời tiêu tán rồi”.
“Lạc Mai Tiên, ngươi quả nhiên là nữ nhân thông minh, thật không làm ta phải thất vọng… Nếu ngươi đã muốn thấy, vậy ta sẽ cho ngươi nhìn thấy: Giá trị của ta!”.
…
“Keng!”.
“Keng! Keng! Keng!”.
…
“Keng! Keng!”.
Hoàn toàn khác hẳn ban nãy, kể từ lúc Ly Biệt Đoạn Tình Câu được xuất ra thì Lạc Mai Tiên cứ như đã biến thành một người khác. Cách nàng di chuyển, những đòn công kích uyển chuyển với quỹ đạo khó lường, tất cả tạo nên một thế bủa vây phong toả triệt để phương hướng của hư ảnh Vu thần do Thi Quỷ thao túng, khiến nó chẳng thể nào phản công được.
Theo thời gian trôi, rất ư chóng vánh, rốt cuộc thì chuyện gì đến cũng phải đến. Sau khi gánh chịu vô số đòn công kích dồn dập từ tử – thanh song kiếm và Ly Biệt Đoạn Tình Câu, hư ảnh Vu thần lúc này đã sụp đổ. Còn Thi Quỷ, hắn cũng hộc ngụm máu tươi do thần thông bị phá.
Dùng tay quẹt ngang vệt máu, Thi Quỷ ngẩng đầu nhìn lên không trung. Vừa lúc, giọng Lạc Mai Tiên truyền xuống:
“Thi Quỷ, tư cách của ngươi, giá trị của ngươi, nó chỉ đến đây thôi sao?!”.
“Hừ! Nếu như đó là tất cả những gì ngươi có, vậy thì hoang sơn bình địa này sẽ là mồ chôn của ngươi!”.
Một lần nữa, tử – thanh song kiếm rung lên. Nắm lấy Ly Biệt Đoạn Tình Câu, Lạc Mai Tiên phóng thẳng lên cao, tới khi dừng lại thì quanh thân nàng, tử sắc linh quang đã phủ rộng cả một vùng trời.
Sau lưng nguyệt ảnh chói loà, nàng vung hung câu chém ra một đường. Quanh thân, đôi tử – thanh song kiếm cũng hoá thành hai đạo lưu quang bay về phía Thi Quỷ.
Tốc độ cực nhanh!