Phù Thiên Ký

Chương 698: Ma nhân đấu ma nhân



“Oành!”.

“Oành!”.

“Oành!”.

Liên tiếp, hay đúng hơn là đồng thời, từ sự va chạm cường liệt, ba tiếng nổ lớn vang lên. Tử – thanh song kiếm, chúng đã bị đánh bật trở về; Ly Biệt Đoạn Tình Câu cũng là như thế, câu ảnh đã tán.

Rõ ràng, đòn tấn công vừa rồi của Lạc Mai Tiên đã hoàn toàn thất bại, bất kể uy lực có rất đỗi kinh nhân đi nữa. Một kết quả ngoài tầm mong đợi.

Phải. Lạc Mai Tiên, nàng cảm thấy ngoài ý muốn. Tuy rằng trong thâm tâm nàng hy vọng được thấy một “giá trị” lớn lao nào đó từ Thi Quỷ, nhưng… không phải như vầy. Không phải do thứ kia đả bại…

Thần sắc vương những hoài nghi, Lạc Mai Tiên nhìn “thứ kia” – con rắn chín đầu đang che chắn trước người Thi Quỷ, cất giọng âm trầm:

“Cửu Kỳ Đại Xà”.

Nếu như nói giờ phút này, sau khi nhìn thấy con rắn chín đầu kia, Lạc Mai Tiên chẳng chút ngạc nhiên thì khẳng định là nói dối. Thực tế nàng đã, và vẫn đang cực kỳ rung động. Không phải do sức mạnh mà nằm ở hình dạng, thứ pháp bảo kia.

Vừa rồi, mặc dù mọi chuyện diễn ra rất chóng vánh nhưng với pháp nhãn của chân nhân cảnh giới thứ tám, Lạc Mai Tiên nàng vẫn hoàn toàn kịp thấy rõ. Trước khi tử – thanh song kiếm và câu ảnh của nàng đánh tới thì Thi Quỷ đã xuất ra một kiện pháp khí. Đó là một chiếc vòng kiểu dáng cổ xưa. Chính nó đã hoá thành con rắn chín đầu của hiện tại, giúp Thi Quỷ ngăn cản tất cả công kích.

Cửu Kỳ Đại Xà, vậy mà lại là Cửu Kỳ Đại Xà. Lạc Mai Tiên nàng dẫu có nghĩ thế nào cũng chẳng làm sao ngờ được. Bổn mạng pháp bảo tuyệt tích hơn mười vạn năm của Ái Hậu Thiên Vu tộc hôm nay lại đột nhiên xuất hiện… Thi Quỷ, hắn làm thế nào có được? Hắn và Thiên Vu tộc đến cùng là có quan hệ gì?

“Ta đang tự hỏi còn có bao nhiêu điều mà ta chưa biết về ngươi đấy, Thi Quỷ”.

“Đại công chúa quả nhiên nhận thức được pháp bảo Túy Linh Lung này. Xem ra đối với lịch sử mười vạn năm trước, đại công chúa khá am tường”.

“Mau trả lời ta. Túy Linh Lung của Ái Hậu Sa Kỳ Nhi tại sao lại ở trong tay ngươi?!”.

“Đại công chúa, ngươi trước sao không thu hồi pháp khí của mình rồi chúng ta hẳn nói chuyện”.

“Thu hồi?”.

Lạc Mai Tiên cười lạnh: “Hãy còn quá sớm đấy!”.

Dứt câu, Lạc Mai Tiên liền vung mạnh cánh tay. Theo động tác của nàng, đôi tử – thanh song kiếm vốn đã yên vị tức thì rung lên. Trong tiếng “ong ong” chói tai, Ly Biệt Đoạn Tình Câu cũng đồng thời chuyển động.

Trận chiến này, nó vẫn chưa kết thúc. Lạc Mai Tiên, nàng còn chưa muốn dừng. Cửu Kỳ Đại Xà đích xác đã khiến nàng kinh ngạc, Túy Linh Lung quả thực đã làm nàng thấm đẫm hoài nghi, nhưng…

Chưa đủ. Vẫn chưa đủ!

Cái “tư cách” mà nàng muốn thấy, nó phải nhiều hơn thế!

Một tên Dị Chủng lại cả gan vấy bẩn muội muội nàng… Muốn nàng tiếp nhận? Vậy thì phải cho nàng thấy giá trị to lớn hơn nữa!

“Keng! Keng!”.

“Keng!”.

“Cửu Kỳ Đại Xà thì thế nào?!”.

“Keng!”.

“Một tên Thiên hà cảnh như ngươi…”.

“Keng! Keng!”.

“… Dù nắm giữ Túy Linh Lung…”.

“Keng!”.

“… Lại làm nên trò trống gì?!”.

“Keng!”.

“Keng!”.

Lạc Mai Tiên tay nắm Ly Biệt Đoạn Tình Câu, thao túng tử – thanh song kiếm, liên tục công kích, vừa đánh vừa cao giọng nói. Hoặc, có thể gọi là phát tiết.

Thế công ấy, lực đạo ấy, nó quả khủng bố vô cùng. Thậm chí dù là Cửu Kỳ Đại Xà uy mãnh hiển hoá từ Túy Linh Lung cũng phải chịu lép vế, bị nàng đánh cho chật vật thở chẳng ra hơi. Lẽ dĩ nhiên, Thi Quỷ thân là người trực tiếp thao túng pháp bảo cũng khó tránh gánh chịu thương tổn.

Sắc mặt ngày càng xấu đi, Thi Quỷ vừa đánh vừa nghĩ…

“Nữ nhân này tính tình thật chẳng tốt tí nào, vẫn điên cuồng như vậy”.

“Xem ra ngày sau, dẫu có đi chung trên một con thuyền cũng nhất định không dược phép lơ là…”.

Đối với nữ nhân thông minh, Thi Quỷ không quá lo ngại. Có điều, nữ nhân vừa thông minh lại vừa hoang dã như Lạc Mai Tiên thì đó lại là chuyện khác…

Thông minh có thể trị, bằng bản tính hoang dã… Khó đoán lắm. Ai biết lúc nào đấy, Lạc Mai Tiên nàng điên lên một cách bất chợt sẽ làm đảo lộn thậm chí phá tan những toan tính của hắn cũng không chừng.

“Đúng là một đoá hoa chứa đầy kịch độc”.

“… Bất quá… như vậy càng thú vị”.

Khoé môi bất giác nhếch lên, trong cái nhìn hơi hướng gian tà, Thi Quỷ thông qua thần niệm truyền đạt: “A di!”.

Không nhiều, chỉ hai chữ như vậy rồi thôi. Tuy nhiên, với hai chữ ngắn gọn ấy, gần như lập tức, một sự đổi thay to lớn đã liền xảy ra.

Bên trong thể nội, chính xác thì là đan điền Thi Quỷ, tiểu linh anh cũng đồng thời là Na Trát mở to hai mắt, tay nhỏ thoăn thoắt làm ra những động tác kỳ dị. Theo động tác của nàng, một cỗ lực lượng cấp tốc lan tràn khắp bốn phương tám hướng…

“Cỗ khí tức này…”.

Đang hung hăng thao túng đôi tử – thanh song kiếm và Ly Biệt Đoạn Tình Câu công kích, Lạc Mai Tiên ngó thấy lực lượng của Thi Quỷ đột nhiên bạo tăng thì nhất thời khựng lại. Nàng cảm nhận được có gì đó rất lạ. Một thứ.. đang ẩn giấu.

“Là gì?”.

“Tại sao ta lại cảm nhận được khí tức đặc trưng tinh thuần của đại ác ma, của chân nhân hậu kỳ chi cảnh?”.

“Không giống. Không giống với Thi Quỷ… Nó rốt cuộc là gì…”.

Xem đã xem, hỏi cũng đã hỏi, tuy nhiên, nghi hoặc thì như cũ vẫn cứ là nghi hoặc. Lạc Mai Tiên, nàng không biết mình đang phải đối mặt với thứ gì. Và, chính vì là không rõ nên giờ phút này đây, tâm tình nàng mới thêm phần ngưng trọng. Con người, họ vốn vẫn hay e sợ những gì mình chưa biết.

“Thi Quỷ, vậy ra đây là tư cách mà ngươi dựa vào sao?”.

“Nếu là như vậy… hãy để ta được lĩnh giáo thứ sức mạnh này đi!”.

Bờ vai nhẹ rung, tóc dài phần phật, Lạc Mai Tiên nhanh chóng đem cơ thể mình chuyển đổi. Trên đầu nàng, một đôi sừng cong cong đã vừa nhô lên; tương tự, làn da nàng cũng đã có thêm những thứ khác lạ. Là những phù văn. Chúng có ở khắp nơi. Trên trán, nơi mặt, tay chân mình mẩy, từ đầu cho tới chân, khắp người nàng, toàn bộ đều đã bị phù văn bao phủ.

Chẳng nghi ngờ gì nữa, Lạc Mai Tiên, nàng đã biến về chân diện. Bộ dạng hiện giờ của nàng chính là hình thái thật sự của tộc nhân Lạc tộc.

Mắt tím như sao, tóc xanh tựa gió, với cơ thể tràn ngập phù văn, Lạc Mai Tiên nắm lấy Ly Biệt Đoạn Tình Câu chỉ về phía Thi Quỷ, nói:

“Thi Quỷ, xuất toàn lực đi”.

“Đại công chúa, như ngươi mong muốn”.

Theo sau câu nói, Thi Quỷ lập tức kích phát lực lượng huyết mạch, chuyển về hình dạng ma nhân. Không có nhiều khác biệt, giống như trước đây, thay đổi vẫn là một đôi sừng cong cong trên đầu, tay hoá vuốt nhọn, nanh dài lộ rõ. Có điều lần này, trừ những thứ quen thuộc ấy ra, trên trán Thi Quỷ, chính tại mi tâm, thêm một dấu ấn nữa đã xuất hiện. Là nguyệt ấn – dấu hiệu duy chỉ tộc nhân hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La chân chính mới có được.

Nhưng, bấy nhiêu nào đã hết. Nguyệt ấn vẫn chưa phải điểm dừng. Sau khi chuyển đổi từ nhân dạng về chân diện ma nhân xong, Thi Quỷ còn làm ra một hành động nữa.

Hắn chậm rãi dang tay về hai phía, rồi đột ngột hợp lại, bắt đầu kết ấn. Từ trong miệng hắn, từng chữ một được phát ra.

“Tu”.

“La”.

“Thiên”.

“Dực”.

Ong! Ong!

Tại thời điểm Thi Quỷ kết xong pháp ấn, trong đan điền hắn, Na Trát cũng vừa hoàn thành việc làm tương tự. Rõ ràng, động thái của Thi Quỷ, nó hoàn toàn phụ thuộc vào Na Trát. Tu La Thiên Dực, nó được triển khai bởi Na Trát chứ không phải Thi Quỷ. Nói cách khác, Thi Quỷ chỉ là đang được a di của mình tạm thời cho mượn lực lượng mà thôi.

Tiếc rằng Lạc Mai Tiên, nàng không biết điều đó. Pháp nhãn của nàng, nó đâu có nhìn được tới đan điền Thi Quỷ. Hiện tại, điều duy nhất mà nàng chắc chắn là sức mạnh của Thi Quỷ đã tăng lên rất rất nhiều. Thậm chí so với một đại ác ma Linh anh đệ bát trọng như nàng cũng chẳng hề thua kém…

Không dám có chút nào khinh suất, Lạc Mai Tiên hít sâu một hơi, nhẹ nâng tay trái.

“Phựt!”.

Một ngọn lửa màu tím tức thì hiện ra. Đích thị Tử Linh Tinh Hoả – một trong những thiên phú thần thông độc nhất vô nhị của tộc nhân Lạc tộc.

Nâng tử hoả trên tay, thay vì công kích, Lạc Mai Tiên đem nó đánh lên ba kiện pháp khí và chính cả bản thân mình.

Đây tất nhiên chẳng phải hành động dại dột, trái lại, nó rất hữu dụng. Nên nhớ, đặc tính của Tử Linh Tinh Hoả không ở công kích mà nằm nơi phụ trợ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.