Lục Tiểu Phụng cảm thấy khoan khoái trong lòng. Bất luận chàng đã phải cực nhọc thế nào nhưng cũng được kể là không đến nỗi uổng công. Huống chi tiếng cười của Hồng Y thiếu nữ khiến cho chàng vui dạ. Đáng tiếc là chàng không nhận ra được thị.
Hồng Y thiếu nữ chưa ngớt cơn cười đã cất tiếng hỏi :
– Tiểu muội đánh cuộc với các vị lần này ai tới chậm nhất?
Nhị nương đáp :
– Dĩ nhiên là lão tam. Y rửa mặt cũng mất hàng nửa giờ. Dù y có mải mốt đến đâu cũng không sao gấp rút được.
Hồng Y thiếu nữ vỗ tay cười nói :
– Đúng rồi! Lần này nhất định là y đến chậm.
Một người tiếng nói rất ôn nhu, rất thong thả, từ dưới lầu từ từ đi lên.
Người đàn bà này tuy đi chậm mà Lục Tiểu Phụng cũng không nhìn thấy ả tiến vào lầu lúc nào.
Hồng Y thiếu nữ vừa ngó thấy ả dường như rất kinh ngạc, nhưng thị lại cười ngay, nói :
– Không ngờ lần này Tam nương chẳng phải là kẻ đến sau cùng. Thật là một kỳ tích!
Người mới đến là Tam nương, chẳng những ả giọng nói rất ôn nhu, thái độ cũng ôn nhu, tiếng cười cũng ôn nhu. Ả chậm chạp lên lầu, chậm chạp ngồi xuống, chậm chạp đặt cái bọc vải vàng trong tay xuống bàn rồi mới thở dài đáp :
– Lần này chẳng những ta không đến chậm mà còn đến sớm hơn hết thảy.
Hồng Y thiếu nữ hỏi :
– Thật thế ư?
Tam nương đáp :
– Ta đến đây từ tối hôm qua, ngủ ở dưới lầu, đã tưởng mình là người tới trước nhất trong các vị, khiến cho các vị phải giật mình kinh hãi.
Hồng Y thiếu nữ cười hỏi :
– Vậy mà tại sao đến bây giờ Tam nương mới lên đến đây?
Tam nương thở dài đáp :
– Vì ta còn nhiều việc phải làm.
Hồng Y thiếu nữ hỏi :
– Việc gì?
Tam nương đáp :
– Ta còn phải chải đầu, phải rửa mặt, phải mặc áo và phải đi giày.
Nghe tới đây cả Lục Tiểu Phụng ngồi trên cây cũng không nhịn được suýt nữa phải phì cười.
Hồng Y thiếu nữ lăn ra mà cười. Thị thở hồng hộc nói :
– Những cái đó mà cũng kể là đại sự khẩn yếu ư?
Nhị nương cũng không nhịn được cười nói :
– Ta đã bảo y rửa một cái mặt cũng mất quá nửa giờ.
A Thổ xen vào :
– Tại hạ lấy làm kỳ…
Hồng Y thiếu nữ nhanh nhẩu hỏi ngay :
– Kỳ ở chỗ nào?
A Thổ đáp :
– Hàng ngày y chỉ chải đầu, rửa mặt, mặc áo xỏ giày thì còn thời giờ đâu mà làm việc khác?
Hồng Y thiếu nữ phải ráng nhịn cười, làm mặt nghiêm nghị nói :
– Vấn đề này quả là nghiêm trọng thật. Sau này y mà lấy chồng, thậm chí không còn lúc nào rỗi để mà sinh đẻ há chẳng lầm lỡ đại sự ư?
Thị nói hết câu lại bò ra cười.
Tam nương vẫn không tức giận, thủng thẳng đáp :
– Ta đã biết nhất định ngươi có nhiều thì giờ để sinh con sau này, ít ra ngươi cũng sinh bảy tám chục đứa nhỏ.
Hồng Y thiếu nữ cười nói :
– Dù tiểu muội có sinh mỗi năm một đứa cũng chẳng làm gì nhiều được đến thế!
Tam nương đáp :
– Nếu mỗi cái lúm của ngươi sinh một đứa con thì sinh được rất nhiều.
Hồng Y thiếu nữ nói :
– Chỉ có heo mới nhiều lúm và mỗi lúm sinh một heo con. Tiểu muội không phải là heo…
Thị chưa dứt lời đã phát giác ra mình nói câu này chẳng khác gì mình tự mắng mình.
Tam nương không nhịn được cười hích hích nói :
– Thế ra ngươi không phải là heo. Vậy cần thanh minh mới được, để người ta khỏi hiểu lầm.
Hồng Y thiếu nữ ngoác miệng ra la :
– Hay lắm! Bây giờ Tứ thư và Lục thư chưa tới nên các người thừa cơ khinh khi tiểu muội.
Tam nương hỏi :
– Bọn họ đến thì làm sao?
Hồng Y thiếu nữ đáp :
– Ít ra họ cũng binh tiểu muội. Cả hai vị chập vào làm một cũng nói không lại với nửa người trong bọn họ.
Một cơn gió thoảng qua. Ngoài cửa sổ lại có ba người bay vọt vào như chim én.
Một người cười nói :
– Ít ra được một điểm là ta không nói sai. Ta biết y tuyệt không phải là con heo nhỏ.
Hồng Y thiếu nữ vỗ tay cười nói :
– Các vị đã nghe rõ chưa? Tiểu muội biết Tứ thư là người rất tốt.
Tam nương liền hỏi :
– Y không phải heo con, vậy y là cái gì?
Tứ thư đáp :
– Y chỉ là con gà mái ghẹ.
Hồng Y thiếu nữ sửng sốt hỏi :
– Tiểu muội là gà mái ghẹ ư?
Tứ thư đáp :
– Nếu ngươi không phải gà mái ghẹ thì sao lại cười khèng khẹc từ sáng đến tối?
Hồng Y thiếu nữ không cười ra tiếng được nữa.
Lục Tiểu Phụng cũng không cười ra tiếng. Sau cùng, trong ba người này chàng cũng nhận được hai. Một người dĩ nhiên là Giang Khinh Hà, chàng chẳng ngạc nhiên chút nào, nhưng chàng không khi nào ngờ tới Tứ nương lại là Âu Dương Tình.
Âu Dương Tình, một ả danh kỹ, đã từng bị chàng chọc tức đến chết người. Chàng còn nhận ra Âu Dương Tình và Giang Khinh Hà xuất hiện cùng một lúc và khinh công ả chẳng kém gì Giang Khinh Hà, suýt nữa chàng từ trên cây té xuống.
Tổ chức Hồng Hài Tử (giày đỏ) này thật đủ thứ người. Âu Dương Tình và Giang Khinh Hà hiển nhiên đều là những nhân vật đầu não trong tổ chức này.
Trên bàn bày tám bộ đũa chén thì hiển nhiên trong tổ chức có tám vị thủ lãnh. Bây giờ đã có mặt bảy vị.
Tử Y nữ khách là lão nhị. Rửa mặt mất hàng nửa giờ là Tam nương. Tứ nương là Âu Dương Tình. Ngũ thư là Giang Khinh Hà. Lục thư áo xanh bít tất trắng, đầu tóc cạo trọc, đúng là một vị ni cô xuất gia. Con gà mái ghẹ cười tối ngày là Thất nương.
Đại nương là ai? Tại sao? Tại sao chưa thấy Công Tôn đại nương xuất hiện? Gã A Thổ đầy mình ghẻ lở có mối liên quan gì với bọn này? Không hiểu gã đứng vào vị thứ nào?
Bảy người ngồi xuống cả. Trước mặt đều đặt cái bọc vải vàng, chỉ có thủ tịch còn bỏ trống. Hiển nhiên là chỗ dành cho Công Tôn đại nương.
A Thổ bỗng cất tiếng hỏi :
– Các vị thư muội sáu người, lần này đem về được thứ gì? Cho ta coi trước được chăng?
Hồng Y thiếu nữ nói ngay :
– Dĩ nhiên là được. Tam thư đến trước nhất, vậy chúng ta hãy coi y đem về thứ gì?
Tam nương không phản đối cũng không cự tuyệt. Ả từ từ đưa tay ra cởi nút bọc.
Trên bọc của ả buộc ba nút. Ả cởi mất khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà mà mới xong cái nút thứ nhất.
Nhị nương thở dài nhăn nhó cười nói :
– Các vị còn chịu được, chứ ta hết chịu nổi rồi. Vậy hãy coi của ta trước đi.
Lục Tiểu Phụng phấn khởi tinh thần dương mắt lên nhìn.
Trong những bọc vải vàng bí mật này đựng những gì? Chàng không nhịn được nữa chỉ muốn coi cho biết.
Thực tình chàng nóng nảy hơn ai hết.
May mà động tác của Nhị nương không đến nỗi chậm chạp. Mụ cởi ra trong bọc vừa lớn vừa nhỏ có đến bảy tám chục xấp.
Nhị nương nói :
– Năm nay thu hoạch đã kém lại nghỉ ba tháng trời, nên thu thập các tiền trang mới được một trăm tám mươi vạn lạng bạc. Nhưng sang năm ta chắc có thể thu được gấp đôi.
Trong một năm mụ thu về gần hai trăm vạn lạng bạc mà còn bảo thu hoạch kém cỏi.
Lục Tiểu Phụng ngấm ngầm thở dài. Chàng không sao nghĩ ra được Nhị nương đã làm gì? Theo chỗ chàng biết thì mấy tay cự khấu thế lực cực lớn cũng không ai thu nổi phân nửa của mụ. Chàng cũng không nghĩ ra trên đời còn nghề gì được nhiều tiền hơn là quân cường đạo cướp bóc của người ta.
Tam nương khẽ thở dài nói :
– Chỉ được hơn một một trăm tám chục vạn lạng thì năm nay chúng ta chi tiêu ít đi một chút cũng được.
Tam nương cười nói tiếp :
– Chỗ thu hoạch của ta quả là không ít. Gần đây số người không muốn có mũi mỗi ngày một nhiều thêm.
Không muốn có mũi là ý nói không thể giữ thể diện.
Câu này Lục Tiểu Phụng có thể hiểu được.
Nhưng những người không muốn giữ thể diện thì có liên quan gì đến vụ thu hoạch của ả? Về điểm này Lục Tiểu Phụng không sao hiểu nổi?
May ở chỗ Tam nương đã cởi xong ba cái nút trên bọc của ả. Bên trong còn có lần vải dầu.
Ả lại cởi lần vải dầu, trong còn một lần đoạn đỏ.
Đoạn đỏ gói toàn mũi, đến bảy tám chục cái vừa lớn vừa nhỏ mà là mũi người thật.
Lục Tiểu Phụng xuýt nữa ở trên cây té nhào xuống. Chàng tự hỏi :
– Chẳng lẽ người đàn bà vừa ôn nhu vừa văn nhã, tưởng chừng bước chân cũng không xéo chết cả con kiến kia mà lại ra tay cắt đến bảy, tám chục cái mũi người?
Tam nương vẫn lên giọng ôn nhu nói :
– Bọn họ đã không muốn giữ mặt mũi thì ta cắt mũi họ đi.
Hồng Y thiếu nữ vỗ tay cười nói :
– Thật là một biện pháp rất hay.
Tam nương đáp :
– Nhưng sang năm nay ta không dùng biện pháp này nữa.
Tam nương tiếp :
– Sang năm ta chuẩn bị cắt đầu lưỡi.
Hồng Y thiếu nữ hỏi :
– Cắt lưỡi ư? Tại sao lại cắt lưỡi?
Tam nương nhẹ nhàng buông tiếng thở dài thủng thẳng đáp :
– Vì gần đây ta lại phát giác ra người đời nói nhiều quá.
Hồng Y thiếu nữ thè lưỡi, nổi lên tràng cười khanh khách nói :
– Giả tỷ tiểu muội mà không quen biết Tam thư thì dù ai đánh chết tiểu muội cũng chẳng thể tin được con người ôn nhu như Tam thư mà lòng dạ tàn độc đến thế!
Tam nương lạnh lùng đáp :
– Ta không đánh chết mà chỉ cắt lưỡi ngươi thôi.
Hồng Y thiếu nữ ngậm miệng lại. Đầu lưỡi thò ra cũng rụt vào, dường như không muốn để ả ngó thấy.
Cô gái rửa mặt mất hàng giờ, nhưng cô cắt mũi người cũng thế mà cắt lưỡi người cũng vậy, ra tay lại chẳng chậm chạp chút nào.
Âu Dương Tình đột nhiên cất tiếng hỏi :
– Trong đó có một người mũi rất lớn không hiểu là ai?
Tam nương hỏi lại :
– Ngươi muốn biết lắm sao?
Âu Dương Tình cười đáp :
– Tiểu muội đối với chàng trai mũi to cảm thấy hứng thú đặc biệt.
Nhị nương vừa cười vừa mắng thị :
– Con a đầu này hòa mình vào chỗ đó mới hai năm mà lòng dạ mỗi ngày một đen tối, da mặt mỗi ngày một dầy thêm.
Âu Dương Tình cười hì hì đáp :
– Nhị nương mới là người từng trải. Đàn ông mặt mũi to có chỗ nào hay chắc biết rõ hơn ai hết.
Tam nương nói :
– Đáng tiếc con người mũi rất lớn bây giờ đã biến thành kẻ không mũi.
Âu Dương Tình hỏi :
– Tam thư bảo người đó là ai?
Tam nương đáp :
– Là Đoàn Thiên Thành.
Lục Tiểu Phụng nghe đến tên này không khỏi giật mình kinh hãi. Chàng đã nghe danh tự lại gặp cả người rồi. Trấn Tam Sơn Đoàn Thiên Thành chẳng những mũi to, thân hình lớn, lai lịch cũng không nhỏ. Bất luận là ai muốn cắt mũi hắn thật không phải chuyện dễ dàng.
Hồng Y thiếu nữ ngậm miệng khá lâu, bây giờ thị không nhịn được lại hỏi :
– Có phải năm nay chúng ta chuẩn bị như những năm qua là bọn mình phải uống một bữa thỏa thích kỳ cho đến lúc say túy lúy mới thôi?
Nhị nương đáp :
– Đó là luật lệ của chúng ta đã có từ lâu, dĩ nhiên năm nay cũng không thay đổi.
Hồng Y thiếu nữ hỏi :
– Bây giờ chúng ta đã đến đông đủ sao còn chưa bắt đầu uống rượu đi?
Lục Tiểu Phụng nghe nói tưởng chừng trái tim chìm xuống. Chàng tự hỏi :
– Hiện giờ người đến đủ rồi? Vậy Công Tôn đại nương đâu?
Nhị nương hỏi :
– Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy còn một chỗ bỏ trống đó ư?
Hồng Y thiếu nữ hỏi lại :
– Vậy còn ai chưa tới?
Nhị nương cười đáp :
– Nghe nói đại thư còn kiếm cho ngươi một cô bát muội.
Hồng Y thiếu nữ cũng cười nói :
– Nếu lại có người còn là em tiểu muội thì từ nay các vị không còn khinh khi tiểu muội được nữa mà chỉ lấn át con em út.
A Thổ đột nhiên lên tiếng :
– Đáng tiếc bữa nay thị không tới đâu.
Nhị nương chau mày hỏi :
– Tại sao vậy? Hay là thị không muốn đến?
A Thổ đáp :
– Thị muốn đến nhưng không đến được.
Nhị nương hỏi :
– Có người không cho thị đến hay sao?
A Thổ gật đầu.
Hồng Y thiếu nữ lại cướp lời :
– Thị đã không đến thì chúng ta còn đợi ai?
A Thổ đáp :
– Chờ một vị tân khách.
Hồng Y thiếu nữ sáng mắt lên hỏi :
– Năm nay chúng ta lại mời khách nữa ư?
A Thổ “Ừ” một tiếng.
Hồng Y thiếu nữ hỏi :
– Tửu lượng của y thế nào?
A Thổ đáp :
– Nghe nói khá lắm.
Hồng Y thiếu nữ cười nói :
– Bất luận tửu lượng của y giỏi hay kém thì bữa nay y đến tiểu muội cũng bảo đảm lúc vào y ngay ngắn mà lúc trở về phải bò xuống mà đi.
Nhị nương cặp mắt lấp loáng nói :
– Xem chừng chẳng những tửu lượng y rất lớn mà mật y cũng không nhỏ. Nếu y khiếp nhược thì nghe ngươi nói đã khiếp vía phải bỏ chạy rồi.
Hồng Y thiếu nữ cũng chớp mắt hỏi :
– Y có lớn mật không?
A Thổ đáp :
– Y chưa bỏ đi.
Hồng Y thiếu nữ cười hỏi :
– Y đã không bỏ đi thì sao lại không vào? Chẳng lẽ thằng cha đó thích ở ngoài uống gió hơn là uống rượu?
A Thổ lạnh lùng đáp :
– Y uống gió cả một ngày trời chắc bây giờ no đủ rồi.
Trên ngọn cây ngoài cửa sổ có tiếng người thở dài đáp vọng vào :
– Quả là tại hạ uống gió no quá rồi.
Tiếng nói chưa dứt, Lục Tiểu Phụng đã theo cơn gió vọt vào.
Bảy người ngồi trong phòng mà có kẻ ẩn mình trên cây ngoài cửa sổ chẳng một ai hay biết.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cảm thấy mình ẩn ở bên ngoài uống gió là một điều rất ngu xuẩn.
Chàng tưởng chừng mình càng ngu ngốc như một quả trứng. Bất luận quả trứng gì thì cũng chẳng có bốn hàng lông mày.
Hồng Y thiếu nữ nhìn chàng vỗ tay cười :
– Tiểu muội biết tướng công là ai rồi. Tướng công là đại bản đãn với bốn hàng lông mày tên gọi Lục Tiểu Phụng.
Uống gió cả một ngày là một chuyện khó chịu phi thường.
Nhưng đói đến lả người cũng không khó chịu bằng bị người ta kêu là đại bản đãn (ngu như quả trứng).
Nhưng Lục Tiểu Phụng lại cười đáp :
– Tại hạ biết nhiều người kêu mình bằng đại bản đãn, nhưng cũng có lắm người lại thích ban cho tại hạ cái ngoại hiệu khác.
Hồng Y thiếu nữ không nhịn được hỏi :
– Người ta kêu bằng gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Đại công kệ.
Hồng Y thiếu nữ mặt đỏ lên, đỏ giống như màu xiêm áo của thị vậy.
Âu Dương Tình đột nhiên xen vào :
– Thực ra y còn cái tên nữa hay hơn.
Hồng Y thiếu nữ hỏi ngay :
– Tên gì?
Âu Dương Tình đáp :
– Lục tam đãn.
Hồng Y thiếu nữ hỏi :
– Lục tam đãn ư? Thế nghĩa là làm sao?
Âu Dương Tình thủng thẳng đáp :
– Ý nghĩa giản dị lắm. Vì chẳng những y là đại bản đãn mà còn là cùng quang đãn, đại hỗn đãn. Có phải là tam đãn không?
Hồng Y thiếu nữ lại lăn ra mà cười. Thị vừa cười vừa nói :
– Tên này thật là hay! Vậy mà tiểu muội chưa từng được nghe qua.
Nhị nương cũng tủm tỉm cười nói :
– Bây giờ các ngươi đều bụng đói meo sao không đem ba quả trứng đó luộc ăn.
Âu Dương Tình đáp :
– Nhưng ba quả trứng này không phải trứng tươi, ung thúi hết rồi.
Tam nương thở dài nói :
– Bây giờ ta chỉ băn khoăn một điều.
Âu Dương Tình hỏi :
– Điều gì?
Tam nương đáp :
– Ta chỉ sợ y không phải trứng vịt mà là trứng gà.
Âu Dương Tình gật đầu nghiêm nghị nói :
– Vấn đề này quả là nghiêm trọng, y là trứng gà thì nhất định do gà mái đẻ ra và hắn sẽ biến thành con của gà mái.
Hồng Y thiếu nữ mặt càng đỏ thêm, nhưng thị vẫn không nín cười được và không ngồi ngay lên được nữa.
Lục Tiểu Phụng không cười, nhưng chàng nhận rõ hai điều : Một là đắc tội với nữ nhân là không được, nhất là với hạng đàn bà như Âu Dương Tình. Hai là nam nhân chỉ có một người mà muốn đấu khẩu với sáu mụ đàn bà thì không khác gì thư sinh coi thấy sáu thanh đao vung lên trước mặt. Chẳng thà mua một tấm đậu hũ để đập đầu mà chết còn hay hơn.
Bây giờ chàng đã lầm lỗi một điều, không muốn lầm lỗi đến điều thứ hai.
Hồng Y thiếu nữ vẫn cười. Tiếng cười của thị chẳng những lọt tai mà tựa hồ có tính cách truyền nhiễm. Bất luận ai nghe tiếng cười của thị cũng cảm thấy tâm tình khoan khoái, không thể nhịn được phải bật lên tiếng cười.
Lục Tiểu Phụng vẫn không cười. Đột nhiên chàng xông tới vươn tay nhanh như chớp nắm lấy hai tay Hồng Y thiếu nữ.
Nhị nương la thất thanh :
– Coi chừng!
Hai tiếng vừa ra khỏi cửa miệng. Hồng Y thiếu nữ đã huých khủy tay vào xương sườn Lục Tiểu Phụng. Bên cạnh ba món binh khí đồng thời nhằm đâm vào hai nách chàng.
Bọn đàn bà đều ra tay mau lẹ, nhất là vị nữ ni mặc áo xanh. Thanh đoản kiếm trong tay ả loé hàn quang tứ phía. Ả vừa ra tay, kiếm khí lạnh lẽo đã vô tới gần mí mắt chàng. Nhưng Lục Tiểu Phụng thân pháp càng mau lẹ hơn. Chàng hóp bụng lại hai tay vẫn nắm giữ cánh tay Hồng Y thiếu nữ.
Ba món binh khí đồng thời phóng ra, đồng thời phải dừng lại. Mũi kiếm cách dưới nách Lục Tiểu Phụng không đầy nửa thước.
Lục Tiểu Phụng không nhúc nhích, cả mắt cũng không chớp. Chàng biết chiêu kiếm này nhất định không phóng thêm nữa. Nếu chân tay chàng lọt vào tay người thì chàng cũng không dám khinh cử vọng động.
Tay cầm kiếm của Thanh Y nữ ni đã nổi gân xanh mà phải dừng lại thì so với phóng tới còn tốn sức hơn.
Mũi kiếm run bần bật, Thanh Y nữ ni lớn tiếng quát :
– Buông tay ra!
Lục Tiểu Phụng không buông. Hồng Y thiếu nữ không cười ra tiếng được nữa, thị mím môi hỏi :
– Ta không có điều chi đắc tội với tướng công, sao tướng công lại không buông ra?
Lục Tiểu Phụng không buông tay cũng chẳng nói gì.
Âu Dương Tình đã đưa kiếm ra ngoài tay áo. Thị cười lạt hỏi :
– Một người đàn ông như tướng công mà lại uy hiếp một cô bé sao không biết thẹn.
Lục Tiểu Phụng không hổ thẹn. Mặt chàng chẳng trắng bợt cũng không đỏ hồng.
Nhị nương rút thanh loan đao sáng loáng ra khỏi tay áo dài không đầy hai thước.
Mụ nói :
– Hai thanh kiếm và một thanh đao chúng ta đều có thể đâm công tử thủng thành mười bảy, mười tám lỗ.
Âu Dương Tình cũng nói theo :
– Công tử mà không buông tay thì bọn ta làm cho công tử phải chết ngay.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên bật cười.
Nhị nương tức giận hỏi :
– Chúng ta đã nói rồi, chẳng lẽ công tử không tin ư?
Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp :
– Các vị nói câu nào tại hạ cũng tin hết, nhưng không tin là các vị dám động thủ thật sự.