Quan Hệ Thế Thân

Chương 104: Chú Tiểu Dương



————————————————–

Tần Chu nhìn thoáng qua viện tử rộng lớn của nhà họ Tề bên kia, khẽ gật đầu đáp lại sau đó thu hồi tầm mắt, cùng đạo diễn đi vào phim trường.

Thời điểm đi vào phim trường, Lâm Trì Tiêu đã ở bên trong cùng với một cậu bé. Cậu bé mặc trang phục diễn, đang ôm một lon Coca uống vui vẻ. Mà ngay khi cậu bé vừa lơ đãng ngẩng đầu lên liền chú ý thấy đạo diễn cùng Tần Chu, thế là nhóc liền vội vàng đứng dậy vẫy vẫy tay.

“Anh Tần Chu!” Tiểu Trình nhảy xuống khỏi ghế, chạy về phía Tần Chu.

Tần Chu thuận thế tiếp được Tiểu Trình, ôn nhu xoa xoa đầu cậu nhóc. Lúc quay kịch bản《 Giang Hồ 》cậu đóng máy sớm, Tiểu Trình thì lại muộn hơn cậu mấy ngày, không nghĩ tới hiện tại lại hợp tác với nhau lần thứ hai nhanh như vậy rồi.

Đạo diễn đưa Tần Chu đến phòng hóa trang, chuẩn bị để Tần Chu thử trang điểm trước. Đạo diễn cầm trang phục diễn qua, thở dài một tiếng: “Bởi vì thời gian hơi gấp gáp, làm lại trang phục cũng không còn kịp nữa nên chỉ có thể sửa lại một chút cho phù hợp với cậu.”

Tần Chu nhận lấy đi phòng thay quần áo thay trang phục diễn. Thay xong, Tần Chu đứng trước gương soi toàn thân sửa sang lại trang phục. Xuyên thấu qua gương, Tần Chu nhìn thấy nhóc Tiểu Trình đang ngồi trên ghế sô pha, trong lòng ngực còn ôm một túi kẹo.

Tiểu Trình mở một viên kẹo ra, lúc vô tình ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Tần Chu. Nhóc giật mình ôm lấy túi kẹo, có chút chột dạ giải thích: “Em không có ăn nhiều đâu nha, là chú Tiểu Dương cho em đó.”

Tần Chu sửa sửa lại cổ áo, cười hỏi: “Chú Tiểu Dương?”

Tiểu Trình chạy tới, đưa cho Tần Chu một viên kẹo rồi ngây ngô đáp lại: “Chú Tiểu Dương cũng ở chỗ này đấy ạ.”

“Chỗ chú Tiểu Dương có con cừu rất lớn luôn, nó kêu bebe vui lắm ạ, còn có một con chó rất to nữa.”

Nói tới đây, Tiểu Trình khoa tay múa chân diễn tả ý tứ của mình rồi dùng một giọng nói thực khoa trương kể với cậu: “Con chó ấy to lớn như thế này này, lớn hơn cả người em nữa…”

Tần Chu nghe Tiểu Trình miêu tả liền nhịn không được mà bật cười. Đôi khi trẻ con nói chuyện đều là như vậy, câu đầu không khớp với câu sau chút nào, giọng điệu còn đặc biệt khoa trương nữa.

Tuy nhiên Tần Chu vẫn ra sức phối hợp làm ra biểu cảm kinh ngạc, hỏi lại nhóc: “Thật sao? Còn lớn hơn cả em luôn à?”

“Đúng vậy ạ!” Tiểu Trình gật gật đầu, lại hưng phấn nói: “Chú Tiểu Dương còn có một con mèo nữa!”

“Mèo con vừa nhỏ vừa rất mềm mại!”

“Chú Tiểu Dương lần nào cũng mua cho em rất nhiều thứ! Em rất thích chú Tiểu Dương!”

Tiểu Trình ở bên cạnh Tần Chu không ngừng lải nhải, kể rất nhiều điều liên quan đến chú Tiểu Dương của nhóc. Thẳng đến khi Tần Chu phải đi hoá trang, Tiểu Trình lúc này mới dừng lại.

“Anh Tần Chu, em đi tìm chú Tiểu Dương chơi đây nha.”

Tiểu Trình vẫy vẫy tay rồi chuồn ra bên ngoài đoàn phim.

Trước sân lớn Tề gia.

Một chiếc xe ô tô ngừng ở bên ngoài, cửa xe mở ra. Viên Liệt chậm rãi bước xuống, lão quản gia cũng đã chờ sẵn trước cổng. Lão quản gia chào hỏi rồi đưa Viên Liệt vào trong sân, xuyên qua tiền viện đi tới sân nhỏ phía sau. 

Giữa sân có một cái đình, bên trong có một bóng người đang ngồi. Viên Liệt đi qua, ngồi xuống đối diện nam nhân cười hỏi: “Gần đây thế nào rồi?”
Hạ Dương tập trung nhìn màn hình laptop, vừa xử lý công việc vừa tùy ý đáp: “Khá tốt.”

Viên Liệt ở một bên, tỉ mỉ đánh giá đối phương. Trên mặt Hạ Dương vẫn có chút lãnh đạm như cũ, thế nhưng trạng thái thoạt nhìn so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

Viên Liệt cũng yên tâm phần nào, cười nói: “Buông xuống là tốt rồi.”

Viên Liệt cầm tách trà lên, lơ đãng nhìn sang bên cạnh đột nhiên chú ý tới cái gì đó liền hỏi: “Có trẻ con sao?”

Hạ Dương thoáng dừng động tác lại, nhìn theo tầm mắt của Viên Liệt liền thấy được Tiểu Trình. Cậu nhóc đang ngồi trên sô pha phòng khách cầm một chiếc máy tính bảng nghịch ngợm. 

Hạ Dương: “Ở đoàn phim bên cạnh.”

Phong cảnh tại thị trấn này rất đặc sắc, vậy nên thường xuyên có nhiều đoàn phim đến đây để quay ngoại cảnh. Tình cờ hắn nhìn thấy Tiểu Trình cũng đến đóng phim nên rủ cậu nhóc sang đây chơi. Tiểu Trình cũng thường xuyên chạy tới chỗ hắn chơi máy tính bảng hoặc là xem phim hoạt hình gì đó.
Hạ Dương thu hồi tầm mắt, tiếp tục xử lý công việc.

Viên Liệt vẫn tiếp tục nhìn về phía Tiểu Trình, hơi ngạc nhiên mà cảm thán: “Tôi còn tưởng rằng anh rất ghét trẻ con cơ đấy…”

Đột nhiên, Viên Liệt cảm giác được dưới chân mình có thứ gì đó xù xù mềm mại, vừa cúi đầu xuống liền phát hiện hóa ra là một con mèo nhỏ. Mèo con tròn vo, cái đầu rất nhỏ, hẳn là chỉ mới được vài tháng tuổi, bộ lông màu nâu nhạt, bên trên còn có vài vết vằn màu đen, thoạt nhìn trông có chút giống một con báo nhỏ.  

Mèo con băng qua chân Viên Liệt rồi chậm rãi đi tới bên chân Hạ Dương, ngẩng đầu lên.

“Meo ~ ” Mèo nhỏ mềm mại kêu một tiếng.

Viên Liệt càng thêm kinh ngạc hỏi: “Nuôi mèo nữa à?”

Hạ Dương chỉ trả lời: “Là Bác Văn đem tới đây.”

Cách đây vài tuần, bác Văn mang theo một con mèo Bangladesh đến nói là nuôi sủng vật có thể thả lỏng tâm tình, cũng có thể để nó làm bạn với Kỳ Kỳ. Hạ Dương nhìn nhìn mèo nhỏ bên chân, sau vẫn cúi người xuống nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó.  
Viên Liệt thấy được cảnh này lại nhịn không được cảm thán: “Tôi cảm thấy được gần đây anh đã thay đổi rất nhiều đấy.”

“Hả?” Hạ Dương ngẩng đầu lên.

“Tôi cũng không nói rõ được…” Viên Liệt cười tủm tỉm: “Phải nói thế nào nhỉ, là trông anh trưởng thành hơn rồi đi.”

Mới một hai tháng không gặp mặt, Hạ Dương đã thay đổi khá nhiều… Cảm giác như đột nhiên trầm ổn hơn, cũng trở nên thành thục hơn. Quả nhiên, thất tình sẽ làm con người ta nhanh chóng trưởng thành mà.

Viên Liệt lại hỏi: “Thật sự buông xuống rồi sao?”

Hạ Dương nghe vậy cũng không nói gì. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Có một số việc đã quá muộn cho dù có níu kéo cũng không có ý nghĩa.

Chạng vạng tối, Tiểu Trình đặt máy tính bảng xuống rồi chạy về phía ngôi đình bên kia.

“Chú Tiểu Dương ơi, cháu phải đi về rồi.” Tiểu Trình mềm giọng hỏi: “Ngày mai cháu có thể lại qua đây xem phim hoạt hình được không ạ? Cừu lớn kêu bebe cháu vẫn còn chưa xem xong.”
“Được.” Hạ Dương đáp ứng, bảo người hầu đưa Tiểu Trình quay lại đoàn phim.

Trước lúc trở về, Hạ Dương cầm một túi đồ ăn vặt đưa cho Tiểu Trình.

“Cảm ơn chú!” Tiểu Trình vui vẻ cầm theo túi đồ ăn vặt, vẫy vẫy tay với Hạ Dương: “Vậy tạm biệt chú Tiểu Dương, ngày mai cháu lại đến nhé.”

Người hầu dẫn Tiểu Trình về đến đoàn phim. Bên phía đoàn phim cũng đã sắp quay xong, đang chuẩn bị kết thúc công việc.

Tiểu Trình đi dạo một vòng quanh phim trường, tìm thấy đạo diễn liền hỏi: “Bác ơi, anh Tần Chu đâu rồi ạ?”

Đạo diễn trả lời: “Ở bên phòng hóa trang kia kìa.”

Thế là Tiểu Trình đi về phía phòng hóa trang, vào trong đã thấy được Tần Chu. Tần Chu vẫn còn đang tẩy trang, Tiểu Trình mang theo túi đồ ăn vặt đi tới, lấy vài gói từ bên trong ra chia cho Tần Chu: “Cho anh Tần Chu này.”
Tần Chu vừa tẩy trang vừa liếc mắt nhìn thoáng qua đống đồ ăn vặt đó, hỏi: “Sao lại mua nhiều đồ ăn vặt vậy?”

“Là chú Tiểu Dương cho em nha.” Tiểu Trình ngồi trên ghế, đung đưa đôi chân: “Hôm nay em xem cừu lớn kêu bebe đấy anh, nhưng còn chưa xem xong a, ngày mai em lại đi tìm chú Tiểu Dương chơi.”

Tần Chu cũng không nghe hiểu Tiểu Trình đang nói cái gì lắm, lại hỏi tiếp: “Vậy em đã cảm ơn chú Tiểu Dương chưa?”

“Rồi ạ.” Tiểu Trình gật gật đầu, lại nhảy xuống ghế chạy đến bên cửa sổ, chỉ vào một hướng nào đó nói: “Chú Tiểu Dương sống ở bên kia kìa anh.”

Tần Chu đi qua, nhìn theo hướng Tiểu Trình chỉ. Hướng mà Tiểu Trình chỉ là một hướng khá là khái quát, từ góc độ này có thể nhìn thấy những ngôi nhà của người dân địa phương và cả viện tử to lớn của nhà họ Tề kia. 
Nhưng Tần Chu cũng không nghĩ gì nhiều mà chỉ cho rằng Tiểu Trình chỉ về phía nhà dân bên kia nên liền xoa xoa đầu Tiểu Trình rồi trở lại chỗ ngồi tiếp tục hoá trang. Tiểu Trình ở trong phòng một lúc lại thấy nhàm chán, vì thế liền chạy ra bên ngoài chơi.

Nhưng chưa được bao lâu, Tiểu Trình lại chạy trở về.

“Anh Tần Chu ơi!” Tiểu Trình thở hổn hển, còn có chút nôn nóng chỉ chỉ bên ngoài: “Mèo nhỏ cũng tới đây!”

“Sao vậy?”

Tiểu Trình dứt khoát lôi kéo Tần Chu đi ra bên ngoài. 

Từ phòng hóa trang đi ra, Tần Chu nhìn thấy một con mèo con trong một góc nhỏ ở bên ngoài. Trên người mèo con hơi bẩn, dường như đã lăn lộn vài vòng trên mặt đất, ngoại hình trông cũng rất nhỏ, phỏng chừng chỉ mới được mấy tháng tuổi.

Cũng không biết là mèo trong nhà người khác nuôi hay là mèo hoang nữa. Mà lúc này Tiểu Trình đã chạy tới chỗ kia, ngồi xổm xuống trước mặt mèo nhỏ rồi lại nhìn về phía Tần Chu nói: “Mèo nhỏ cùng em qua đây đấy.”
Tiểu Trình lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho mèo con, ngây ngô hỏi: “Mày đói bụng sao? Muốn ăn kẹo không?”

Mèo con chỉ im lặng ngồi xổm nép thân vào vách tường, thoạt nhìn trông rất là đáng thương. Tần Chu nhìn chằm chằm khẽ đánh giá chú mèo con với bộ lông nâu nhạt này, có điều là cậu không am hiểu về mèo cho lắm nên chỉ có thể thấy nó có chút bẩn, cũng không có vòng cổ, chắc là mèo hoang rồi.

Tiểu Trình nhìn thấy mèo nhỏ không ăn kẹo, vì thế hỏi: “Anh Tần Chu ơi, mèo nhỏ thường ăn cái gì vậy ạ?”

Tần Chu cũng không rõ lắm liền lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm, sau khi lướt một vòng thì thấy có thể cho mèo hoang ăn một ít bánh mì, thế là cậu nhanh chóng đứng dậy trở về phòng nghỉ rồi cầm một mẩu bánh mì cùng một túi nilon đi ra.

Tần Chu trải phẳng cái túi ni lông trên mặt đất, sau đó xé bánh mì ra thành từng phần nhỏ rồi đặt lên túi. Mèo con nhìn chằm chằm vào những mảnh vụn một lúc lâu, sau vẫn nhích người lại gần rồi chậm rãi ăn bánh mì. Nhưng nó không ăn bao nhiêu lắm, sau khi ăn được một nửa liền xoay người trốn đi, quay về một mình.
Tần Chu cũng trở về phòng hóa trang. Đến khi bên phim trường kết thúc công việc xong xuôi thì bên ngoài trời đã gần tối.

Bởi vì có đại nhân vật ở đây tĩnh dưỡng trong nhà họ Tề nên đoàn phim đều thường tận lực gấp rút hoàn thành công việc trước khi trời tối, không quay cảnh đêm vì sợ làm quấy rầy. Tần Chu thay quần áo xong, chuẩn bị trở về chỗ ở. 

Khi đi ngang qua đại viện nhà họ Tề, Tần Chu từ xa liếc nhìn về phía đó một cái. Vừa đúng lúc, Tần Chu nhìn thấy bên ngoài đại viện nhà họ Tề có một chiếc ô tô đậu lại, một người đàn ông xuống xe đi vào trong sân. Tần Chu nhìn người đàn ông nọ liền nhận ra anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Tề và là bạn của Hạ Dương.

Tề thiếu đi vào trong sân, tìm được Hạ Dương. Trong phòng khách, Hạ Dương đang dựa vào ghế sô pha, còn Kỳ Kỳ thì ngồi xổm bên cạnh chân hắn.
Tề thiếu đi tới cười hỏi: “Hạ thiếu, muốn ra ngoài chơi chút không?”

Gần đây trạng thái của Hạ Dương tốt hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng Tề thiếu cũng sẽ đến đây rủ Hạ Dương ra ngoài chơi. Tuy rằng thị trấn này tương đối hẻo lánh, nhưng vẫn có quán bar để thư giãn.

“Không đi.” Hạ Dương lắc đầu, cầm lấy ly rượu trên bàn.

Tề thiếu cũng cầm một cái ly qua, tự rót cho mình một ly rồi cười nói: “Một mình uống rượu rất nhàm chán nha.”

Hạ Dương lắc lắc chất lỏng trong ly, nhẹ giọng đáp: “Quen rồi.”

Rất nhiều chuyện, chỉ cần làm quen là ổn.

Tề thiếu dựa vào sô pha, tiếp tục hỏi: “Về sau anh có kế hoạch gì không?”

Hạ Dương: “Không có gì cả, đến lúc đó thì quay trở lại công ty thôi.”

Tề thiếu gật đầu, ngồi im bên cạnh Hạ Dương nhâm nhi ly rượu.

Tề thiếu quét một vòng quanh phòng, hơi tò mò hỏi: “Đúng rồi, tiểu Ôn đâu? Tiểu Ôn không chơi với anh nữa à?”
“Trong phòng.” Hạ Dương nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ, nhàn nhạt nói: “Mới vừa ngủ.”

————————————————-

Bác Văn: Lão quản gia.

Tề thiếu: Bạn Hạ Dương, họ Tề, lên sân khấu ở chương 56.

Tiểu Ôn: Nhân vật mới, lần đầu lên sân khấu.

————————————————–

Bánh cá: Dạo gần đây tui sẽ thường up khuya nên mọi người có thể đọc lúc nào cũng được nha, không cần chờ lâu quá đâu.😁


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.