—————————————————–
Tại đoàn phim. Tần Chu ở trong phòng nghỉ luyện tập hí khúc với giáo viên dạy kinh kịch. Vai nam chính mà cậu đóng là trụ cột của đoàn kịch, có mấy cảnh cậu phải hát tuồng.
Mà bởi vì thời gian tương đối gấp gáp nên kịch bản cậu nhận được cũng rất khẩn cấp, lúc này cũng đã quá muộn để đi học hí khúc chuyên môn thế là đạo diễn liền tạm thời mời một giáo viên dạy kinh kịch đến hướng dẫn, sau này đến lúc hậu kỳ rồi chỉnh sửa âm thanh lại sau cũng được.
Tần Chu luyện tập một lúc, vừa ra khỏi phòng nghỉ để hít thở không khí lại thấy được chú mèo hoang nhỏ ngày hôm qua. Lần này mèo nhỏ vẫn như cũ ngồi xổm trong một góc bên ngoài phòng nghỉ, nhìn chằm chằm dòng người qua lại.
Tần Chu bước tới xem xét một lượt, sau đó quay lại phòng nghỉ lấy một cây lạp xưởng hun khói từ đống đồ ăn vặt trên bàn rồi lại tìm thêm một hộp cơm dùng một lần sạch sẽ đem ra. Sau khi cắt lạp xưởng thành từng phần nhỏ xong, Tần Chu nhẹ tay đẩy hộp cơm đến trước mặt mèo nhỏ.
Mèo hoang nhỏ thận trọng lại gần ngửi ngửi thử hương vị một chút rồi mới cúi xuống bắt đầu ăn. Tần Chu đứng ở bên cạnh, tỉ mỉ đánh giá chú mèo hoang nhỏ này.
Cơ thể mèo nhỏ sạch sẽ hơn hôm qua, lông cũng được chải chuốt rất khá, thoạt nhìn không giống như là mèo hoang mà phỏng chừng là mèo ai đó nuôi trong nhà. Mèo nhỏ còn đang rất ngoan ngoãn cúi đầu ăn lạp xưởng, bộ lông màu nâu nhạt cùng vài đường vân màu xám lay động theo từng động tác của nó… Giống như một chú báo nhỏ vậy.
Tần Chu sờ sờ đầu mèo nhỏ, sau đó xoay người trở về phòng nghỉ trước. Còn hơn nửa giờ nữa mới kết thúc cảnh quay ngày hôm nay, Tần Chu nhìn vào trong gương sửa sang lại phụ kiện trên đầu sau đó tùy tay đặt một quả cầu lông nhỏ sang chiếc ghế bên cạnh.
Mà trong khi Tần Chu đang bận rộn sửa sang lại đống phụ kiện thì lơ đãng cúi đầu xuống liền đột nhiên nhìn thấy bên cạnh lại nhiều thêm một chú mèo nhỏ. Mèo nhỏ này không biết đã lẻn vào đây khi nào nữa, còn bò lên trên ghế duỗi móng vuốt ra lay lay quả cầu lông nhỏ kia, chơi tới chơi lui.
Mèo nhỏ ngẩng đầu lên, dùng hai móng vuốt nhỏ xinh của mình ôm chặt lấy quả cầu lông, kêu lên với Tần Chu: “Meo ~”
Mèo nhỏ dường như coi quả cầu lông kia thành một món đồ chơi rồi nên muốn lấy đi. Tuy nhiên Tần Chu có chút lo lắng mèo nhỏ sẽ không cẩn thận ăn nhầm phải quả cầu lông nên đã lấy quả cầu lông ra khỏi lồng ngực nó rồi để lên trên bàn.
Mèo nhỏ vẫn ngồi xổm trên ghế, ánh mắt tràn đầy trông mong nhìn chằm chằm vào quả cầu lông trên bàn kia. Tần Chu lại khẽ vuốt ve đầu nó, nhẹ giọng nói: “Cái này không chơi được.”
Tần Chu đứng dậy đi tới giá đựng tạp vật bên cạnh xem thử, chuẩn bị tìm một món đồ chơi nào đó thích hợp cho mèo con chơi. Nhưng khi Tần Chu xoay người lại liền thấy mèo nhỏ trên ghế biến đâu mất tiêu rồi, hình như đã rời đi. Mà quả cầu lông trên bàn kia cũng biến mất theo.
Mèo nhỏ ngậm theo quả cầu lông nhỏ đem về đại viện Tề gia. Băng qua tiền viện, mèo nhỏ tung tăng chạy về phía ngôi đình ở sân sau.
Trong đình, Hạ Dương đang ngồi làm việc trên máy tính. Mà bên dưới chân Hạ Dương là một chú chó lớn với bộ lông đen trắng nằm bò trên mặt đất. Kỳ Kỳ còn có chút lười biếng, đột nhiên chú ý tới cái gì đó làm hai lỗ tai trên đầu khẽ giật giật, thoáng nâng mình lên nhìn về hướng bên cạnh.
Mèo nhỏ chậm rãi đi tới bò lên trên bàn, sau đó đặt quả cầu lông như một chiến tích của mình kia xuống bàn rồi mềm mại kêu to: “Meo ~”
Hạ Dương nghe thấy tiếng mèo kêu, nhìn thoáng qua quả cầu lông liền khẽ nhíu mày lại: “Mày đem nó về từ chỗ nào đó?”
“Meo ~” Mèo nhỏ thực ngây thơ đáp lại một tiếng.
Hạ Dương không hứng thú gì với quả cầu lông kia, cũng không có phản ứng gì mà chỉ thu hồi tầm mắt. Mà Kỳ Kỳ lại khác, nó tiến gần đến cái bàn rồi ngửi mùi trên quả cầu lông kia. Sau đó, nó duỗi móng vuốt ra kéo quả cầu lông xuống.
Hạ Dương cũng không rảnh quản một lớn một nhỏ bên cạnh, tiếp tục xử lý công việc. Mãi đến tối, người hầu mới đến nhắc nhở hắn: “Hạ thiếu, đã sáu giờ rồi.”
Hạ Dương dừng lại, lúc đứng dậy nhìn quanh một vòng lại không thấy Kỳ Kỳ cùng mèo nhỏ đâu cả, phỏng chừng là chạy tới chỗ nào khác chơi rồi. Hạ Dương đi vào trong nhà chính, khi đi ngang qua hành lang thì nhìn thấy quản gia cùng người hầu đang nói cái gì đó, loáng thoáng có nhắc tới “Tiểu Ôn”.
Lão quản gia chú ý tới Hạ Dương liền dừng cuộc trò chuyện lại, cung kính chào hỏi: “Hạ thiếu.”
Hạ Dương thuận miệng hỏi: “Tiểu Ôn làm sao vậy?”
Quản gia có chút bất đắc dĩ: “Buổi tối nó không chịu ăn cái gì cả.”
Bước chân Hạ Dương nghe vậy liền ngập ngừng lại. Qua vài giây, Hạ Dương mới bảo: “Để tôi đi xem sao.”
Sáng hôm sau.
Khi Tần Chu vào đoàn phim liền nhìn thấy Tiểu Trình đang ngồi xổm thành một cục tròn trong nhỏ nhỏ ở bên ngoài phòng nghỉ. Tần Chu đi tới, lại thấy được mèo con ngồi xổm chỗ góc tường kia. Tiểu Trình vuốt ve đầu mèo nhỏ, bồi tiểu miêu chơi đùa.
Tần Chu cũng đi tới phòng nghỉ để hoá trang làm tạo hình trước. Cảnh quay của cậu tương đối gấp gáp nên cả một buổi sáng đều toàn là cảnh của cậu. Chờ đến Tần Chu quay xong đã là mười hai giờ trưa.
Tần Chu trở lại phòng nghỉ, vội vàng cởϊ áσ khoác ra rồi ngồi trước quạt điện hóng gió. Tuy rằng hiện tại đang là mùa thu, nhưng gần đây trời vẫn có nắng to, hơn nữa quần áo lại tương đối dày nặng nên sau mỗi lần quay xong cả người cậu đều thấm đẫm mồ hôi.
Tiểu Trình cũng ở trong phòng nghỉ, thò tới nói: “Anh Tần Chu ơi, mèo nhỏ đã đi về rồi.”
Tần Chu gật đầu, cầm lấy hộp cơm bên cạnh qua chuẩn bị ăn.
Tiểu Trình rung rung chân, nhỏ giọng nói: “Em phải đi tìm chú Tiểu Dương mới được.”
Tần Chu cũng không biết ‘chú Tiểu Dương’ kia là ai, nhưng thấy Tiểu Trình thường xuyên nhắc tới chú Tiểu Dương nên hẳn là quan hệ giữa hai người rất tốt, vì thế nói: “Ăn tối xong anh đưa em qua.”
Tiểu Trình gật gật đầu, ngoan ngoan ngồi ở bên cạnh ăn cơm. Sau khi ăn xong, Tiểu Trình liền thu dọn cặp sách chuẩn bị đi tìm chú Tiểu Dương. Tần Chu cũng đứng dậy, nắm tay Tiểu Trình dẫn đi ra ngoài.
Tần Chu hỏi: “Chú Tiểu Dương của em sống ở chỗ nào?”
“Ở bên kia ạ!” Tiểu Trình hưng phấn chỉ về một hướng nào đó: “Chỗ chú Tiểu Dương có thể xem cừu lơn kêu bebe đấy anh, còn có chó lớn cùng mèo nhỏ nữa!”
Tiểu Trình lôi kéo Tần Chu, vội vàng chạy về phía nhà của ‘chú Tiểu Dương’. Lúc đầu Tần Chu còn tưởng là cậu nhóc dẫn cậu đến khu nhà dân bên kia, nhưng càng đi tới gần Tần Chu càng phát hiện con đường này có gì đó không ổn, nó dẫn đến đại viện của nhà họ Tề.
Mắt thấy phía trước chính là đại viện Tề gia mà Tiểu Trình vẫn không hề dừng lại, Tần Chu liền hỏi: “Em có đi nhầm đường không vậy?”
“Không có a.” Tiểu Trình lắc đầu: “Chú Tiểu Dương đang ở bên trong đấy ạ.”
Tiểu Trình nắm tay Tần Chu, đi tới bên ngoài đại viện Tề gia. Tần Chu còn đang hơi nghi hoặc, vừa nhìn thấy người tới mở cửa liền chợt sững sờ.
“Bác Văn ơi!” Tiểu Trình vẫy vẫy tay.
Lão quản gia lại đây mở cửa, nhìn thấy Tần Chu ở bên ngoài cũng có chút kinh ngạc.
“Cháu chào bác Văn ạ.” Tần Chu chào ông rồi lại hỏi: “Sao bác lại ở đây vậy?”
“Bác bồi Hạ thiếu tới đây nghỉ ngơi.” Lão quản gia cười cười, đưa Tần Chu và Tiểu Trình cùng đi vào bên trong.
Vừa vào sân, Tiểu Trình liền buông tay ra thập phần vui sướng chạy về phía nhà chính. Trong phòng, Tiểu Trình vừa vừa nhìn thấy bóng dáng trên sô pha liền vội vàng nhào tới: “Chú Tiểu Dương ơi, xem cừu lớn kêu bebe đi!”
Tiểu Trình vẫn luôn không ngừng nhớ thương đến bộ phim hoạt hình cừu lớn kia, trèo lên trên sô pha ngồi ngoan ngoan bên cạnh nam nhân. Hạ Dương cũng lấy máy tính bảng qua rồi nhấp vào mở một bộ phim hoạt hình cho cậu nhóc.
Tiểu Trình ôm máy tính bảng, nhìn nhìn xung quanh bèn hỏi: “Chó lớn và mèo con đâu rồi ạ?”
Hạ Dương: “Ở bên ngoài.”
“Ồ…” Tiểu Trình gật đầu, cúi đầu tiếp tục xem phim hoạt hình, còn nói thêm: “Anh Tần Chu cũng tới đây đấy chú.”
Động tác Hạ Dương chợt khựng lại, lập tức quay sang hỏi: “Tần Chu tới?”
Tiểu Trình còn đang chăm chú xem phim hoạt hình, trả lời: “Vâng, anh Tần Chu đang ở bên ngoài.”
Hạ Dương nghe vậy liền đứng dậy đi ra phía ngoài. Trong sân, Tần Chu đang tán gẫu cùng với lão quản gia.
“Tiểu Trình thường xuyên tới đây sao ạ?”
“Hạ thiếu thoạt nhìn rất thích Tiểu Trình.” Lão quản gia cười gật đầu, lại hỏi: “Hạ thiếu đang ở bên trong, cậu có muốn vào gặp một chút không?”
“Cháu phải quay lại rồi.” Tần Chu dừng chân lại, cười cười: “Cháu chỉ giúp đưa Tiểu Trình đến đây, thuận tiện xem thử ‘chú Tiểu Dương’ mà ngày nào nhóc ấy cũng treo bên miệng rốt cuộc là ai mà thôi.”
Mấy ngày nay cậu vẫn luôn nghe Tiểu Trình nhắc tới ‘chú Tiểu Dương’ kia nên cũng có chút tò mò với người này. Thêm nữa là ‘chú Tiểu Dương’ kia lại không phải người trong đoàn phim nên ít nhiều gì cậu cũng có chút lo lắng không biết người nọ có đối xử không tốt với Tiểu Trình hay không. Bất quá bây giờ đã biết “chú Tiểu Dương” mà cậu nhóc luôn miệng nhắc đến chính là Hạ Dương thì cậu cũng coi như an tâm hơn.
Tần Chu nói: “Vậy cháu về đoàn phim trước nha bác Văn.”
Lão quản gia lại hỏi: “Là đoàn phim đang quay bộ dân quốc gì đó phải không?”
“Vâng.” Tần Chu gật đầu, còn giải thích: “Nam chính tạm thời đổi người nên cháu đến thay thế.”
“Khó trách a.” Lão quản gia bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu. Lúc trước khi đoàn phim mới bắt đầu đến đây quay phim ông có xem qua thông tin nhưng lại không thấy trong dàn diễn viên có tên Tần Chu nào cả.
Tần Chu: “Lát nữa cháu lại tới đây đón Tiểu Trình đi.”
Nói xong, Tần Chu chuẩn bị rời đi. Nhưng khi Tần Chu vừa xoay người lại liền nhận thấy một thân ảnh cách đó không xa.
Hạ Dương chậm rãi đi tới, toàn bộ ánh nhìn đều tập trung vào người trước mặt mà nhất thời không nói gì cả. Hai người đã mấy tháng không gặp nhau rồi nên hơi có chút xa lạ, cũng không biết phải nói đề tài gì.
Tần Chu đánh giá nam nhân trước mặt, phát hiện Hạ Dương đã thay đổi không ít. Loại biến hóa này không thể kể đến mà chỉ là cảm thấy hắn đã trưởng thành hơn, cũng trầm ổn hơn lúc trước nhiều.
Tần Chu mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Tôi về trước.”
Hạ Dương hỏi: “Không ở lại sao?”
Tần Chu nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Không đâu, buổi chiều tôi còn cảnh quay.”
Buổi chiều cậu có cảnh quay nhưng Tiểu Trình lại không có nên có thể ở bên này chơi thật lâu.
Hạ Dương liền lên tiếng đề nghị: “Anh đưa em đi.”
Hạ Dương đưa Tần Chu đi về phía cổng sân, lại hỏi: “Sao đột nhiên lại tới chỗ này?”
“Tôi đến đây đóng phim.” Tần Chu giải thích: “Đoàn phim tạm thời đổi nam chính.”
Hạ Dương gật gật đầu.
Tần Chu cũng hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao? Anh tới đây công tác à?”
“Chỉ là tới đây nghỉ ngơi thôi.” Hạ Dương tùy ý đáp.
Không lâu sau, hai người đã đi tới cổng sân. Tần Chu bước ra bên ngoài chuẩn bị rời đi.
Hạ Dương đứng ở trong sân, nhìn bóng dáng Tần Chu rời đi liền không nhịn được gọi một tiếng: “Yến Yến.”
Tần Chu nghe vậy liền dừng chân, quay đầu nhìn lại phía hắn. Hạ Dương đi lên phía trước dường như muốn nói điều gì đó. Tuy nhiên, Hạ Dương còn chưa kịp nói ra thì đã bị cắt ngang.
“Hạ thiếu!” Người hầu vội vàng chạy tới, vẻ mặt còn có chút nôn nóng.
Hạ Dương nhìn phía người giúp việc, khẽ cau mày hỏi lại: “Sao vậy?”
“Tiểu Ôn hình như bị cảm rồi, không ăn được gì cả.” Người hầu thực sốt ruột.
Hạ Dương tức khắc khẩn trương nhíu chặt chân mày lại, nhìn về phía Tần Chu bên cạnh. Tần Chu không biết “Tiểu Ôn” mà người hầu nói kia là ai, nhưng nghe qua có vẻ như là một người rất quan trọng.
Vì thế Tần Chu nói: “Nếu có việc gì thì mau đi nhanh đi.”
—————————————————–
– “bừng tỉnh đại ngộ”: chỉ tình huống bất chợt hiểu ra một chuyện mà trước nay luôn không hiểu.