Hôm sau, Kiều Tâm Duy tỉnh dậy từ ánh mặt trời sáng ngời, cô hơi bí mắt, lát sau mới quen với ánh sáng này.
So với thủ đô tràn ngập sương mù, ánh nắng nơi này rực rỡ làm động lòng người.
Không biết Giang Hạo đi đâu rồi, sờ sờ đệm giường bên cạnh, lạnh, không biết anh đi từ khi nào.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Giang Hạo cầm bình giữ nhiệt đi vào: “Dậy rồi à? Thế thì ăn ít sủi cảo đi”
Kiều Tâm Duy ngồi dậy, việc đầu tiên là dùng ngón tay vuốt tóc, Giang Hạo cười nói: “Ở đây không có người lạ, không cần quan tâm hình tượng đầu, tối qua tôi còn thấy bộ dạng há mồm chảy nước miếng của em lúc ngủ nữa cơ mà”
Kiều Tâm Duy muốn khóc, lau lau khóe miệng, xấu hổ nói: “Bình thường tôi không chảy nước miếng đầu, chắc chắn là do quá mệt”
Càng nghĩ càng lo, cũng không biết nói gì: “Tôi tôi tôi…
Có ngáy không? Có nói mơ không?”
Giang Hạo cực kì hài lòng với phản ứng của cô, cuối cùng cũng hòa nhau một ván: “Để tôi nhớ lại, hình như có nói mơ…
Haha, còn mộng du chạy ra ngoài nữa cơ”
Suy nghĩ đầu tiên là muốn trốn, nhưng sau đó phát hiện Giang Hạo đang trêu mình, cô lườm anh với ánh mắt xem thường: “Ấu trĩ!”
Rửa mặt một lát, ăn một chén há cảo nóng hổi, đối với người đang mang bụng đói cồn cào như cố mà nói thì đã quá tốt rồi.
Giang Hạo không đi, còn dọn dẹp giúp cô, đây là thói quen nhiều năm qua của anh.
Nơi này là Đông Bắc ấm ba mươi mấy bốn chục độ, có đến gấp không mang theo cái gì, trên người chỉ có một chiếc áo lông bình thường, không đủ để giữ ấm.
Bên ngoài tuyết rơi đầy, cô chỉ có thể ngồi trong phòng nhìn.
“Muốn đi ra ngoài chơi chút không? Trải nghiệm cuộc sống nơi tuyết lớn?”
Giang Hạo đột nhiên đề nghị, cả quân đội đều biết vợ mới cưới của anh đến, anh cũng có vết thương nên cấp trên cho phép nghỉ ngơi hai ngày, thứ nhất là để dưỡng thương, thứ hai là bù đắp thời gian kết hôn cho anh.
Nhưng Kiều Tâm Duy lại rụt cổ lắc đầu, ở đây lạnh cỡ nào thì cô đã trải nghiệm từ tối qua rồi, không thể dùng hai chữ “quá lạnh”
để hình dung đầu: “Không đi, tôi sợ bị đông thành xác khổ lắm”
Giang Hạo: “Ban ngày không lạnh lắm, sẽ không đông chết người, nếu không thì sao họ tập luyện được?”
Kiều Tâm Duy nhìn các chiến sĩ mặc bộ đồ mỏng manh hoàn thành các động tác của huấn luyện viên trong gió rét lạnh lẽo.
“Tại sao lại thao luyện ở nơi này thế: Trông giống hành hạ người khác lắm đấy”
Giang Hạo đứng sóng vai cạnh cô, nhìn bọn họ, anh kiêu ngạo nói: “Hoàn cảnh càng ác liệt mới có thể tôi luyện con người, nếu không phải tinh anh trong tinh anh thì họ sẽ không đủ tư cách đến đây”
Giang Hạo chỉ tay về phía ngọn núi lớn đằng trước: “Nơi này là chỗ tập luyện hằng ngày, huấn luyện thực chiến trên núi còn khổ hơn nhiều”
“Các anh không sợ tuyết lạnh à?”
“Chút tuyết này không đáng sợ, kẻ địch lớn nhất của mỗi người là bản thân mình, nếu chút tuyết này đã sợ thì khi có chiến tranh làm sao ra chiến trường chứ?”
Kiều Tâm Duy quay lại nhìn Giang Hạo, có lẽ cô không bao giờ hiểu được suy nghĩ và lý tưởng của anh, nhưng cô vẫn có thể thấy được trách nhiệm và sự hiến dâng vô tư của người lính từ trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Lúc này, cô thay đổi suy nghĩ.
Đột nhiên Giang Hạo quay đầu lại: “Còn muốn ra ngoài không?”
Bốn mắt nhìn nhau, anh thấy được ánh mắt khác thường của cô, cũng thấy được bộ dạng xinh đẹp đầy xấu hổ của cô, đột nhiên, tim anh cũng nhảy mạnh.
Chút tình cảm đột nhiên xuất hiện giữa hai người.