Nói cho cùng cũng là người còn trẻ, Kiều Tâm Duy chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều tinh thần đã sáng láng.
Có tinh thần rồi thì cô không ở không được.
Bên ngoài chỗ đóng doanh trại không có gì để giải trí, ngoại trừ tuyết cũng chỉ có tuyết, còn rất dày nữa.
Một người mét tám lăm như Giang Hạo, có một đôi chân siêu dài, vừa giẫm xuống tuyết thì đã lún đến đầu gối, càng đừng nói đến Kiều Tâm Duy.
“Á, dày vậy à?”
Cố kinh ngạc kêu lên, tuyết lún qua đùi, tiến không được, lùi cũng không xong: “Tôi không động đậy nổi, cứu tối với”
Nhìn Giang Hạo đã vượt lên trước ba bước với dáng vẻ đẹp trai ngời ngời bước đi như bay, cô thật sự cảm thấy mình rất rầu, béo gầy có thể tự khống chế được, nhưng chiều cao là vấn đề không thể thay đổi.
Giang Hạo quay lại nhìn, phản ứng đầu tiên chính là cười lớn.
Trên đầu Kiều Tâm Duy đội mũ bông quân đội, che khuất hơn nửa khuôn mặt, mặc một chiếc áo khoác bông lớn, hai chân lún sâu trong tuyết, vạt áo khoác bông rất dài đã bị kéo căng lên.
Trên nhỏ dưới phồng ra, thoạt nhìn y như cây thông Noel cắm trên nền tuyết.
“Anh còn cười”
Kiều Tâm Duy lộ rõ sự ngượng ngùng, giơ tay lên, hất rất nhiều bông tuyết lên phía trước.
Giang Hạo lùi lại, kéo tay cô nói: “Bảo em đi phía sau tối em không nghe, đòi làm người tiên phong, lần này bị lừa rồi hả?!”
“Sao tôi biết tuyết dày như vậy chứ, ái da…”
Vừa định nhấc chân, nhưng chẳng những không nhấc lên được mà còn không đứng vững, cả người cô cứ thế bổ nhào xuống nền tuyết, còn liên lụy Giang Hạo cũng ngã theo.
Mũ bông rơi xuống, lăn ra rất xa như quả cầu tuyết, hai tay cổ đập xuống hai bên, đầu vểnh lên, tóc và mặt toàn là tuyết, một giây biến thành rùa đen, còn là loại rùa đen không nhúc nhích được gì.
Giang Hạo thật sự nhịn không được, bật cười lớn, anh cũng rất kinh ngạc, vùng tuyết này đối với anh mà nói đã quen thuộc đến mức nhàm chán rồi, không ngờ nó cũng có thể làm anh cười to thoải mái.
Một người đang cười to, một người thì muốn khóc, Kiều Tâm Duy hơi nổi điên, vừa khổ sở vừa căm giận nói: “Giang Hạo, không phải anh nói rất an toàn à, đúng là không nên tin tưởng anh”
Giang Hạo giải thích: “Ở đây tuyết đọng mỏng nhất, là chân em ngắn, không trách người khác được.”
“Anh…
Chân dài khủng quá nhỉ?”
Giang Hạo cười lắc đầu, đủng đỉnh kéo cô dậy: “Chậm chút, nâng chân trái lên trước…
Đúng đúng đúng, chậm một chút…
Tôi đi trước mở đường, em đi sau, ở trạm dừng có xe trượt tuyết, tới bên đó tôi kéo em đi là được chứ “Vậy còn tạm được”
Vì thế, Giang Hạo đi phía trước, hai tay duỗi ra sau giữ chặt Kiều Tâm Duy, cô giẫm lên con đường Giang Hạo đã đi qua, dịch từng bước một lên phía trước.
Sức của Giang Hạo rất lớn, cô gần như bị anh kéo đi, anh thật sự rất cao, đi phía sau anh, cả gió cũng bị chắn hơn phân nửa.
Cô chưa đi được mấy bước đường thì đã mệt đến mức thở hổn hển, anh rất tự giác dừng lại, để cô dựa lên lưng nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ rồi thì đi tiếp.
Trên nền tuyết trắng phau phau, hai người giống như hai đứa trẻ dính liền, cùng nhau đi, cùng nhau dùng.
Vất vả lắm mới đi đến trạm dừng.
“Xe trượt tuyết đầu? Không có à?”
Giang Hạo thong dong phủi đi một lớp tuyết, lộ ra xe trượt tuyết bên dưới.
Kiều Tâm Duy vừa thấy thì lầm bầm khinh bỉ: “Cái gì mà xe trượt tuyết, đây không phải là lốp xe hả?”
“Vậy em có ngồi hay không?”