Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 11: NGAO CHẾ DƯỢC HOÀN



Thời gian tu luyện của Nhiễm Lực còn dài hơn Nhạc Vũ một chút, ước chừng qua một canh giờ cũng đã đến cực hạn. Sau đó hắn cũng không tiếp tục đi tập luyện vung búa của hắn, mà vẻ mặt cổ quái đi tới bên cạnh Nhạc Vũ lẳng lặng đứng nhìn.

Nhạc Vũ vẫn đang đợi dược vật trong nồi được nấu thành nước, tạo thành vật chất tương tự như thuốc mỡ, lúc này mới tắt lửa. Chuyện kế tiếp hắn muốn làm chính là đưa thành phần dược vật cần thiết từ bên trong lấy ra ngoài.

Vào lúc này những loại dược liệu kia căn bản đã sớm bị nước sôi phân giải, các loại khoáng vật chất cùng phân tử thực vật đều đã hòa tan ra phần lớn. Nhưng Nhạc Vũ chân chính cần thiết, chẳng qua chỉ là một phần rất nhỏ bên trong, muốn lấy ra từ những vật chất khác hỗn tạp trong đó, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Ở kiếp trước, hắn còn có các loại máy móc công nghệ cao cùng tễ thuốc hóa học có thể trợ giúp. Nhưng ở nơi này, bên cạnh hắn cơ hồ một dụng cụ hỗ trợ nhỏ nhất cũng không có.

May mắn hắn còn có năng lực phân tích, mà ở thế giới này còn có loại vật như chân khí tồn tại. Nhạc Vũ cầm lên một nồi đất, sau đó đem nội lực truyền vào thẩm thấu bên trong, toàn bộ thu nạp thành phần của những dược vật kia, lại lấy ra ngoài ném vào trong thanh đồng đỉnh.

Lần này so sánh với lúc buổi trưa khi phân tích những dược vật trong tiệm thuốc càng thêm cực khổ hơn nhiều. May nhờ đây là lần đầu tiên Nhạc Vũ chế thuốc, bởi vì lo lắng nên mua được dược vật cũng khoảng chừng hai mươi phần. Cuối cùng khi kết thúc trình tự công việc này không đến mức đem chân khí của mình ép khô. Trong quá trình Nhạc Vũ phải dừng lại một lần, muốn nhờ lợi dụng Nhiễm Lực làm công việc khổ sai kia. Nhưng đầu tiên lại lo lắng năng lực thao túng chân khí của hắn có chút chưa đủ lực, thứ hai lại lo lắng công phu tu luyện của hắn lại là nội tức thuộc ngũ hành, trời sinh có hấp lực rất nhỏ đối với đủ loại vật chất. Đây cũng là chuyện mà một võ sĩ cấp sáu như Nhiễm Lực không đủ khả năng, cho nên cuối cùng Nhạc Vũ đành bất đắc dĩ bỏ qua ý định này.

Kế tiếp là nấu thuốc bước cuối cùng, tới lúc này, vẻ mặt Nhạc Vũ càng thêm thận trọng. Hắn múc nước suối đổ vào trong thanh đồng đỉnh, sau đó dùng lửa nhỏ để nấu.

Thật ra trong giờ phút này, dùng nước chưng cất bỏ vào bên trong mới là thỏa đáng nhất. Nhưng vô luận là công cụ hay hoàn cảnh đều không cho phép chọn lựa, đành miễn cưỡng thông qua. Cũng may nước suối thật mát lạnh, cũng không có quá nhiều tạp chất. Lúc trước Nhạc Vũ từng đặc biệt quan sát qua, xưởng chế thuốc ở chỗ cao bên trong thành bình thường đều lấy nước ở nơi đó. Trong đó bao gồm khoáng vật chất, đại khái phù hợp với viên Bồi Nguyên hoàn trong tay hắn, hẳn là không có gì đáng ngại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đợi khi nước sôi lên lần nữa, Nhạc Vũ dùng muỗng quấy nhẹ bên trong, sau khi toàn bộ thành phần dược vật được hòa tan đồng đều, lúc này mới đậy nắp lại.

Lần này bỏ nước ít, nhưng cũng phải chờ thêm thời gian nấu thuốc. Đợi đến khi Nhạc Vũ mở nắp thanh đồng đỉnh, đã ngửi được một mùi thuốc tương tự như viên Bồi Nguyên hoàn phiêu tán ra ngoài. Nhạc Vũ cúi người nhìn vào bên trong, chỉ thấy có một tầng chất dính màu trắng như bạch ngọc đang lắng đọng dưới đáy đỉnh. Dựa theo hắn hiểu biết, kế tiếp chỉ cần đem loại vật chất giống như chất cao này nhu thành viên tròn, làm khô nước, xem như đã xong việc.

Mà lúc này Nhiễm Lực đứng bên cạnh, hai mắt chợt phát sáng lên. Hiện tại hắn đã biết Nhạc Vũ đang làm gì. Bản thân là một trong những thiếu niên trẻ tuổi thiên tư xuất chúng trong Nhạc gia thành, hàng năm hắn thu nhận số lượng Bồi Nguyên hoàn thật không ít, tự nhiên hiểu được loại thuốc mỡ màu trắng bên trong thanh đồng đỉnh là vật gì.

– Tiểu thiếu gia, thuốc này có thể uống?

Nhiễm Lực nuốt nước bọt, hầu kết lay động, mặc dù bị mùi thuốc hấp dẫn, nhưng đối với sự an toàn của thuốc hắn vẫn còn chút chần chờ.

– Không biết, hay là ngươi nếm thử trước?

Nhạc Vũ nghĩ thầm nếu có người thử thuốc, như vậy thật không tệ. Mặc dù từ thành phần vật chất mà nói, loại dược vật này ngoại trừ có nhiều phân tử nước ra, cũng không có gì khác biệt với viên Bồi Nguyên hoàn trong tay của hắn. Bất quá rốt cục có diệu dụng gì, có thể độc chết người hay không, chính bản thân hắn cũng không nắm chắc. Dù sao bên trong có những thành phần không rõ lai lịch thật quá nhiều, hắn chỉ có thể dựa vào tính chất vật lý cùng phân tử nguyên tử tạo thành tiến hành phân tích mà thôi.

Nhưng Nhiễm Lực cũng không mắc mưu, sau thoáng chần chờ giằng co, lại cộc lốc cười một tiếng đưa mắt nhìn ra nơi khác. Nhạc Vũ nhún vai, không cảm thấy tức giận. Chỉ tự mình lấy ra một chút thuốc mỡ, ném vào bên trong dòng suối nhỏ bên cạnh. Sau đó lại vô cùng kinh ngạc nhìn thấy dòng suối nhỏ trong suốt tới cực điểm lại giống như “sống” lại, vô số những con lươn be bé chui ra, bắt đầu tranh đoạt chút thuốc mỡ kia. Cuối cùng một con lươn lớn cỡ hai đầu ngón cái nuốt vào, không bao lâu sau, làn da nó tản mát ra một trận sáng bóng khác thường, vô cùng linh hoạt vẫy mạnh đuôi, một lần nữa chui tọt vào bên trong nước bùn.

Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực thấy thế không khỏi liếc nhìn nhau, nghĩ thầm thuốc này chỉ sợ đã chế tạo thành công. Con lươn nhỏ vừa rồi hẳn có dấu hiệu sắp lên cấp. Xem ra hẳn là không có độc, thật không biết dược hiệu đối với thân thể con người sẽ như thế nào.

Mà Nhạc Vũ cũng đã lập tức đậy nắp thanh đồng đỉnh, sau đó lại dùng vải quấn chung quanh ngăn trở mùi thơm tiếp tục lan tràn ra ngoài.

Chỉ cần nghĩ cũng đã biết, sinh vật trong nước còn nhạy cảm như thế đối với Bồi Nguyên hoàn, những con yêu thú chạy trên đất bằng có khứu giác nhạy cảm lại càng nguy hiểm, mặc dù nơi này vào năm trước từng được võ sư trong tộc kiểm tra qua một lần, nhưng hiện tại không thể không đề phòng. Còn những võ sư tuần núi, nếu bị người phát hiện, đại kế chế thuốc của hắn chỉ sợ lập tức sẽ trôi theo nước chảy.

Bất quá việc xử lý kế tiếp lại làm Nhạc Vũ phải cau mày. Vài ngày trước mặt dù hắn đều đốt lửa ở nơi này, nhưng trước kia hắn lấy cớ nướng thịt rừng nơi này. Nhưng hôm nay chẳng những kéo dài thêm thời gian, lại thêm hương vị của thảo dược không thể hoàn toàn che giấu hết. Mặc dù lần này hắn mua một chút dược vật dùng trị trật gân trật xương ở trong thành, rốt cục có thể giấu diếm được người khác hay không, hắn cũng không nắm chắc. Chẳng qua hôm nay điều kiện có hạn, chỉ có thể qua loa xử trí như thế mà thôi.

Đem một chút ít dược vật trị thương trị trật đả chia ra nấu lên, sau đó dựa theo tỷ lệ chia ra, đợi Nhạc Vũ làm xong hết thảy, chân mày hắn đột nhiên nhảy mạnh lên.

Kiếp trước Nhạc Vũ ở trong quân đội, là một chi bộ đội tinh nhuệ hàng không. Nhưng bởi vì lo lắng tới việc tác chiến với kẻ địch, các năng lực đặc biệt cần thiết cho binh sĩ hắn đều nắm giữ kỹ càng. Mà kỹ năng phản đánh lén tự nhiên cũng nằm bên trong.

Đương nhiên ở thế giới này không thể nào có được những loại máy móc cảm ứng kia, hắn chỉ có thể dùng những tài liệu lấy ngay tại chỗ. Trong phạm vi 200m quanh người, hắn chôn xuống vô số bẫy rập nhỏ kiểu dáng khác nhau lại không hề có lực sát thương gì. Tỷ như những cây nhỏ chôn dưới đất bùn, hoặc đặc thù xử lý những bụi cây cùng rừng cỏ từng đi qua. Trừ phi có thể chân chính đạt tới võ sư cấp bảy đạp tuyết vô ngân, nếu không khi đi tới gần hắn, sẽ rất khó che giấu không phát ra chút tiếng vang.

Nói đi nói lại, loại đại cao thủ đã sắp đạt tới hậu thiên đỉnh phong, chỉ sợ cũng không có tâm tình gì đi rình xem một tiểu hài tử đang làm những việc gì.

Hắn nhìn về phía Nhiễm Lực lại bí mật làm ra thủ thế. Nhiễm Lực ngầm hiểu, dựa theo chiêu thức trong Đại Nộ Minh Vương Phủ lại lần nữa huy vũ cây búa to trong tay.

Qua không bao lâu, Nhạc Vũ liền cảm giác được có mấy ánh mắt từ phía sau nhìn chăm chú tới đây. Mãi cho tới mấy phút liên tục cũng không phát giác được bất cứ dị thường nào, lúc này mới chịu rời đi.

Bất quá lúc này Nhạc Vũ vẫn không dám khinh thường, đợi thêm vài phút, xác định mấy võ sư kia đã thực sự rời khỏi, lần này lặng lẽ đi ra, đem những bẫy rập nhỏ bị phá hư kia toàn bộ khôi phục lại. Sau khi hắn làm xong hết thảy, khi trở lại khu rừng, một thanh trường kiếm màu trắng bạc từ trên không trung rơi xuống ngay trước mặt hắn.

Nhạc Vũ thuận tay tiếp lấy, sau đó kinh ngạc nhìn qua. Chỉ thấy Nhiễm Lực cầm cây búa lớn trong tay, mắt hổ sáng như đuốc đang nhìn sang bên này. Ở trong mắt hắn tràn đầy vẻ ủy khuất cùng khẩn cấp, ý tứ kia thật rõ ràng, chuyện của ngươi đã làm xong, hứa hẹn cũng nên thực hiện chứ?

Khóe môi khẽ nhếch lên, Nhạc Vũ lại liếc mắt nhìn sang bên cạnh Nhiễm Lực, ở gần bên có một hố nhỏ vừa đào ra. Bên trong ngoại trừ hai cây kiếm có hình thức giống thanh kiếm của hắn, còn có ba thanh trường đao. Nhạc Vũ nắm tay trái thành quyền, trong mắt dần dần lộ ra vẻ nóng bỏng, nhưng vào lúc này trên mặt Nhiễm Lực lại hiện ra mấy phần sợ hãi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.