Sơ Hiểu Hiểu không nói hai lời kéo Giang Diễn bỏ chạy, một đám fan phía sau cũng chạy theo, chen chúc thành một hàng dài.
Thẳng đến cách đó không xa có chiếc Audi R8 nháy đèn, bấm còi hai lần về phía bọn họ.
Sơ Hiểu Hiểu trong nháy mắt cảm thấy dưới chân nhẹ nhàng, đỉnh đầu lập tức truyền đến một tiếng “Chậc” không kiên nhẫn.
Giang Diễn nhẹ nhàng nhấc cô lên, để cô ngồi tr.ên vali màu hồng, đẩy cô bỏ chạy.
Sơ Hiểu Hiểu trợn mắt há hốc mồm: “…???”
Chiếc Audi xa xa khởi động chạy đến, đột ngột phanh gấp một cái, chính xác kết nối hoàn hảo với Giang Diễn, dừng ở trước mặt bọn họ.
Tất cả đều diễn ra nhanh như gió, khiến Sơ Hiểu Hiểu có ảo giác như đang quay phim xã hội đen.
Gần như là bị ném lên xe, cả người cô còn có chút mờ mịt mơ hồ.
Giây lát sau, va li hành lý bị nhét dã man ra ghế sau, Sơ Hiểu Hiểu bị kẹp ở chính giữa, bên phải là Giang Diễn tức giận hóa cười, chỉ thấy đối phương cúi đầu mắng một câu, giơ tay xoa xoa ấn đường.
Sơ Hiểu Hiểu do dự vài giây, cẩn thận nhìn Giang Diễn: “Ngại quá, có phải đã gây thêm phiền toái cho anh không?”
Giang Diễn không nói gì, khoát tay áo.
Sơ Hiểu Hiểu nói: “Fan CP gì gì đó, anh đừng để ý, đều là bọn họ…”
Giang Diễn đột nhiên tiếp lời: “Đừng nói nữa, anh hiểu.”
Sơ Hiểu Hiểu lần đầu tiên cảm thấy Giang Diễn dễ nói chuyện như vậy, cô ngẩn người giây lát, không được tự nhiên nhìn anh thêm vài lần.
Giang Diễn không thèm để ý, tiếp tục nói: “Em cũng mệt rồi, chúng ta về nghỉ ngơi trước đã, những chuyện khác để sau hẵng nói.”
Sơ Hiểu Hiểu nghĩ cũng phải, khẽ gật đầu.
Phía trước truyền đến một giọng nói hơi trẻ tuổi, cười nói: “Anh Giang, bà chủ nói rồi, anh trở về gấp cũng không chào hỏi trước, căn nhà ở ngoại ô phía Nam vẫn luôn để trống đã kêu người tới quét dọn, thuận tiện sắm thêm chút đồ, nên chỉ có thể để hai người chịu chút ấm ức ở nhà trước một ngày.”
Giang Diễn biến sắc: “Tôi đã thông báo trước một ngày rồi mà, còn chưa quét dọn xong nữa sao, chẳng lẽ căn bọn họ quét dọn là căn nhà có diện tích hơn chín trăm sáu mươi vạn mét vuông của tôi?”
Sơ Hiểu Hiểu nghe đến ngây người, trong lòng thầm oán thật là trâu bò, tài xế trẻ tuổi phía trước cười mỉa vài tiếng: “Ha ha, xem anh Giang nói chuyện kìa, bà chủ cũng nhớ anh nhiều lắm đấy, từ mấy tháng trước đã lải nhải nói sắp sang năm mới rồi, cũng không biết anh bận rộn tới khi nào, mỗi ngày đều ngóng trông anh trở về.”
Giang Diễn nhíu mày, không lên tiếng.
Sơ Hiểu Hiểu trong lúc nhất thời cảm thấy đối phương nói quả thật có lý, nghĩ tới nghĩ lui cũng có chút hâm mộ, nghiêng đầu nhìn Giang Diễn đang trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, khuyên nhủ: “Hay là anh về trước đi?”
Giang Diễn hơi nhướng mí mắt nhìn cô: “Em nghĩ như vậy?”
Dáng vẻ này, thật giống như đang trưng cầu ý kiến của cô vậy.
Sơ Hiểu Hiểu cắn cắn môi, nói: “Mới đó mà đã có bao nhiêu chuyện xảy ra, tại những thời điểm em không biết chắc hẳn còn có nhiều khoảnh khắc không cách nào tưởng tượng, nguy hiểm tới tính mạng, người nhà lo lắng cho anh cũng là chuyện bình thường, cha mẹ luôn hi vọng con cái bình an, cho nên mới không kịp đợi muốn gặp anh.”
Nói xong lời cuối cùng, Giang Diễn nhìn cô, như cười như không hơi nhíu mày.
Bất ngờ đụng phải đôi mắt hơi nheo lại kia, Sơ Hiểu Hiểu giật mình, bổ sung thêm một câu: “Em cảm thấy như vậy.”
Giang Diễn sảng khoái nói tiếp:
“Được, vậy thì về nhà trước.”
Sơ Hiểu Hiểu cười cười hỏi: “Thế em tìm một khách sạn ở trước nhé?”
Giang Diễn dường như không ngờ Sơ Hiểu Hiểu sẽ chia nhau hành động với mình, lại như có điều suy nghĩ liếc nhìn cô một cái: “Vậy buổi tối em không ăn cơm à?”
Sơ Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ: “Khách sạn hẳn là có tiệc buffet, nếu thực sự không được nữa thì em ra ngoài đi dạo vài vòng hoặc gọi đồ ăn bên ngoài cũng được.”
Giang Diễn: “Vậy sao?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Em lớn như vậy rồi, anh còn hoài nghi em cái gì?”
Giang Diễn im lặng một lát, sâu kín dời mắt: “Chỉ là chuyện thêm bát đũa thôi, cùng đi đi.”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt: “Sẽ không mạo muội quá chứ?”
Giang Diễn: “Sẽ không.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Nhưng mà…”
Giang Diễn bực bội nói: “Nếu không anh lại phải nói chuyện với bọn họ cả đêm đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu cái hiểu cái không, mờ mịt hỏi: “Gì cơ?”
Cô còn có thể làm bia đỡ đạn cho anh sao?
Yết hầu Giang Diễn khẽ giật giật, bỗng nhiên ho khan một tiếng hắng giọng nói: “Không có gì.”
Tr.ên đường Giang Diễn còn cố ý ghé qua trung tâm thương mại, dặn dò cô ở trong xe chờ.
Chỉ một chốc sau anh đã mang theo hai hộp quà tinh xảo trở về.
Sơ Hiểu Hiểu tò mò hỏi: “Anh mua gì vậy?”
Giang Diễn lơ đễnh trả lời cô: “Quà mang về.”
Sơ Hiểu Hiểu cũng không bất ngờ lắm, nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười.
Giang Diễn ngoài miệng tuy rằng không bao giờ nhắc đến người trong nhà, nhưng đoán chừng cũng là một người khẩu thị tâm phi, bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp.
Bằng không cũng sẽ không thừa dịp rảnh rỗi mà ngựa không dừng vó chạy về thành phố Lâm.
Cuối cùng tài xế lái xe vào một khu biệt thự trong nội thành mới, rẽ trái rẽ phải, dừng trước một tòa nhà ba tầng lớn hơn những nơi khác, cách trang hoàng bên ngoài cũng có vài phần không đồng nhất với các tòa nhà bên cạnh.
Sơ Hiểu Hiểu nhìn trái nhìn phải, đang chuẩn bị nghi hoặc lên tiếng.
Giang Diễn đã mở miệng giải thích trước: “Đừng để ý, thẩm mỹ của bố anh hơi khác người.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Hả?”
Giang Diễn ghét bỏ nói: “Nếu không có nhà thiết kế ngăn cản, có khả năng ông ấy đã xây thành cung điện Potala rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu cực kỳ tò mò: “Chỗ này còn có thể tự mình cải tạo sao?”
Giang Diễn vỗ nhẹ nếp nhăn ở cổ tay áo, vừa đi vừa thờ ơ nói: “À, lúc trước mẹ anh nhìn trúng phong thủy ở đây, vậy nên bà đã mua đất rồi tự mình xây.”
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Giang Diễn: “Không biết đã bán đi chưa, em thích à? Tặng em một căn nhé?”
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời không biết Giang Diễn nói thật hay đùa, vội vàng nói: “Không không không, cục cưng sợ hãi.”
Giang Diễn bị phản ứng ‘được yêu mà sợ’ của Sơ Hiểu Hiểu chọc cười, nụ cười có chút lưu manh: “Em sợ cái gì?”
Sơ Hiểu Hiểu híp mắt: “Sợ bị viên đạn bọc đường của anh làm cho hôn mê bất tỉnh, sao, thật sự muốn kim ốc tàng kiều à?”
Giang Diễn nghe vậy thì nghiền ngẫm, nhướng đôi mày tuấn tú lên.
Sơ Hiểu Hiểu trêu chọc: “Nói cho anh biết nhé, em rất đắt giá, chút đồ này của anh không mua chuộc được em đâu.”
Giang Diễn thoáng dừng chân, xoay người lại ôm cánh tay nhìn cô: “Chậc chậc.”
Sơ Hiểu Hiểu bị cái liếc mắt của Giang Diễn làm mí mắt giật giật, chợt cảm thấy sắp có chuyện không tốt.
Quả nhiên….
Giang Diễn sâu kín nói: “Chậc chậc, mấy hôm trước còn nói cái gì mà anh là anh hùng cái thế, muốn báo đáp anh.”
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời có một loại kích động muốn ngửa mặt lên trời thở dài.
Giang Diễn oán hận người ta không chớp mắt lấy một cái, trong nháy mắt đó Sơ Hiểu Hiểu có cảm giác như mình chính là Trần Thế Mỹ vứt bỏ vợ con*, hiển nhiên là một kẻ phụ lòng khiến người ta phỉ nhổ!
(*Trần Thế Mỹ: là một nhân vật kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của bao công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã, vứt bỏ người vợ đã tần tảo sớm hôm lo cho mình ăn học – nguồn: Google.)
Giang Diễn mỉm cười: “Còn cả ngày lăn lộn giữa sống và ch.ết, giữa máu và lửa.”
Trong đầu Sơ Hiểu Hiểu là một loạt tiếng chửi thề nhanh chóng lướt qua.
Giang Diễn chép miệng: “Mới qua bao lâu, đã…”
“Anh đủ rồi đấy!” Sơ Hiểu Hiểu muốn bịt miệng Giang Diễn lại, vội vàng nhón chân túm lấy cổ áo của anh.
Kết quả đối phương cũng không trốn, cứ ung dung thong thả theo sức lực của cô hơi khom lưng, khẽ nhếch khóe môi liếc cô.
Đột nhiên kéo gần khoảng cách, hai người đối mắt nhìn nhau, hô hấp của Sơ Hiểu Hiểu bỗng trì trệ, giống như chỉ cần cô lại gần thêm chút nữa là có thể chạm vào môi đối phương ngay.
Trong khoảnh khắc đó như thể thời gian dừng lại.
Tất cả phông nền đều hóa thành hư vô, trắng xóa một mảnh. Sơ Hiểu Hiểu có thể nhìn thấy trong con ngươi đen nhánh lấp lánh của Giang Diễn phản chiếu bóng dáng của cô.
Mà sau khi mẹ Giang nhận được điện thoại của tài xế ra mở cửa, đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy.
Hai người trẻ tuổi ở trước cửa nhà mình như hôn như không, vô cùng tình thú.
Mẹ Giang sửng sốt, sau khi kinh ngạc thì đang do dự có nên lặng lẽ đóng cửa lại hay không, coi như không phát hiện.
Giang Diễn thoáng nhìn qua, hiển nhiên đã nhìn thấy người cách đó không xa.
Tay anh nhẹ nhàng khoác qua vai Sơ Hiểu Hiểu, ý bảo cô xoay người.
Sau đó nghiêm mặt gọi: “Mẹ.”
Tình huống này thật sự quá đột ngột, Sơ Hiểu Hiểu bị dọa tới suýt chút nữa mất hồn!
Cô vội vàng buông tay, vừa nghiêng đầu đã đối diện với một đôi mắt nồng đậm ý cười, dưới đáy mắt sắc bén thậm chí còn cất giấu vài phần hài lòng và vui mừng.
Nhịp tim Sơ Hiểu Hiểu nhanh chóng tăng vọt, giống như ngay sau đó sẽ nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Cô vô thức cũng gọi theo: “Mẹ!”
—hết chương 46—
– —–oOo——