Bởi vì có Giang Diễn nên Sơ Hiểu Hiểu đã sớm đoán được tướng mạo của mẹ Giang cũng không kém cạnh gì.
Hôm nay vừa gặp, có thể nói là còn đẹp hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô, hơn nữa còn bảo dưỡng tương đối kỹ, cộng thêm trang điểm tinh xảo khéo léo, thoạt nhìn quả thực như chưa tới bốn mươi, đã không thể chỉ đơn giản dùng hai chữ “xinh đẹp” để hình dung.
Sơ Hiểu Hiểu vừa dứt lời, nụ cười tr.ên mặt đối phương càng phóng đại hơn. Còn không đợi cô mặt đỏ tía tai sửa miệng lại, đối phương đã nói tiếp: “Ngoan, đi đường chắc là mệt mỏi lắm rồi, vào nhà ngồi đã.”
Nói xong bèn dẫn hai người vào nhà, còn nói: “Mẹ nghe Tiểu Lưu nói con kêu cậu ấy bỏ hành lý bên căn nhà ngoại ô phía Nam, sao vậy, chẳng lẽ còn sợ nơi này của mẹ không đủ phòng cho con ở hay gì?”
Lời này tuy nói về phía Giang Diễn, nhưng mẹ Giang lại thường nhìn sang bên cạnh, đánh giá Sơ Hiểu Hiểu sắp xấu hổ đến không chịu nổi.
Sơ Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết gì đang một lòng nhớ tới chuyện mất mặt vừa nãy, độ nóng tr.ên mặt mãi một lúc lâu sau vẫn chưa tản đi được.
Mắt thấy nụ cười tràn ngập ánh sáng từ ái tr.ên mặt mẹ Giang, Sơ Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy đầu mình giống như nước sôi vừa mới đun sôi ùng ục không ngừng bốc khói, cảm giác nóng bỏng từ gò má lan rộng đến vành tai, đỏ bừng giống như sắp nhỏ máu.
Sự tiến triển này hình như…
Không đúng lắm?
Sơ Hiểu Hiểu cả người dại ra, còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo lại từ câu ‘Mẹ’ lúc nãy, chợt nghe cách đó không xa có tiếng bước chân tới gần, bố Giang cầm tờ báo trong tay vừa đi vừa nói: “Cứ đứng ở cửa làm gì vậy, muốn tán gẫu vào nhà tán gẫu không được sao?”
Sơ Hiểu Hiểu bởi vì khẩn trương mà len lén kéo ống tay áo của Giang Diễn, cứng đờ tại chỗ.
“Đây chắc là Hiểu Hiểu nhỉ?” Bố Giang quay đầu, sắc mặt lập tức thay đổi, hòa ái nói, “Mau mau mau, vào nhà ngồi đã.”
Sơ Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn qua đầu đề trang báo, lộ ra mấy chữ cực lớn ——
“Sơ Hiểu Hiểu đêm khuya gặp tai nạn xe hơi, nghi ngờ tình yêu ngầm bị phơi bày!”
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Báo giải trí? E b o o ktruyen.v n
Kiểu đàn ông thành công như vậy lý ra nên cầm tr.ên tay tờ báo tài chính kinh tế chứ nhỉ?!
Đầu óc Sơ Hiểu Hiểu trong nháy mắt trống rỗng, buộc miệng thốt ra: “Chú, chú nghe cháu giải thích đã…”
“Đúng rồi.” Hai người đồng thời mở miệng, Giang Diễn bất thình lình ngắt lời cô, “Có mang cho hai người chút đồ.”
Dứt lời, Giang Diễn thờ ơ đưa hộp giấy túi nhỏ tr.ên tay qua.
Là quà tặng cho hai vị trưởng bối.
Tặng cho bố Giang là nghiên mực bằng đá nguyên bản được chạm khắc hoa văn rồng tinh tế.
Còn của mẹ Giang là mặt dây chuyền kim cương lóe sáng chói mắt dưới ánh đèn.
Giang Diễn nói: “Hiểu Hiểu sợ hai người không thích, chọn cả ngày mới mua được đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Cô nhất thời như bị sét đánh ngang tai, nghĩ bụng anh chỉ vào trung tâm thương mại một chốc thôi mà, còn không biết xấu hổ nói cả ngày?
Còn nữa…
Tại sao lại là đồ do cô chọn?
Mà hai vị trưởng bối đối diện thấy thế lại khá vui mừng, vội nói: “Thích, đương nhiên là thích.”
Mẹ Giang còn đặc biệt thân thiết giữ chặt tay Sơ Hiểu Hiểu: “Vẫn là cô bé này có lòng, đâu có giống như tên nhóc thối Giang Diễn kia, quanh năm suốt tháng hiếm khi mua cho mẹ một món quà, đúng là uổng công nuôi nó bao nhiêu năm qua.”
Giang Diễn không hiểu sao lại trúng đạn, có nén xúc động trợn trắng mắt, lười biếng nói: “Máy mát xa mấy tháng trước con mới tặng cho mẹ bị chó gặm rồi sao? Mấy nghìn tệ lận đấy.”
Mẹ Giang: “Con còn nói, con xem tr.ên bao bì kia viết cái gì đi, máy mát xa cho người già? Con muốn ch.ết à?”
Nói xong giơ tay muốn nhéo lỗ tai Giang Diễn, Giang Diễn né nhanh như chớp: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân!”
Chợt nhanh chóng chạy sang bên kia Sơ Hiểu Hiểu.
Sơ Hiểu Hiểu ngước mắt lên, hai người nhanh chóng liếc nhau.
Cô nháy mắt ra hiệu, mặt như sắp bị rút gân, ý bảo: Tình huống gì đây?
Giang Diễn dùng ánh mắt đáp lại, ý tứ là: Đừng hỏi anh, em cảm thấy tình huống như thế nào thì chính là thế ấy.
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời nheo mắt.
Cô lăn qua lộn lại trong mưa gió lâu nay, vai diễn tuy rằng không nhiều nhưng cũng không ít.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc sống của mình bị thách thức lớn như vậy.
Đúng là nhân sinh như hí kịch, mỗi một giây đều là kinh hỉ.
Không, là hù dọa.
Thức ăn cũng đã sớm bày trí xong, chỉ chờ mọi người đến đông đủ.
Sau khi mọi người lần lượt ngồi vào bàn ăn, Sơ Hiểu Hiểu ngồi xuống cạnh Giang Diễn, không khí lại trở nên kỳ lạ.
Bố Giang và mẹ Giang không ngừng lén dùng khóe mắt liếc Sơ Hiểu Hiểu.
Tuy rằng sớm đã hỏi thăm qua, nhưng dù sao tr.ên mạng tin đồn cũng quá nhiều, vốn còn hơi lo lắng tính cách của cô không được tốt, nhưng lúc này càng nhìn lại càng cảm thấy hài lòng.
Cô con dâu trước mắt tốt hơn nhiều so với những nữ minh tinh miệng lưỡi trơn tru mà họ từng gặp trước đây, dáng dấp còn xinh đẹp nhu mì.
Xét cho cùng con trai nhà mình ngàn chọn vạn chọn, cuối cùng cũng chọn được một người ưng ý.
Nghĩ tới đây, mẹ Giang đột nhiên nhớ ra: “Hiểu Hiểu à —— ”
Sơ Hiểu Hiểu đang chăm chú tìm cơ hội nói chuyện với Giang Diễn vội ngước mắt lên, ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ!”
Mẹ Giang thương tiếc nói: “Chuyện nhà con lúc trước chúng ta cũng có nghe qua đôi chút, nếu không phải lúc đó Tiểu Diễn bị thương nặng, chúng ta vốn cũng muốn đi thăm con.”
Sơ Hiểu Hiểu cũng không nghĩ tới mẹ Giang sẽ nhắc tới chuyện này, cô đột nhiên quên mất, thần kinh vốn căng thẳng trong khoảnh khắc cũng buông lỏng.
Mẹ Giang nói tiếp: “Sau đó khi vết thương của Tiểu Diễn khá hơn, lại nghe nói con chuyển viện, đã có người chăm sóc.”
Ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu nhẹ nhàng đảo qua sắc mặt hờ hững của Giang Diễn.
Nói được một nửa, mẹ Giang dường như cảm thấy đề tài này quá nặng nề, muốn nói lại thôi: “Aiza, xem mẹ kìa, nói những chuyện này làm gì chứ, quá khứ đều đã qua, hai người các con không có việc gì là tốt rồi.”
Bố Giang ho khan một tiếng: “Dùng bữa đi, Hiểu Hiểu ăn nhiều một chút.”
Tầm mắt Sơ Hiểu khẽ di chuyển, liếc nhìn Giang Diễn rồi mới nói: “Vâng, con biết, lúc đó may là có Giang Diễn ở bên cạnh.”
Mẹ Giang an ủi: “Đều là duyên phận, con đừng quá có gánh nặng tâm lý.”
Sơ Hiểu Hiểu gật đầu cười cười.
Mẹ Giang: “Con trai của mẹ, mẹ biết rõ nhất, sau này chắc phải vất vả cho con nhiều rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Vâng….Vâng?”
Mẹ Giang hết sức săn sóc nói: “Sau này mẹ chính là mẹ của con, nếu có ấm ức gì con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con ra mặt.”
Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên không biết nên nói tiếp như thế nào.
Mặc dù có cảm giác kỳ quái, nhưng dưới đáy lòng như có một loại ấm áp đang cuộn trào, trong cánh mũi thoáng qua sự chua xót.
Đã lâu lắm rồi cô không cảm nhận được bầu không khí gia đình như vậy.
Giang Diễn nhịn không được lên tiếng: “Mẹ đừng quấy rầy người ta ăn cơm nữa.”
Nói xong anh lấy thìa múc bát canh nhỏ đặt trước mặt Sơ Hiểu Hiểu, còn gắp thêm mấy miếng sườn.
Mẹ Giang hơi trách cứ liếc nhìn Giang Diễn, nhưng thấy con trai mình tri kỷ múc canh cho Sơ Hiểu Hiểu như vậy, lúc này mới hài lòng dời mắt đi.
Mẹ Giang lại suy nghĩ một hồi, nghĩ thầm lần đầu tiên gặp mặt mà lại không có quà gì để tặng cho đối phương.
Cũng tại tên nhóc Giang Diễn này, mang người về nhà cũng không biết báo trước cho bà một tiếng.
Mẹ Giang thử thăm dò: “Hiểu Hiểu à, mẹ thấy con diễn xuất rất tốt, sao lại không có đội ngũ hay công ty gì?”
Sơ Hiểu Hiểu nhận lấy bát canh Giang Diễn đưa tới, khách khí nói: “Con chỉ muốn vui vẻ thoải mái thôi ạ, ký hợp đồng với công ty thì trói buộc nhiều thứ, nên con cũng không nghĩ nhiều.”
Mẹ Giang như có điều suy nghĩ: “Cũng đúng, mẹ nghe nói rất nhiều công ty không cho phép nghệ sĩ yêu đương gì đó, người trẻ tuổi bây giờ phải hưởng thụ thanh xuân chứ, trói buộc quá nhiều cũng không tốt.”
Sơ Hiểu Hiểu cũng không bận tâm lắm, tiếp tục cười phụ họa, cười đến mức mặt sắp cứng đờ.
Mẹ Giang lại trầm ngâm nói: “Hay là như vậy đi, mẹ và bố của Giang Diễn giúp con thành lập một phòng làm việc, sắp xếp vài trợ lý, đặt nó dưới danh nghĩa tập đoàn nhà chúng ta.”
Sơ Hiểu Hiểu còn đang húp canh bỗng nghẹn lại, suýt nữa phun ra ngoài.
Giang Diễn vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí.
Sơ Hiểu Hiểu được yêu mà sợ, vội nói: “Không không không, dì à, chuyện này không được, không được, không thể như vậy được.”
Mẹ Giang nhướng mày: “Sao vẫn còn xưng hô xa lạ như thế nữa?”
Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt: “Vâng ạ?”
Mẹ Giang nói: “Không phải đã nói rồi sao, phải gọi mẹ.”
Âm cuối cùng tăng thêm, còn đặc biệt nhấn mạnh.
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Thật vất vả mới ăn xong một bữa cơm.
Sau khi ăn xong, Giang Diễn vốn muốn dẫn Sơ Hiểu Hiểu rời đi, lúc này mẹ Giang lại biểu đạt bất mãn, cuối cùng vẫn là Giang Diễn nhiều lần thề sáng mai nhất định sẽ dẫn Sơ Hiểu Hiểu trở về, mẹ Giang mới bằng lòng thả người đi.
Mẹ Giang thổn thức nói: “Nhớ lúc trước mang thai con mẹ đã hy vọng là một cậu ấm như hoa như ngọc, kết quả sinh ra thằng nhóc như con làm mẹ lo muốn ch.ết.”
Giang Diễn cười ha hả đáp: “Sinh được một đứa con trai đẹp trai như vậy, mẹ nên biết thỏa mãn đi.”
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Hai người đồng thời xoay người ra cửa, cô hạ giọng thì thầm với Giang Diễn: “Giang Soái, trao đổi một chút đi, em có thể hỏi thăm xem đây là tình huống gì không?”
Giang Diễn liếc xéo cô, vẻ mặt viết đầy chữ “Em không nhìn ra sao?”.
Sơ Hiểu Hiểu lúc này có cảm giác như chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục.
Cô cắn răng nói: “Có tin em tố cáo với mẹ anh không?”
Giang Diễn buồn cười lắc đầu: “Cô nhóc con không có lương tâm.”
Sơ Hiểu Hiểu làm bộ nhón chân muốn túm lấy cổ áo Giang Diễn.
Giang Diễn giành trước một bước: “Em xem em đi, lại muốn động tay động chân với anh rồi đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu nhớ tới cảnh tượng xấu hổ đến cực hạn lúc trước, cả người đều ỉu xìu.
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói thân thiết của bố Giang và mẹ Giang: “Hiểu Hiểu, ngày mai lại tới chơi nhé.”
Sơ Hiểu Hiểu lập tức biến sắc, quay đầu lại: “Được ạ được ạ, cảm ơn chú…”
Sơ Hiểu Hiểu vừa mới mở miệng, đôi mắt sáng quắc của mẹ Giang lại nhìn về hướng cô.
Lời đã đến bên miệng thoáng chốc vòng vo, mấy chữ “Chú và dì” đột ngột bị mất tiếng.
Sơ Hiểu Hiểu nuốt nước miếng, thái dương giật giật: “…Cảm ơn sự khoản đãi của bố mẹ ạ.”
Vừa ngồi lên xe, cửa sổ xe đóng chặt.
Giang Diễn tựa như thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt sung sướng lái chiếc Porsche của bố Giang nghênh ngang rời đi.
Sơ Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: “Giang Diễn!”
Giang Diễn nghe vậy mí mắt cũng không nhúc nhích, nhếch khóe miệng đáp: “Ừ, anh đây.”
Sơ Hiểu Hiểu: “… Anh còn cười!”
Tâm tình của Giang Diễn thoạt nhìn không tệ, trêu ghẹo cô: “Chậc chậc, hung dữ quá đi mất, còn không cho anh cười sao?”
Sơ Hiểu Hiểu nghẹn lời, lời muốn nói nuốt hết lại vào bụng.
Cô ghé sát lại: “Anh còn như vậy, em sẽ, sẽ…”
Giang Diễn nhướng mày: “Sẽ làm sao?”
Sơ Hiểu Hiểu uy hiếp: “Em sẽ hỏi thăm mẹ anh chuyện xấu hổ trước kia của anh, sau đó gửi cho Chung Ý và Trâu Hạo.”
Giang Diễn như cười như không sửa lại: “Vừa rồi không phải gọi rất thuận miệng à?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Gì cơ?”
Giang Diễn nói: “Cái gì mà mẹ anh mẹ em, là mẹ của chúng ta.”
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Mặt Sơ Hiểu Hiểu lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ đến không chịu nổi, thiếu chút nữa quy tiên ngay tại chỗ.
Giang Diễn cười to: “Được rồi, không chọc em nữa.”
Sơ Hiểu Hiểu có chút hoài nghi Giang Diễn có phải thật sự đại phát từ bi hay không: “Sau đó thì?”
Giang Diễn làm như thật nói: “Em xem fan CP của chúng ta nhiều biết bao nhiêu, nói không chừng hai người họ cũng là fan CP của chúng ta đấy chứ.”
Sơ Hiểu Hiểu lạc vào sương mù vài giây, giống như mở ra một cánh cửa thế giới khác.
Giây lát sau mới giật giật môi nói: “…sao cơ?”
Như vậy cũng được ư?
—hết chương 47—
– —–oOo——