Thọ yến của Thái hậu được tổ chức linh đình, các quan văn bá võ, những quý tộc, thân vương,…đều tham gia đông đủ. Đại điển lễ đã lên, từng người một dâng lên Thái hậu những món quà giá trị, thậm chí có những cái giá liên thành khó mua được.
Đừng nhìn Thái hậu trông còn trẻ như vậy, nhưng thực chất đã sống hơn 100 tuổi, xiêm y vàng mỹ lệ, mũ quan tinh xảo lấp lánh ánh kim sa, ngồi chiễm chệ ở ngay giữa đại điện.
Rốt cuộc Thái hậu đã dùng thứ gì để khiến dung nhan trở nên trẻ trung như gái đôi mươi như vậy?
Câu hỏi này cứ quanh quần trong đầu Bạch Dạ.
Đến lượt Bạch Tố Tố, nàng ta một thân xuyên y đỏ rực đứng trước mặt Thái hậu, dâng lên một món quà “Thưa Thái hậu, đây là chút lòng thành của thần!” đó là Liên Bảo Châu, quý giá và đắt đỏ.
Bạch Tố Tố nghĩ thầm trong lòng rằng nhất định Thái hậu sẽ thích nó, và cũng đồng nghĩa rằng nàng ta đang tiến gần tới hoàng gia.
Nhưng đợi mãi, vẫn không thấy có tiếng trả lời, Bạch Tố Tố càng lúc càng nóng lòng. Đợi một lúc sau, Thái hậu mới mở miệng “Tân nương nhà ai đi lạc vào đây thế này?”
“Phụt” cả đại điện đều không nhịn được cười, duy chỉ có Hồng Liên là cười lớn thành tiếng. Thì cũng phải, dù gì đây cũng là thọ yến của Thái hậu chứ có phải tuyển tú đâu mà Bạch Tố Tố lại ăn mặc lòe loẹt như vậy, còn cố ý mặc hồng y đề chiếm “spotlight”. Nhìn biểu hiện trên gương mặt của Thái hậu là biết không vui rồi.
May mắn ở bên cạnh có Hoàng Hậu nhắc nhở, Thái hậu mới biết đó là thứ nữ của tướng quân phủ Bạch Tố Tố.
“Ngươi tính làm gì khi mặc hồng y rực rỡ như vậy?”
Bị Thái hậu nói một câu như vậy, những tiểu thư khác cũng to gan xì xào bàn tán dần.
“Nghĩ bản thân được Thái tử yêu thích nên lên mặt đây mà!”
“Loại giật hôn phu của tỷ tỷ mình thì có gì hay ho chứ!”
“………”
“Im hết đi!” Thái tử bỗng ở một góc quát lên, là Linh Giả cao cấp nên khí lực trên người Thái tử bắn ra cũng mang theo áp lực không nhẹ. Trong vô số tiểu thư khuê các, chắc chỉ có Bạch Dạ và Hồng Liên không có vấn đề gì, còn nhàn nhã ngồi uống trà.
Sau khi Bạch Tố Tố ngậm ngùi trong nước mắt trở lại chỗ ngồi, Hồng Liên dẫn Bạch Dạ đi lên trước mặt Thái hậu, cung kính hành lễ nói “Thưa Thái hậu, đây là Tiểu Nguyệt, đại tiểu thư của tướng quân phủ, người còn nhớ chứ?”
Khác với thái độ khi nhìn Bạch Tố Tố, đối với Bạch Dạ, Thái hậu lại hòa nhã cười nhẹ nhàng “Đương nhiên ai gia nhớ, đích nữ phủ tướng quân Bạch Như Nguyệt hay cùng Liên Liên vào cung chơi với ta đây mà!”
Thái hậu nhấn mạnh hai chữ “đích nữ” càng khiến cho Bạch Tố Tố ghen ghét hơn nữa.
“Thần nữ Bạch Như Nguyệt, ra mắt Thái hậu, nhân ngày đặc biệt có chuẩn bị món quà nhỏ, chúc Thái hậu có nhiều sức khỏe và nhiều niềm vui.” Bạch Dạ hơi hơi cúi người, sau đó vẫy vẫy tay bảo Thu Ly mang quà lên.
Lúc mở ra thì ai nấy cũng đều ngạc nhiên, nó không lớn giống Liên Bảo Châu của Bạch Tố Tố, chỉ là một lọ dược.
“Thứ này là gì vậy Tiểu Nguyệt?” Thái hậu tò mò hỏi.
“Đây được gọi là Trú nhan dược, là một loại dược giúp da dẻ mịn màng, tốc độ lão hóa trong cơ thể chậm lại và phục hồi dung nhan như lúc ban đầu!”
Cả Thái hậu và các đại triều thần đều kinh ngạc trước lời nói tưởng đùa mà lại thật của Bạch Dạ. Trên đời này còn có loại dược đó sao?
Thái hậu rất vui mừng, mặc dù trông bà khá trẻ tuổi nhưng vẫn không thể che dấu được các nếp nhăn chứng minh tuổi già của mình.
“Tiểu Nguyệt có lòng!”
Mặc dù với cái xanh dưng là “phế vật” nhưng Thái hậu không hề có thái độ khinh rẻ hay coi thường Bạch Dạ, ngược lại còn rất thân thiết. Không biết là vì lí do gì?
“Nếu có thời gian hãy vào cung cùng Liên Liên chơi với ta!” Thái hậu ân cần mỉm cười đối với Bạch Dạ, tựa như đang xem cháu gái nhi của mình vậy. Nhưng Bạch Dạ lại không xem là vậy, một chút biểu hiện cũng không lộ rõ ra, luôn luôn là bộ mặt lạnh băng.
“Nhưng tại sao, con lại phải đeo mặt nạ vậy?” Ngay từ lúc mới vào, Bạch Dạ đã bị chú ý không chỉ về tính cách khác xưa, mà còn ở ngoại hình. Cô nương nào mà lại không muốn đẹp cơ chứ, hầu như những vị tiểu thư ở đây là ăn mặc lộng lẫy đi tham dự, nhưng Bạch Dạ lại rất giản dị, trên mặt còn đeo chiếc mặt nạ bạc.
Đợi một lúc, không thấy Bạch Dạ trả lời lại, Thái hậu liền trấn an nàng “Không sao đâu, con cứ nói đi!”
“Con bị hủy dung!”
Câu nói này làm chấn động không biết bao nhiêu người. Bị hủy dung? Đối với một nữ nhi thì đó là chuyện lớn biết chừng nào, không nói đến Bạch Dạ là “phế vật” giờ ngay cả gương mặt cũng bị hủy thì nửa đời còn lại của nàng sẽ sống ra sao?
Bạch Tố Tố ở một bên đắc ý. Tưởng ra oai thế nào, đến cuối cùng người chiến thắng vẫn là nàng ta thôi.
Biểu hiện của Thái tử thì không phải ai cũng để ý. Lúc Bạch Dạ mới bước vào đã hấp dẫn ánh mắt của hắn ta, lâu không gặp mà nàng đã trưởng thành, không còn là bộ dạng nhút nhát sợ sệt như lúc trước. Ban đầu hắn còn có ý định sẽ lấy nàng làm trắc phi mặc dù là “phế vật”, miễn là có gương mặt xinh đẹp một chút là được. Nhưng ngay giây phút Bạch Dạ nói đã bị hủy dung, hắn ta liền chán ghét, không thèm nhìn nữa, sợ rằng làm ô uế mắt hắn.
Thái hậu nghe vậy, cảm thấy thương tiếc cho một hài tử. Rõ ràng là đích nữ đại tiểu thư, thân phận cao quý, vậy mà giờ lại ra nông nỗi này “Không sao đâu, ta sẽ tìm những y sư tốt nhất để giúp con khôi phục dung nhan.”
Bạch Dạ lãnh hàn con ngươi, nói “Tạ ơn Thái hậu!”
“Lui xuống đi!”