“Tiểu Dương Kỳ, đã lâu không gặp.”
Thiếu niên vừa nói vừa liếc mắt. Trên bàn đối diện là thiệp mời đợi sẵn, ngọc bội không ngừng phản quang trên tay Mặc Dương Kỳ làm y thở dài một tiếng.
“Đệ cũng sẽ đi nhỉ?”
Người kia nghe hỏi khẽ gật đầu. Mắt lại nhìn chằm chằm hồng y thiếu niên hồi lâu, hỏi,
“Ngươi cũng đi?”
“Ừm.” Lăng Triệt nghe vậy gật gật đầu, bước lên trước một bước.
Cánh tay thon dài trắng như tuyết đọng nhấc lên một dụng cụ, mân mê mặt đất một lúc. Tay kia mở bình hương liệu bên cạnh ra, từ bên trong thả vào lư hương gần đó, đốt lên. Chỉ một lát sau liền có một mùi hương thơm nhàn nhạt thoải mái dịu dàng tỏa ra khắp phòng.
Mặc Dương Kỳ chỉ trầm ngâm đứng yên tại chỗ, ngây ngốc nhìn động tác thiếu niên. Lại thêm một lúc nữa, vành tai mới hơi đỏ lên, nhàn nhạt cất lời, thoáng mang theo chút vội vàng cùng ngập ngừng rất nhỏ,
“Ngươi… ngươi có thể đi cùng xe với ta.”
Lăng Triệt tỏ vẻ ngạc nhiên, lại mỉm cười,
“Còn Thất Nguyệt nữa. Nàng bám tiểu Dương Kỳ như vậy, sẽ không đòi đi xe chung với ngươi sao? Có thể sẽ chật chội đó.” Mà ta thì không thích chật chội nha~!
Rõ ràng ý tứ trong ánh mắt đối phương, Mặc Dương Kỳ hơi hơi mím môi, mày nhíu thật chặt, hừ nhẹ một cái,
“Để nàng đi xe khác. Nếu không thì chúng ta khởi hành sớm một chút, miễn cho lại bị làm phiền.”
Thiếu niên trừng mắt, từ khi nào ‘ngươi’ phát triển thành ‘chúng ta’ rồi???
Sau một thời gian, vị Ngũ vương nào đó thản nhiên viết ra mốc thời gian cùng địa điểm, cẩn thận đặt trên bàn, dùng nghiên mực chặn lại không cho gió thổi bay. Gương mặt vốn không cảm xúc đáy mắt lại giống như có chút vui vẻ. Nhanh chóng bước ra khỏi cửa, cũng không để ai đó có cơ hội từ chối,
“Một lời đã định, hoàng huynh hôm đó cũng đừng đến trễ.”
Lăng Triệt “…” Ta có đồng ý đi với ngươi sao? Có sao?
Thiếu niên nhìn theo bóng lưng đã khuất, đỡ trán hít sâu một hơi, vẫy tay gọi Dạ Nguyệt tới,
“Liệu có cần chuẩn bị gì không?”
Người nọ lắc đầu, bình tĩnh đáp,
“Không cần. Cái hệ thống… Tiểu Tam gì đó Chủ Thần cho ngươi nói thế nào?”
Nhị Tam [ Hắn gọi ai là tiểu tam?! Cái cục than chết tiệt kia??? Ngươi mới là tiểu tam! Cả nhà ngươi đều là tiểu tam aaa!!! ]
Lăng Triệt tận lực phớt lờ tiếng ong ong kêu gào trong đầu, chắp tay mỉm cười đầy hòa ái,
“Không có dị nghị. Hẳn là động tác cùng phương hướng của ta so với kiếp trước vẫn luôn trùng khớp.”
Dạ Nguyệt dường như thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ngón tay gõ gõ đầu hắn,
“Nói vậy, chắc cũng không bao lâu nữa đâu.”
Thiếu niên sảng khoái đối hắn gật đầu, tâm trạng có phần tốt lên, đi vài bước vượt lên phía trước, ra khỏi ngưỡng cửa.
—
Kỳ tài khắp dị giới đại lục, cùng hướng tới một điểm mà đổ về. Triệu hồi sư từ cấp sáu trở lên cùng luyện dược sư có thể luyện hóa Địa và Hoàng thảo lục đục kép tới đông như kiến. Lác đác mới thấy được một lượng rất nhỏ những cao thủ thuộc cấp tám, chính, đa phần là các trưởng lão đã lớn tuổi. Riêng về cường giả cấp mười thì trăm phần trăm không có, ngay cả luyện dược sư cấp Thiên cũng chỉ có một vị cao tăng bên phía Đại Thiền tự nổi danh đến thì thông tin cũng được bảo mật đên mức tối đa.
Lăng Triệt từng một cõi tung hoành, là cường giả cấp chín không cách nào đột phá bình cảnh. Ấy thế nhưng lại có thể sở hữu một triệu hồi thú cấp thánh có thể hóa hình là Dạ Nguyệt.
Dĩ nhiên điểm đặc biệt này được giấu kín, bên ngoài Dạ Nguyệt khi ở dạng người ai nấy đều biết là một quý công tử ăn chơi nào đó trong kinh thành, khá thân thiết với vương gia Mặc Liên Kiều. Lúc cần thiết chiến đấu, hắn lại phải lén lút hóa thân, kề vai sát cánh cùng với người nọ.
Thất Nguyệt hai năm trước vừa đột phá sơ kì cấp năm, mặc dù chưa cao lắm nhưng vẫn hứng thú bừng bừng đi xem náo nhiệt. Mặc Dương Kỳ thì khác, kỳ tài trăm năm có một. Tháng trước đó bằng tốc độ tu luyện thần tốc, cũng vừa tiến giai cấp bảy, còn thuận lợi thu được một con triệu hồi thú tương đối có tiếng tăm.
Có tứ quốc: Đại Ngụy, Tây Thục, Tiêu Cốt cùng Sương Loan thì địa điểm tổ chức hội nghị được đặt tại nơi giao nhau giữa bốn nước, Đàm Tùng thành, thể hiện thế cân bằng. Nơi đây tuy rừng nói hoang dã, núi rừng rậm rạp dàn trải đan xen được mây ngũ sắc bao bọc, tương đối nhiều thú dữ. Bất quá dân cư từ các nơi tập trung lại rất đông đúc. Chủ yếu cũng bởi vì địa hình nhiều chỗ tương đối bằng phẳng, thiên nhiên điều hòa thuận lợi. Cho nên khắp các quận thành cũng toàn là thương nhân cùng các thương đội lui tới, đặc biệt ồn ào.
Nhưng đó chỉ là cách nghĩ của người thường. Còn đối với cường giả tu luyện, Đàm Tùng thành chính là một nơi lý tưởng để tổ chức hội nghị. Căn bản vì tương giao bốn nước, để đề phòng bị người lợi dụng làm đường dẫn chiến tranh, cổng thanh luôn luôn có động thái canh giữ nghiêm mật.
Bốn cổng thông nhau đều có một đội kiểm tra bao gồm những cường giả cao cấp. Hàng hóa cũng phải rà soát một cách cẩn mật. Nhận được dấu ngọc ấn của quốc gia cùng chứng minh thân phận mới có thể qua cửa. Nói thẳng ra là nhận sự bảo vệ của tứ quốc, tuyệt đối an toàn.
Riêng Lăng Triệt tỉ mỉ suy xét lại, liền thấy có lỗ hổng rồi.
Tùy tiện dịch dung một chút, ăn cắp đồ thông hành giả rồi đi qua. Trà trộn vào đám thương nhân đông đúc kia. Không phải để ma tộc càng dễ dàng cài nội gián sao?
Đám lão nhân chính đạo làm việc cũng thật tắc trách.
Một bên âm thầm chế giễu, đám người Lăng Triệt chờ thêm vài ba ngày nữa, cho ồn ào rục rịch hơi lắng xuống thì ngay lập tức cho người dặn dò, tổng cộng ba người đơn độc chuồn đi, khởi hành đến Đàm Tùng thành ngay trong ngày.
—
Ba ngày sau.
Đàm Tùng thành sừng sững lại kiên cố ngự một phần lớn diện tích trên mặt đất, thậm chí so ra dường như còn lớn hơn cả hoàng cung Đại Ngụy lẫn toàn bộ Hoàng thành gộp lại.
Trên tường thành bằng đá cao chót vót thông với đường đến Đại Ngụy. Có treo một tấm biển tạc từ ngọc bích quý giá đẹp đẽ, trên đó khắc mấy chữ rồng bay phượng múa bằng ánh kim rực rỡ bắt mắt nhất: Đàm Tùng thành.
Xa xa, một cỗ xe ngựa buộc hai con bạch mã hùng dũng oai vệ lắc lư rẽ đường chạy tới. Bụi đất bị đập tung lên mù mịt.
Màn che cửa bị một bàn tay cực kỳ xinh đẹp vén lên, lộ ra đôi mâu sắc thăm thẳm bình lặng như mặt hồ, lại rực rỡ như phản chiếu vạn sao trong đêm, đẹp đến mê người.