Sau khi tìm được khách trạm nghỉ ngơi, lại đánh chén một bữa no say tại tửu lâu, nhóm Lăng Triệt liền cùng đi dạo phố, tham quan Đàm Tùng thành một phen. Dù sao thời gian còn nhiều, tới tận sáng ngày hôm sau mới cần tập hợp.
Đã là chạng vạng tối.
Phía trong Đàm Tùng cũng ầm ĩ, đông đúc không kém Hoàng Thành của Đại Ngụy là mấy, thậm chí có khi còn nhiều hơn.
Một con đường phồn hoa rực rỡ lát gạch trắng sạch sẽ trải dài, hai bên hai loạt dãy hàng liên tiếp nối nhau. Từng cửa hàng lúc nào cũng có khách, có một số chỗ còn chật kín người, khách nhân ra vào nườm nượp, tiếng cười nói ồn ã không ngừng vang lên.
Hồng y thiếu niên mang theo dung nhan diễm lệ bắt mắt đứng lặng trên đường cái, động tác ngưng trệ. Trong một thoáng tựa hồ bị kinh hách, ngẩn ngơ ngắm nhìn con đường phồn hoa rực rỡ trước mặt, trống ngực đập nhanh không có cách nào che giấu.
Cảm giác như xuyên qua thời gian, trở lại bốn năm trước, thời điểm đỉnh phong của bản thân. Khí hắn còn là cường giả chí tôn, nơi nơi có tín đồ cung phụng nhiệt liệt chào đón.
Thiếu niên hắc y chỉ bạc đẹp như trích tiên hạ phàm, mang theo triệu hồi thú của bản thân, cao quý vung lên roi ngựa, gánh trên vai niềm tự hào của một cường quốc xuyên qua tiếng la hét chói tai tiến về phía trước.
Hoa đào nhẹ bay, dịu dàng xinh đẹp. Kỵ binh giáp bạc trước sau thủ hộ, đoàn đoàn bạch mã hưng tráng hơn mười con, yên cương phủ đầy châu ngọc hoa lệ, đạp lên quang minh mà đến, đưa vị thiếu niên vương giả vạn người mê ngự trên đài xe bằng hoa sen nạm đá quý cùng vàng bạc lấp lánh, lớn chưa từng có, diễu hành trở về trong tiếng hoan hô vang dội của con dân Đại Ngụy.
Lăng Triệt ngơ ngẩn hồi tưởng quá khứ. Thất thần nhìn một hồi lâu rồi mới khẽ cười, xoay người hướng đám Mặc Dương Kỳ đi tới.
Dạ Nguyệt đang ở hình người, thấy hắn ngây ra tại chỗ cũng có phần lo lắng. Kiên nhẫn đợi tới khi đối phượng hồi thần lại mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói,
“Không cần nghĩ quá nhiều.”
Hồng y thiếu niên một mặt bình tĩnh, mặc dù mờ mịt, nhưng vẫn là kiên định gật đầu tỏ ý đã hiểu, thong dong thả bước.
Không ai để ý, trong một khoảng khắc hắn ngẩn người kia, tiểu hắc khí thoát khỏi hình dạng dây nhỏ màu đen chui ra khỏi tay áo, đứng trên vai thiếu niên. Linh khí quanh thân âm lãnh quan sát con đường lộng lẫy cùng đám người nhộn nhịp đi lại đối diện, lại quay sang người đang thẫn thờ kia. Nụ cười âm u đáng sợ một chút cũng không phù hợp với gương mặt của một tiểu hài tử mười mấy tuổi.
Tự xưng cường giả vi tôn, cứu thế diệt họa. Cứu được nhân gian thị phi độc ác, lại chẳng cứu nổi một sinh mạng chúng sinh của ngươi.
Không đỡ được chúng sinh, lấy gì chống thiên hạ.
Đúng không, Mặc Liên Kiều?
[ Ký ức kiếp trước vẫn đang đi theo đúng hướng, chủ nhân, thỉnh cố gắng hơn. ]
[ Ngoại trừ ngài cùng Dạ Nguyệt, tất cả nhân vật đều giữ nguyên trạng thái ban đầu không thay đổi. Không xuyên qua, không trọng sinh, không trùng sinh, càng không có tá thi hoàn hồn. Chúc ngài may mắn. ]
…
Màn đêm buông xuống, ba người mới trở khách trạm nghỉ.
Lăng Triệt bữa tối cũng không đụng, chỉ nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, nỗ lực xóa bỏ những hình ảnh lúc trước khỏi đầu, nghênh đón một ngày mai sẽ đến.
Mà một đêm này, quang minh lần nữa đích xác hạ xuống. Tinh tú dời chỗ, thẳng tắp xếp thành hàng, dự đoán một tương lai không may. Điều này đối với không ít người hiện tại đang ở trong thành Đàm Tùng mà nói, nhất định là một đêm khó ngủ.
—
Sáng sớm.
Gió lồng lộng thổi, khí trời giá lạnh, dĩ nhiên thời tiết ở đây có chút thất thường. Đỉnh Thanh Minh điện, trung tâm Đàm Tùng thành phủ lên một tầng linh khí mỏng huyền ảo, lưu chuyển lấp lánh, càng tăng thêm vẻ thần thánh trang nghiêm.
Kỳ tài cấp cao, những người tương đối có tiếng nói, cùng những vị đứng đầu đại diện cho các đại bang phái cùng nhau tập trung tổ chức hội nghị.
Ai nấy mang trên mình khí chất bất phàm, không giận tự uy, khiến người ta phải lắc đầu kinh sợ. Không hổ cho một tiếng tu sĩ cao cấp.
Đa phần đều là những vị trưởng lão cùng độ tuổi trung niên tụ họp, nghiễm nhiên có người sẽ mang theo một số kỳ tài đệ tử của mình đi cùng.
Vậy nên khi ba người thiếu niên trẻ tuổi, thụy nhan đặc biệt câu hồn cùng nhau đi vào, liền hấp dẫn một đám cao thủ tu luyện thoáng sửng sốt. Trong lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, một tên nô tài nhỏ liền bước lên kiểm tra thân phận, khui ra tên họ ba người kia, lúc này mới ổn định lại. Tiếng thì thầm thảo luận to nhỏ bắt đầu vang lên khắp nơi.
Chủ yếu là về Ngũ vương gia Mặc Dương Kỳ, kỳ tài trăm năm có một của Đại Ngụy. Tuổi còn trẻ đã tiến giai triệu hồi sư cấp bảy, tương lai dương quang sáng lạn đầy hy vọng. Riêng về người cũng từng thuộc lớp kỳ tài một thời, thậm chí còn nổi trội hơn vào thời đó Mặc Liên Kiều kia lại không được ai để ý. Dầu sao bốn năm liền cũng không thể đột phá bình cảnh, lớp trẻ tài giỏi liên tục nối tiếp nhau xuất hiện, danh tiếng có phần mai một đi nhiều. Mời hắn đến chủ yếu cũng vì thực lực của cường giả cấp chín không thể xem thường, góp một phần công sức, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Còn về vị thiếu niên lạ mặt đi theo, không ai bàn tán quá lâu, đinh ninh là một vị hoàng tử nào đó đi theo để trải nghiệm.
Có mấy người khôn khéo tinh vi biết ý không đi lên chào hỏi, lùi về phía sau. Quý nhân Đại Ngụy, quả thực không nên dây dưa quá nhiều.
Bên trong một đình viện to lớn yên tĩnh, cảnh sắc khang trang, xa hoa lộng lẫy, có kha khá thân ảnh hiện diện đi đi lại lại. Vài người trong đó Lăng Triệt đã từng gặp qua khi lên triều diện kiến, còn có không khó có thể nhận ra chính là Ôn Lam của Nhã Tịnh phường cùng thân tín Nhất Thiên của hắn. Nhận thức Lăng Triệt liền gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi. Thiếu niên cũng cúi đầu cẩn thận đáp lại.
Ngồi trên ghế ngọc xa vài bước về bên phải, không ai khác chính là Thất Nguyệt công chúa hôm nay vừa đến. Mặc dù chỉ mới sơ kì cấp năm, thế nhưng dựa trên thân phận của nàng, vẫn có quyền tham dự bàn luận. Vừa nhác thấy ba người họ liền đứng dậy, lập tức lao tới hờn dỗi chất vẫn. Bất quá chỗ này có quá nhiều người tập trung, nàng ta cũng chỉ có thể trách móc một hai câu, sau đó biết điều mà lui ra phía sau bám theo Mặc Dương Kỳ.
Nổi bật đứng ở chỗ dễ thấy nhất, có một vị cao tăng độ tuổi tầm trung niên khoác áo cà sa kim tuyến, tay cầm quải trượng vàng cao hơn người. Khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt thâm thúy, quanh thân tỏa ra khí tức cao siêu lại có phần uyên bác, vừa nhìn đã biết là người từng trải. Phía sau có hai vị cao tăng trông có vẻ như thấp bậc hơn đi theo cẩn thận hộ tống, không cho ai đến gần. Khả năng cao chính là vị luyện dược sư cấp Thiên của Đại Thiền tự nổi danh kia.
Cạnh vị này còn có một đại hán đang đứng cùng nói chuyện, dáng vẻ hùng dũng oai phong, trán cao mày rộng, mặt mũi cũng tương đối tuấn tú. Là Hoàng Phong, đại thống soái giữ quân thủ vệ thành Đàm Tùng, chủ nhân Thanh Minh điện, triệu hồi sư cấp tám.
Cao thủ giao chiến, kế hoạch tất nhiên càng thêm kĩ càng tỉ mỉ, có gấp trăm lần lên cũng không phải nói quá.
Khi tất cả đã tề tựu đông đủ. Hoàng Phong bắt đầu trở lên nghiêm túc, phân rõ kế hoạch đặt ra. Trước tiên chào hỏi một chút, sau lại lên tiếng, trong giọng nói vang dội hùng hồn mang theo ý tứ nghiêm khắc,
“Chư vị thân mến. Như mọi người đã biết. Mấy ngày trước ở phía Bắc xuất hiện dị quang lưu động, là điềm báo thánh vật giáng lâm. Bên ma tộc đã bắt đầu rục rịch. Tối qua quang minh lại lần nữa xuất giá, giống như một lời khẳng định, đại thế đã đến.”
Đình viện một hồi ồn ào.
“Thánh vật tuy quyền uy ngập trời, lại mang theo tác hại khủng khiếp khó tránh, Hoàng Phong ta sợ thiên hạ sẽ loạn. Cũng đã mười năm dị giới đại lục diễn ra trong yên ổn. Lần này lấy thánh vật dẫn đầu, đại chiến thiên ma không sớm thì muộn cũng sẽ nổ ra. Thống nhất ý kiến cùng các vị tiền bối, nay hội họp các vị anh hùng lại đây, dùng toàn lực chính đạo minh nghĩa đối đầu cùng ma tộc hắc ám. Chiến thắng đại chiến thiên ma, đổi lấy cho tứ quốc mười năm nữa hòa bình. Nếu có vị nào không muốn, cũng có thể rời đi, Hoàng Phong ta cùng những người khác, tuyệt không một lời oán trách.”
Tình thế đã đến bước này, chắc chắn không thể rút lui. Ai nấy đều thập phần giữ vững im lặng. Thành chủ Đàm Tùng thành mang theo vẻ mặt cảm kích ôm quyền,
“Đa tạ tinh thần vì nghĩa diệt ác của các vị. Ta thật sự vô cùng cảm kích.”
Lúc này, cao tăng luyện dược sư Thiên cấp kia cũng ôn tồn cất lời,
“Hoàng phong thiếu hiệp, trận này mặc dù chúng ta có nhiều người giúp sức, ngài cũng không nên quá chủ quan. Theo như ta được biết, mấy năm nay ma tộc mất đi ma tôn đứng đầu. Tuy hỗn loạn, nhưng khi tham chiến lại điên cuồng vô cùng. Trăm vạn tiểu yêu, hai mươi đại cao thủ trấn giữ các động khác nhau cùng Tả Hữu hộ pháp của Ma cung, tất cả toàn là đều từ cấp tám trở lên. So với cường giả cao cấp bên ta nhiều hơn rất nhiều.”
Dừng một chút, lại tiếp,
“Đáng để tâm nhất chính là Tả hộ pháp của họ. Hẳn mọi người đều biết, Ma thú Liệp Ảnh đỉnh cấp, đã hóa hình, chính là thứ mà bên ta không có. Thánh cấp trước nay trên đại lục chỉ có hắn. Tuy là ma thú bất tử chỉ có thể dùng phong ấn để tiêu diệt, thế nhưng khả năng luyện hóa ảo cảnh của hắn thực sự vô cùng xuất sắc, phải cực kỳ cẩn thận”.
Dứt lời, ai nấy đều lo lắng hoảng sợ quay sang nhìn nhau, ý chí có hơi rụt lùi.
Mặc Dương Kỳ nhíu mi suy nghĩ, Dạ Nguyệt thần sắc lại vẫn dửng dưng như không.
Mặc Liên Kiều nhàn nhã ngồi một bên cùng hắc khí đùa nghịch, tư thái vô ưu vô lo. Một chút cũng không cần phải động não, đơn giản chỉ cần nghe xem bản thân được sắp đặt ở vị trí nào, đi cùng ai và phải làm gì là được rồi.
Đương nhiên thỉnh thoảng cũng nghe ngóng qua thông tin một chút, rồi lại tự lẩm bẩm trong lòng.
Tình hình hơi không ổn.
Chính đạo tự cho rằng có ưu thế, căn bản nếu xuất trận lập tức sẽ thua. Luyện hóa ảo cảnh, tiến nhập mộng cảnh không chỉ có tác dụng vây nhốt, ảnh hưởng tâm trí, còn có thể đem kẻ thù hóa thành đồng minh, tuyệt đối là loại nguy hiểm nhất trong tất cả các loại tu luyện.
Chưa kể ma cung thật sự mất đi ma tôn sao? Bốn năm nay gió yên sóng lặng, đâu có nghĩa bọn chúng không có thời gian đi tìm một vị ma tôn mới. Nhưng lại cố tình dấu giếm làm át chủ bài cuối cùng thì sao.
Trận này, chỉ sợ chính đạo không có phần thắng.
Thiếu niên xoa đầu nhóc con trong lòng, im lặng nhắm mắt suy tư cách xoay chuyển được nghịch cảnh khó khăn này. Lúc sau liền không chút hoang mang mỉm cười thật sâu.
Có thể hắn hơi lo lắng quá, không để ý đến cái đơn giản như vậy.
Không phải bên mình có thứ mà bên kia không có sao~!
Nhị Tam đó!
Nhị Tam [ … ] Ủa ủa ủa???!!!
Lôi ta vào làm gì???
————————————-*************************************—————————————–
Lời bên lề của tác giả:
Đã là hồi hai rồi!!!
Dự kiến cả truyện khoảng tầm hơn hai trăm chương, sẽ có ba hồi, cộng thêm vài chương về thế giới hiện thực nữa là xong!
Lúc đó cái hố này sẽ là cái hố đầu tiên thành công lấp xong!!!
Tiếp đó chạy sang quyển xuyên nhanh còn lại lấp nốt, cuối cùng mới đến đam mỹ.
Tất cả đều lần lượt, sẽ không làm thái giám đâu nha~!!!