[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 59



ạch Sở Niên cầm di động rơi vào trầm tư.

Trạng thái bạch sư hóa bản thể đối với hắn mà nói giống như con người ngủ, là trạng thái ngủ say và nghỉ ngơi, như vậy hành vi trong lúc bạch sư hóa tựa như ngủ nằm mơ, trong mộng mình tự có một bộ quy tắc ứng xử, không hoàn toàn chịu sự khống chế chủ quan, hơn nữa trí nhớ sẽ không hoàn toàn biến mất, sẽ giữ lại một bộ phận, tuy rằng sau khi tỉnh lại không thể nhớ kỹ hết thảy nhưng cẩn thận nhớ lại cũng có thể hồi tưởng lại từng chút từng chút.

Bạch Sở Niên tràn đầy tinh lực nhớ lại chuyện vừa xảy ra, tiễn các học viên nghỉ phép đi, có chút luyến tiếc, bắt được tác giả của “Huấn luyện viên hôn ta 99 lần” đã trốn không bị bắt trong nhiều học kỳ. Còn nữa, xuất phát từ tính tò mò mà túm lấy đuôi Vô Tượng Tiềm Hành Giả kéo co một chút, đây cũng không tính là chuyện gì khác thường, cùng với tùy tiện liếm một lượt lên mặt Tiêu Thuần… Toang cmnr…

…… Nhưng mà chỉ cần lần sau nhìn thấy Hàn ca liền chạy thật nhanh hẳn là sẽ không bị đạp trúng đâu, vấn đề không lớn đi…

Nằm xuống lật bụng để lão bà chải lông, bị lão bà sờ trứng tuyết cầu, đây đều coi như là thao tác cơ bản, lão phu lão thê cũng không tính là mất mặt.

Còn có lúc hội trưởng và chú Cẩm đến thăm, làm nũng bảo bọn họ ôm, lúc chú Cẩm chải lông cho mình thì trở mặt cắn người, còn đá chân đạp loạn, ngậm tai thỏ của hội trưởng chơi rất lâu, còn chụp ảnh… Má ơi… Bạch Sở Niên cắn môi vùi mặt vào trong khuỷu tay.

Còn có bị các học viên xếp hàng, bị các huấn luyện viên lén lút nựng, bị cánh tay hoa lớn của mãnh nam Lorenz ôm dùng sức hít lấy hít để như hít cỏ, trèo lên máy tính của huấn luyện viên K nằm sấp xuống, nâng một chân lên quyến rũ hắn dừng công việc để hắn nựng mình… Bạch Sở Niên càng nhớ lại huyết áp càng tăng cao, hiện tại chỉ còn lại hai biện pháp. Một là Hủy diệt chính mình sau đó tự mình lăn xuống đất vỡ vụn, hai là mang theo lão bà dời ra ngoài hệ mặt trời.

Bạch Sở Niên nhìn về phía Rimbaud đang ngủ say trên bụng mình, bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh bọn họ lần cuối cùng tạm biệt.

Khi đó Rimbaud bị cắn trả trọng thương suy yếu nằm trong ngực hắn, vuốt ve mặt hắn, nói đem hết thảy đều cho hắn, đem hải dương yêu quý, trăm tỉ con dân đều giao cho hắn, để cho hắn làm sứ giả thay mình truyền thần dụ, chưởng quản bảy phần mười lam sắc tinh cầu này.

Rimbaud nói “Tôi yêu em” quá thường xuyên khiến hắn cho rằng Rimbaud chỉ là thói quen thể hiện tình yêu, liền bỏ qua tình yêu mãnh liệt ẩn giấu trong mỗi câu nói.

Hắn vốn định chờ Rimbaud tỉnh ngủ, nhưng tay đã trước một bước đem omega khép vào trong ngực, cúi đầu phủ môi hôn sâu vào.

Rimbaud bị cảm giác hít sâu hít thở không thông mạnh mẽ đánh thức, buồn ngủ nửa mở mắt, đồng tử kinh ngạc co lại, kinh ngạc nhìn chăm chú người ôm chặt mình trong ngực.

Alpha trước mắt vẫn là bộ dáng thiếu niên quen thuộc, tựa hồ càng trong suốt, ánh mắt là màu lam bảo thạch yêu thích của anh.

Alpha nhắm mắt hôn anh, hút cánh môi và đầu lưỡi của anh, mùi hương thơm ngát tràn ngập, mùi hương say mê quấn quanh Rimbaud, giống như muốn thấm vào xương của anh, hai tay lại thành thành thật thật đỡ eo Rimbaud, giống như một cậu bé ngây ngô mới nếm thử tình yêu, không dám vượt qua giới hạn và mạo phạm.

Rimbaud cho phép hắn miệng lưỡi xâm lấn hồi lâu, giơ tay khẽ đẩy cằm alpha ra, môi lưỡi đan xen không nỡ tách ra, kéo ra một sợi bạc tinh tế.

“Chỉ biết hôn môi?” Rimbaud nhướng mày hỏi hắn, đầu ngón tay dọc theo cổ Bạch Sở Niên hướng lên trên, lướt qua yết hầu, alpha khó nhịn run rẩy thông qua đầu ngón tay truyền cho Rimbaud.

Bạch Sở Niên tầm mắt khẽ rũ xuống, nhìn chăm chú vào Rimbaud: “Lòng bàn tay tôi có mồ hôi, sợ sờ anh bẩn.”

Rimbaud lúc này áp lên người hắn, đè hắn nằm trên giường, nâng má thưởng thức vuốt ve ngực cùng cơ bụng của hắn, liếm liếm đầu ngón trỏ, bôi lên đầu ngực alpha, nâng đôi mắt hẹp dài lên: “Có thể nhịn được không?”

Rimbaud trần truồng, trên lưng có dấu ấn hỏa diễm sư tử ký hiệu đỏ tươi, in trên người thánh khiết không tỳ vết lại có vẻ ngông cuồng mà xứng đôi.

“Không thể…” Bạch Sở Niên ngẩng đầu lên, cổ không hề phòng bị lộ ra bên môi Rimbaud: “Nhưng tôi không có vòng cổ.”

“Em không cần cái kia nữa, em đã là tự do thể, cao hơn tất cả trình độ sinh trưởng của thí nghiệm thể, biển lớn cho em cơ hội sống lại, làm sứ giả của tôi, cùng tôi chia sẻ tuổi thọ vô biên.”

Rimbaud chú ý đến biểu tình của alpha, tuy rằng đã đột phá giới hạn thời kỳ xấu đi, sẽ không khống chế được nữa, nhưng bóng ma thuở nhỏ lưu lại không dễ dàng bị mài mòn như vậy, hắn còn cần thời gian. Có điều là Rimbaud không thiếu nhất chính là thời gian.

Anh búng tay một cái, đá trái tim biển chết trong miệng Bạch Sở Niên bị triệu hoán, kéo dài ra ngoài chú tạo, ở trên cổ Bạch Sở Niên tạo thành một vòng hắc hoàn, trước vòng cổ còn khảm một cái chuông tinh thạch đen kịt, lay động lên leng keng vang lên.

Sợi xích kéo dài phía sau vòng cổ nắm chặt trong tay Rimbaud.

Đây là một loại tinh thần kỳ dị ký thác, vòng cổ đặt trên cổ trong nháy mắt, Bạch Sở Niên cảm thấy mình sẽ không bị vứt bỏ nữa, mới có dũng khí muốn làm gì thì làm.

Hắn đột nhiên xoay người, dã thú thức tỉnh dùng gặm cắn để tôn sùng thân thể của Rimbaud.

Rimbaud thích khống chế tiến độ của hắn, thích khi hắn gần đến điểm cao trào kéo vòng cổ về phía sau, làm cho hắn tạm thời mất đi hô hấp, bởi vì khát vọng cực độ không được thỏa mãn mà mắt đầy ủy khuất, ánh mắt đầm đìa thỉnh cầu Rimbaud cho phép hắn tiếp tục.

Dường như đây không phải là một bữa tiệc của con thú hoang dã, nhưng một sự hy sinh sùng đạo.

“Em đã hoàn toàn thuộc về tôi.” Rimbaud nói bên tai hắn: “Tương lai ngàn vạn năm, đều là sứ giả của tôi.”

____

Ngoại trừ Hà Sở Vị ra thì huấn luyện viên Đới Nghiên là người đầu tiên phát giác Bạch Sở Niên trở về, bởi vì hắn ở nhà riêng cách vách, nghe cả một đêm ở góc tường, tối hôm qua động tĩnh cực kỳ lớn.

Ánh sáng ban ngày xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào mắt Bạch Sở Niên, hắn mở một con mắt, khống chế đá trái tim Biển achết biến thành móc, kéo rèm lên, sau đó tiếp tục vùi đầu vào trước ngực lão bà ngủ lại, trên người lão bà vừa mềm vừa thơm, ôm cũng không muốn buông tay.

Ký ức phân mảnh lại làm cho hắn tỉnh táo một chút, hắn bỗng nhiên ngồi dậy, rập tại giường dưới chân, ra ban công nhìn ra bãi biển, bãi biển một mảnh yên tĩnh, trong suốt như thường.

Hắn lại lấy điện thoại di động của Rimbaud lên mạng, xem tin tức, tin tức về khối hải vực giải phong cố cơ hồ thanh trừ xong làm cho hắn lo lắng, lại thở phào nhẹ nhõm.

Một đôi tay bỗng nhiên đặt lên vai, Rimbaud cúi người kề sát vào hắn: “Đang xem cái gì vậy?”

Bạch Sở Niên ngồi xếp bằng trên ghế đu, ngửa đầu hỏi: “Lão bà, trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, anh thật sự trở mặt với nhân loại đấy chứ?”

Rimbaud chậm rãi đi đến lan can, chống tay lên ngồi lên, nhìn bãi biển cách đó không xa: “Đúng vậy.”

“Các anh đánh giặc sao?”

“Không có.” Rimbaud dẫn tới một cỗ dòng nước, thép thủy hóa ở lòng bàn tay đúc thành một khẩu súng lục, Rimbaud thuần thục nạp đạn vào bên trong, thản nhiên nói: “Tôi biết rõ vũ khí nhân loại có lực sát thương mạnh bao nhiêu, nếu chính diện chống lại nhau, Hải tộc sẽ thương vong vô số, đây đối với con dân của tôi mà nói là tai họa vô vọng. Kỳ thật trên tinh cầu này đã không còn bộ lạc nào có thể đối kháng với nhân loại, có thể làm cho chủng tộc kia tiêu vong chỉ có chính bọn họ.”

“Biển cả là khoan dung nhất, khi con người đắc tội với nàng, nàng sẽ cho người một thời gian để cứu vãn, mà không lập tức trả thù người.” Rimbaud đem súng trong suốt trong tay nắm nát, dòng nước theo đầu ngón tay chảy xuống dưới chân: “Nhưng biển cả cũng là khó dỗ dành nhất, khi nàng chân chính phẫn nộ, làm cái gì cũng đã muộn.”

“Nhưng những đứa nhỏ của em làm cho tôi cảm thấy tộc quần kia ít nhất còn có thể cứu được.” Rimbaud khi nói đến các học viên đảo Nha Trùng, trong mắt đều mỉm cười: “Dùng từ “Đấng cứu thế” để tặng cho bọn họ là thích hợp nhất.”

“Em có muốn theo tôi trở lại Caribe chơi một thời gian không?” Rimbaud quay đầu lại nhìn hắn: “Kỳ thật tôi có không ít bạn bè, tôi muốn giới thiệu em với bọn họ.”

“Được.” Bạch Sở Niên đứng lên, lúc này bắt tay vào thu dọn đồ đạc đóng gói hành lý: “Đúng rồi, trước khi đi tôi muốn đi thành phố xem một chút.”

Rimbaud hơi nâng cằm: “Đi đi.”

Cùng các huấn luyện viên trên đảo Nha Trùng đơn giản nói lời tạm biệt, Bạch Sở Niên liền hóa thân thành cự thú bạch sư, chở Rimbaud đạp nước mà đi.

Giữa trưa, mặt biển cũng bị chiếu sáng ấm áp, Rimbaud khiến cho bậc thang thép thủy hóa, bạch sư liền chạy lên cao, bậc thang đột nhiên vỡ vụn, dòng nước bắn tung tóe lại đúc thành một đôi cánh ở trên vai bạch sư, bạch sư mượn lực lướt qua, một lần nữa rơi xuống mặt nước.

Dòng nước trên cao bị vỡ rơi trở lại biển, giống như một cơn mưa mặt trời trên bầu trời trong vắt, kéo dài ra cầu vồng nhạt trên bầu trời.

Rimbaud ngồi nghiêng trên lưng bạch sư chỉ vào tháp chuông cao nhất của thành phố Nha Trùng: “Chúng ta đến đó là có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố.”

Bạch sư xuyên qua những tòa nhà cao tầng san sát, đứng trên lầu cao nhất thành phố, trạng thái bản thể biến mất, hình thái con người xuất hiện.

Vừa vặn đồng hồ chỉ về phía mười hai giờ trưa, chuông lớn vang lên, tiếng chuông xa xôi chậm rãi phiêu đãng trên bầu trời thành phố, người đi đường theo thói quen ngẩng đầu nhìn tháp chuông.

Bạch Sở Niên rũ xuống một chân ngồi ở đỉnh đồng hồ, trong khuỷu tay thong thả một thanh lưỡi hái dài của đá trái tim Biển Chết, tóc bạc theo gió bới lên lung tung, Rimbaud ngồi nghiêng trên vai hắn, trong tay nắm sợi xích kéo dài từ phía sau vòng cổ alpha ra, mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay nâng một con chuồn chuồn nửa đường bay bị đụng phải, thổi một hơi ban cho nó khỏe mạnh.

“Lão bà, chúng ta thương lượng một chuyện đi.”

“Ừ?”

“Anh xóa vòng kết bạn đi… Cho dù không xóa thì ít nhất cũng phải chặn lão Hà đi…”

____

Một góc khác của thế giới, lâu đài Bạch Tuyết bị cô lập với thế giới yên lặng trong đêm trăng, ngoài thành bão tuyết gào thét mà qua, trong thành yên tĩnh ấm áp, mỗi một cửa sổ đều sáng đèn ấm.

Eris canh giữ dưới mặt đồng hồ ngủ gật, tiếng chuông nửa đêm chậm rãi vang lên, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, ngáp dài dụi dụi mắt, từ vị trí của hắn có thể vừa vặn xuyên qua cửa sổ nhìn thấy bàn làm việc của người làm con rối và đèn bàn, người làm con rối chuyên chú cắt xén đồ trang phục bên cạnh bàn, kỳ thật hôm nay hắn đang suy nghĩ khổ sở tìm kiếm tài liệu tròng mắt búp bê mới.

____

Vị trí nhà tù quốc tế ở giữa thành phố Nha Trùng và lâu đài Bạch Tuyết, mặt trời lặn trên đảo cô đơn, báo đen ngồi xổm ở chỗ cao nhất của nhà tù nhìn ra, đuôi báo đen thuần khiết chậm rãi đong đưa.

Hôm nay khí tượng kỳ lạ, hoàng hôn chưa lặn trăng khuyết đã lên, nơi báo đen đứng chia cắt đều mặt trăng, tay trái còn sáng trưng ban ngày nhưng tay phải đã là đêm tối, hắn phảng phất đứng ở giữa cân bằng, chú ý đến sự cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối.

_Chính văn hoàn_


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.