[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 60: Phiên ngoại: Rimbaud và những người bạn: Giao ước của các vị Thần (1)



Thành tự vai trò của Bạch Sở Niên:

1. Miệng pháo vương: Trong chương 53 nói ra câu nói nổi tiếng chí lý “Thần linh ạ, sao lại như vậy? Mình mới có mười chín tuổi thôi à!” Đã thành công tức chết bạn học của Lục Ngôn, nâng cấp hảo cảm của Lục Ngôn lên đến +1000000

2. MVP: Trận chiến cuối cùng sử dụng khả năng A3 “Thần phái ta tới” để xoay chuyển tình thế.

3. Hắc hóa: Sau khi bị đặc công của Havana Bekin hiểu lầm làm bị thương, chứng kiến Eris giết người lại thờ ơ, sau khi biết được chi tiết về thí nghiệm với Rimbaud, bắt đầu trả thù điên cuồng cơ sở nuôi dưỡng thành phố Hồng Li.

4. Lãng tử quay đầu: Sau khi trải qua sự ấm áp của con người, toàn lực bảo vệ nhân loại.

5. Chỉ huy tốt nhất: Dưới sự chỉ huy của Bạch Sở Niên, số thương vong chiến đấu của tiểu đội bằng không.

Sứ giả của Thần: Có được khả năng Khẩu dụ của Thần.

____

Rimbaud và những người bạn: Giao ước của các vị thần (1)

Trong tiếng chuông yên tĩnh xa xôi, tầm mắt người đi đường nhao nhao hướng trung tâm thành phố này ném tới, nhưng trên đỉnh tháp chuông đã không còn bóng dáng hai người.

Hai người chạy nhảy giữa những tòa nhà cao tầng san sát, đặt chân xuống nhà thờ gần quảng trường ven biển, Bạch Sở Niên ngồi xổm trên đỉnh giá thập tự của giáo đường, cái đuôi lắc tới lắc lui giữ thăng bằng, nghiêng tai lắng nghe bọn trẻ trong dàn hợp xướng ngâm xướng.

“Em ở chỗ này không được chạy lung tung.” Rimbaud dặn dò hắn sau đó xắn ống tay áo lên: “Tôi phải phi xuống đập tên Satan kia một trận!”

“Này! Quay lại!” Bạch Sở Niên một tay kéo cánh tay anh: “Anh làm gì vậy.”

“Hắn bảo tôi rút bài lăn lộn tôi, thù này tôi còn chưa báo.” Rimbaud nhớ tới liền hận đến cắn răng, mặc kệ rút bao nhiêu lần cũng không rút được thứ mình muốn, quả thực làm gì có lý này.

Bạch Sở Niên vội vàng ngăn cản anh, một tay khiêng người lên vai mang đi: “Lão bà, bỏ qua đi, bỏ qua đi nha.”

Hai người xẹt qua kính màu của giáo đường đi xa, dàn hợp xướng trong giáo đường vẫn đang ngâm xướng tán ca, Satan mặc áo đen ngồi bên đàn organ xa hoa, đầu gối nâng Kinh Thánh, hợp mắt đàn tấu “Ta đến trước Vương tọa của ngươi”, lá bài thiên sứ duy nhất trong chín mươi chín lá bài ác ma lơ lửng trước mặt Satan dán lên đàn organ, thẻ bài bị đốt cháy, in lên hình ảnh thiên sứ mở cánh trên cây đàn.

____

Bạch Sở Niên cố ý tránh đội viên bảo vệ và máy quét báo động ở cửa IOA, lặng lẽ từ hoa viên tường sau lẻn vào.

Hắn đã từ chức trưởng phòng điều tra, kỳ thật vốn không có tư cách đi vào tòa nhà này nữa. Nhưng hắn vẫn muốn sờ soạng gạch tường và mặt đất IOA, luyến tiếc nơi ban đầu thu nhận mình.

“Hoa ở đây chăm sóc cũng quá tốt đi.” Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống lén lút nhìn một chút, coi trọng một bụi trái cây ban công màu cam nhạt, hướng Rimbaud vẫy tay: “Lão bà, cho em một cái kéo, em cắt trộm mấy bông.”

Một bàn tay quấn băng đưa đến một chiếc kéo làm vườn.

Bạch Sở Niên thuận tay nhận lấy, sau khi vụng trộm cắt hai bông liền phát giác không đúng, quay đầu lại nhìn, ngồi xổm bên cạnh mình là một xác ướp khuôn mặt bọc đầy băng đối mặt với hắn.

“Áu áu áu!” Bạch Sở Niên lui về sau hai bước, trộm hoa bị bắt, có chút xấu hổ. Đúng vậy, vườn hoa của IOA vẫn luôn được Kim Lũ Trùng chăm sóc.

Xác ướp lại cầm một cái kéo cắt làm vườn, chọn hoa mới nở cắt xuống, tích góp một bó nhỏ, thuần thục rút một sợi ruy băng buộc vào thân hoa, thắt một cái nơ, đưa bó hoa cho Bạch Sở Niên.

“Cảm ơn.” Bạch Sở Niên nhận bó hoa, quả thật so với mình cắt lung tung còn đẹp hơn.

Có điều là xác ướp hẳn là dựa vào ti tưởng tơ của Kim Lũ Trùng khống chế hành động, Kim Lũ Trùng nhất định đang ở phụ cận.

Bạch Sở Niên đứng dậy nhìn xung quanh, ở cửa hoa viên phát hiện Kim Lũ Trùng đang tưới nước cho hoa nguyệt quý*.

“Văn Trì, cảm ơn.” Bạch Sở Niên lắc lắc bó hoa trong tay với cậu, lại nhấc cổ áo thun lên lắc lắc. Bộ quần áo trên người hắn này cũng là do Kim Lũ Trùng dùng tơ nhện đan thành, giữ ấm thông khí mềm mại bên người, cực kỳ thoải mái.

Kim Lũ Trùng gật gật đầu, cầm bình nước lộ ra một nụ cười nhẹ.

“Lão bà mau đi thôi, thừa dịp hoa còn chưa héo.” Bạch Sở Niên một tay cầm hoa, một tay kéo Rimbaud lên, từ phòng bệnh của hội y khoa trà trộn vào trong tòa nhà.

Đội tuần tra phòng bệnh của hội y khoa rất ít, bởi vì phải chăm sóc bệnh nhân nghỉ ngơi nên tương đối dễ dàng trà trộn vào, nhưng cũng có một chỗ không ổn, chính là muốn xuyên qua phòng bệnh đến văn phòng hội trưởng, trước tiên phải đi qua văn phòng của Hàn Hành Khiêm.

Bạch Sở Niên vừa mới đắc tội với Hàn ca, liếm mặt omega nhà người ta, lúc này căn bản không dám đụng phải hắn, chỉ có thể lặng lẽ bước qua từng bước một.

Cũng may cửa phòng làm việc của Hàn ca đóng rất kín, Bạch Sở Niên thuận lợi chuồn đi, có điều là cũng không biết ban ngày ban mặt Hàn ca lại đi khóa cửa văn phòng làm gì, rõ ràng trong phòng còn sáng đèn.

Sau khi trà trộn vào trong tòa nhà liền thuận lợi hơn nhiều, tuy rằng Bạch Sở Niên rời khỏi chức vụ, nhưng lui tới đều là đồng nghiệp bình thường, ai cũng sẽ không làm khó hắn trên giấy thông hành.

Hắn vốn định đi thang máy đến văn phòng hội trưởng, nhưng đi ngang qua văn phòng của mình trước, nhưng hắn không định đi vào mà đi thẳng về phía thang máy.

Lúc chờ thang máy, Bạch Sở Niên bỗng nhiên từ trên cửa bóng loáng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, ở trên cành hoa bên trong tay, tựa hồ dính một mảnh lá không thuộc về hoa nguyệt quý.

Hắn gỡ lá xuống, quan sát một chút, dĩ nhiên là một cái máy nghe lén giả hình lá.

“Thật sự là dạy đồ đệ làm đói thầy mà*, đều bắt đầu tính kế tôi rồi.” Bạch Sở Niên áp chiếc lá gần môi, huýt sáo một tiếng thật lớn.

*Sóng sau đẩy sóng trước, tương lai tốt hơn sóng trước (trò giỏi học nhanh giỏi lấu cá hơn thầy.)

Cùng lúc đó, Tất Lãm Tinh ngồi trong phòng làm việc của phó trưởng phòng điều tra che một bên lỗ tai từ chỗ ngồi vọt lên.

Lục Ngôn ngồi trước máy tính bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm Bạch Sở Niên và Rimbaud đang cười trộm trên màn hình giám sát.

“Aiz… Bị anh ấy phát hiện rồi, đáng ghét, đáng ghét!”

Trên màn hình giám sát, Bạch Sở Niên ngẩng đầu, rất nhanh tìm được màn hình của bọn họ, hướng về phía bọn họ làm ra hiệu nổ súng: “Piu!”

Lục Ngôn không kiềm chế được trước mà từ trong phòng làm việc chạy ra, kéo Bạch Sở Niên đến hành lang nhỏ giọng nói chuyện.

Con thỏ nhỏ nghiêm túc đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Tóc rất ngầu nha… Tôi cũng phải làm một cái.”

Bạch Sở Niên túm lấy lỗ tai thỏ xách tiểu O lên: “Tịnh học vô dụng, mười tám tuổi sao không dài thêm mấy cm vậy, cậu đi văn phòng phó trưởng phòng người ta lăn lộn cái gì, chuyện này là sao đây, tôi thấy tác phong của hai người cực kỳ có vấn đề đấy.”

“Phiền chết rồi, buông ra, buông ra!” Thỏ nhỏ bị xách lên đá loạn đạp chân, từ trong tay Bạch Sở Niên giãy ra: “Giờ nghỉ trưa tôi đi xem phim một lát không được sao, mạng lưới phòng của tôi không tốt… Chúng tôi mới không có gì đó…”

Rimbaud tay đút túi quần, cúi người ngửi ngửi ngửi cổ Lục Ngôn, chóp mũi khẽ cọ vào tai ửng đỏ của cậu: “Bani, trên người cậu có mùi alpha phát tình. Cậu bị ép buộc à? Tôi sẽ trừng phạt cậu ta.”

Lục Ngôn bị dọa đến lỗ tai dựng thẳng lên: “Không có không có, chúng tôi cái gì cũng không có…”

Lúc này Tất Lãm Tinh mới khóa cửa văn phòng đi tới, hắn đã cùng Bạch Sở Niên vóc người tương đương, là một alpha chững chạc thành thục.

Hắn nhìn thấy Bạch Sở Niên trong nháy mắt liền kích động, nhưng kiệt lực nhịn xuống, Bạch Sở Niên vươn tay về phía hắn, Tất Lãm Tinh giật mình một chút, bắt lấy tay hắn chặt chẽ nắm một cái, hai người kề sát nhau ôm nhau, Tất Lãm Tinh chua xót hốc mắt.

“Tôi trước tiên nên hỏi cậu đã làm gì con thỏ ngốc này rồi đi?” Bạch Sở Niên nhỏ giọng hỏi.

Tất Lãm Tinh cười nói: “Còn chưa tiến triển đến mức không nên…”

“Tuy rằng biết rõ nhưng tôi cũng cảnh cáo cậu, thỏ ngốc có chút thiếu tâm nhãn, cậu cũng đừng khi dễ cậu ta, bằng không cho dù là cậu tôi cũng sẽ đánh.”

“Tôi sẽ đối xử tốt với em ấy cả đời, Sở ca.”

“Ừm, thế này còn được.” Bạch Sở Niên vỗ vỗ bả vai hắn: “Tôi lên lầu thay bó hoa cho hội trưởng, sau đó liền nghỉ phép đi chơi, cậu làm cho tốt, tôi nghỉ đủ rồi lại trở về thăm các người.”

“A anh không trở về sao?” Lục Ngôn nắm lấy thắt lưng quần hắn: “Anh đi công ty của ba tôi không được sao, ba vẫn muốn anh qua đó… Tôi nhất định là phế rồi, ngay cả sổ sách tôi cũng tính không rõ, tôi cũng không thích làm ăn.”

“Nếu thật sự có thể làm cũng rất tốt, chờ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới trở về rồi nói sau, tôi phải cùng lão bà hưởng tuần trăng mật, các người trước tiên trải nghiệm địa ngục tăng ca 007 đi, tôi chuồn đây.”

Bạch Sở Niên ôm Rimbaud vào thang máy, Lục Ngôn nhìn theo bọn họ dần dần bị cửa thang máy khép lại che lại, không ngừng vẫy tay.

Sau khi thang máy đi lên, Lục Ngôn có chút buồn bã như mất mát, mũi chân kéo di trên mặt đất.

Bỗng nhiên bị người từ sau lưng ôm lấy, Lục Ngôn sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn Tất Lãm Tinh.

Tất Lãm Tinh từ sau lưng ôm Lục Ngôn, omega thỏ nhỏ nhắn ngọt ngào hoàn toàn bị alpha cao lớn ôm vào trong ngực, cơ hồ bị bao bọc toàn bộ.

Đôi môi Tất Lãm Tinh dán vào vai thỏ nhỏ, có chút cúi đầu hỏi: “Chúng ta đang yêu nhau sao?”

Cho dù trong giờ nghỉ trưa không có ai nhưng Lục Ngôn cũng cực kỳ ngượng ngùng, ấp úng trả lời: “Ừ…”

“Vậy lần sau có người hỏi em, chúng ta có làm gì không, em phải nói đã làm, chúng ta hôn môi, rất nghiêm túc hôn môi, không thể nói cái gì cũng chưa làm.”

“Ò… Em biết rồi.” Hai má Lục Ngôn nóng lên, xấu hổ đến mức tai thỏ bọc kín mặt, hơi nóng vẫn sẽ từ trong khe hở toát ra.

Tất Lãm Tinh nhếch khóe môi lên.

Hắn hơi di chuyển một chút, để cho cửa thang máy trơn nhẵn như gương chiếu rọi tư thế thân mật của bọn họ, phản xạ đến góc hành lang, để cho đặc công lui tới lui tới trong đại sảnh đều nhìn thấy, con thỏ đáng yêu thẹn thùng omega này thuộc về chính hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.