Nhưng rõ ràng cô ấy đã ra tay đánh Hỏa Tình.
Nam Tiểu Nhiễm nắm chặt hai tay.
Người mù kia tuyệt đối không hề nhu nhược như bộ dáng bên ngoài của cô ấy.
Đang lúc cô ta tập trung suy nghĩ, mặt đất truyền đến âm thanh chấn động.
Bầu trời ở phía xa càng lúc càng đỏ rực, phảng phất giống như màu máu.
Vốn dĩ đội trưởng đang thương lượng với các dị năng giả, hiện tại vô cùng nghiêm túc nhìn về bầu trời phía xa.
Sau khi trầm mặc vài giây, hắn ta hạ quyết tâm: “Chúng ta vẫn nên phái vài người đi xem thử tình huống thì hơn.”
Dù sao nếu thật sự xuất hiện thêm một con tang thi vương thứ hai thì không chỉ là chuyện lo lắng cho tính mạng của đám người bọn họ nữa mà còn phải lo lắng cho toàn bộ nhân loại.
Một người quân nhân trong đó đề nghị: “Đội trưởng, chúng ta có nên gọi Túc Bạch tới đây không?”
Tuy hắn không có tham gia vào lần hội nghị này nhưng mọi người đều biết rõ thực lực của Túc Bạch.
So với tất cả dị năng giả ở đây, Túc Bạch phải đứng số một số hai. Nếu có hắn đi cùng thì mọi người cũng sẽ yên tâm hơn một chút.
Vị đội trưởng kia nghiêm túc suy nghĩ, sau khi do dự một lúc, vẫn lắc đầu.
“Lần này chỉ đi tìm hiểu tin tức, không phải thật sự khai chiến với đám tang thi kia, vẫn nên ưu tiên những dị năng giả hệ tốc độ thì hơn.”
Cuối cùng, vị đội trưởng kia chọn ra một nhóm năm người, trong đó đương nhiên có cả Chúc Băng và Hoắc Tư.
Việc này không thể chậm trễ, đội trưởng cho bọn họ hai mươi phút để chuẩn bị, sau đó lập tức xuất phát tiến về phía trước thăm dò tình hình.
Hoắc Tư và Chúc Băng trở lại xe jeep. Im lặng ngồi nghỉ ngơi trong xe.
Hiển nhiên, đối với bọn họ, chuyến đi này không cần chuẩn bị quá nhiều.
Nam Nhiễm nhàn nhã đi ra khỏi rừng cây, hai mắt của cô vẫn bị dải lụa trắng che lại, nhưng nếu tập trung Nam Nhiễm vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ.
Vì thế đối với cô, đi đường cũng không phải việc gì khó.
Nam Nhiễm đi ra đây để tìm nước uống.
Cô khát.
Vừa thấy trong xe jeep có người, môi đỏ khẽ mở: “Chúc Băng?”
Chúc Băng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ừ.” Lãnh đạm đáp một tiếng.
Nam Nhiễm xòe tay ra: “Khát.”
Chúc Băng tìm một chai nước ở trong xe đưa cho cô.
Nam Nhiễm dựa vào cửa sổ xe, vặn ra, đưa lên miệng uống.
Lúc này, Đường Minh trở về sau, chớp mắt, do dự mở miệng: “Đương gia, Đường Minh cũng muốn đi với ngài.”
Hoắc Tư nâng mắt, liếc mắt nhìn Đường Minh một cái, chậm rãi nói: “Nếu xảy ra chuyện gì đó mà tôi không đối phó được thì cậu có đi theo cũng không giúp ích được gì. Nếu tôi ứng phó được thì cậu càng không cần phải đi.”
Nói đi nói lại, ý cuối cùng vẫn là không cho Đường Minh đi theo.
Dường như Đường Minh cũng đoán trước được Hoắc Tư sẽ không cho hắn đi theo nên vô cùng trịnh trọng nói: “Hy vọng Đương gia và Chúc Băng tiểu thư sẽ bình an trở về.”
Nam Nhiễm vừa uống nước, vừa nghe bọn họ nói chuyện, lỗ tai giật giật.
Cô nghiêng đầu, thuận miệng hỏi một câu: “Đi đâu?”
Chúc Băng kể sơ qua cho Nam Nhiễm nghe: “Trước đó xuất hiện tang thi triều, chúng tôi hoài nghi có tang thi vương ra đời nên muốn đi xem thử.”
Nam Nhiễm vừa nghiêm túc nghe, vừa uống hết chai nước trong tay. Như nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi một câu: “Cô đi chung với Hoắc Tư?”
“Ừ!”
Một tay Nam Nhiễm chống lên cửa sổ, tấm tắc hai tiếng, cuối cùng vẫn mở miệng: “Trên thế giới này, thật sự không thể tìm được một cô gái vừa xinh đẹp vừa lương thiện như tôi.” Lúc nói chuyện còn không quen thở dài một tiếng.
Hoắc Tư nghe cô đột nhiên khoe khoang, có lẽ trước đây chưa từng thấy qua cho nên hơi nhíu mày, lười biếng mỉm cười: “Sao càng nghe càng cảm thấy cô sắp làm chuyện gì đó rất hệ trọng vậy?”
Mới dứt lời, Hoắc Tư liền nhìn thấy Nam Nhiễm bình tĩnh phân phó Đường Minh lấy một cái chậu và một ít nước sạch tới.