Thời điểm hắn cho rằng cô sẽ làm một chuyện gì đó vô cùng đặc biệt thì lại thấy Nam Nhiễm ngồi xổm xuống, bắt đầu rửa tay.
Hoắc Tư trầm mặc nhưng rất nhanh lại có một chuyện khác càng khiến hắn khó hiểu hơn.
Chỉ thấy Nam Nhiễm sai sử Đường Minh rót chậu nước rửa tay của cô vào trong một bình nước khoáng. Sau đó cô đưa bình nước rửa tay kia cho Chúc Băng.
Chúc Băng dường như đã hiểu ra ẩn ý của Nam Nhiễm, vừa nắm chặt bình nước kia, vừa nhìn trái nhìn phải, dò hỏi một tiếng: “Dùng được?”
Nam Nhiễm sờ tóc của mình: “Đương nhiên.” Đặc biệt bởi vì lần trước cứu Chúc Băng nên vết thương mới vừa kết vảy trên tay cô lại bị nứt ra. Sau đó kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa tốt lên nên có thể trong chậu nước rửa tay này sẽ có vài giọt máu của cô.
Nhìn đi hai quả cầu pha lê này may mắn cỡ nào.
Thật hy vọng hai người bọn họ sẽ vì cao hứng quá mức mà chịu ở bên nhau.
Vừa nhận được sự khẳng định của Nam Nhiễm, không biết Chúc Băng lấy một thùng nước khoáng ở đâu ra mà cứ thế nhét vào trong ngực Nam Nhiễm.
Chúc Băng lãnh đạm nói: “Rửa tay tiếp đi.”
Thao tác của hai người bọn họ đã dọa sợ hai chủ tớ Hoắc Tư ở bên cạnh.
Nước rửa tay cũng muốn cướp?
Hoắc Tư biết, từ trước đến nay Chúc Băng sẽ không làm mấy chuyện vô ích nhưng nước rửa tay của Nam Nhiễm… hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó hiểu.
Hai mươi phút sau.
Nam Nhiễm ngâm nước đến mức hai bàn tay sắp phồng lên. Tâm tình của cô lúc này vô cùng không tốt, Nam Nhiễm âm trầm đi về phía rừng cây.
Hừ!
Nếu hai quả cầu pha lê này không thể trở về thì cô sẽ chọn hai viên khác. Ít nhất cũng sẽ không bắt cô rửa tay đến mức phồng cả tay.
Hoắc Tư và Chúc Băng xuống xe tập hợp với mọi người, chuẩn bị xuất phát.
Hoắc Tư đi song song với Chúc Băng.
Giọng điệu lười nhác: “Tôi thật sự rất tò mò không biết chậu nước kia có tác dụng gì lại có thể khiến cô dù có bị lộ dị năng không gian của mình cũng phải mang theo cho bằng được.”
Chúc Băng nhìn Hoắc Tư, ánh mắt lạnh lẽo.
Đúng vậy, cô là dị năng giả song hệ, vừa có dị năng hệ lôi vừa có dị năng không gian. Bởi vì dị năng song hệ quá đặc biệt, cô không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác nên bình thường khi lấy đồ vật từ trong không gian ra cô đều rất cẩn thận, tìm một lý do nào đó để che đậy.
Nhưng hôm nay bởi vì Nam Nhiễm nên mới buộc phải lộ ra ngoài.
Cô cứ tùy tiện lấy ra một thứ không có trong xe jeep như vậy, đương nhiên người khác sẽ phát hiện ra điều cô đang che dấu.
Chúc Băng lãnh đạm trả lời: “Không có ích gì, chỉ đơn giản là sở thích thôi.”
Hoắc Tư cười một tiếng, không tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa.
Sớm muộn gì cũng sẽ biết, không cần gấp gáp.
Đoàn người chuẩn bị xuất phát, có người tìm được một chiếc xe vứt đi ở phụ cần, nhìn qua thì vẫn còn dùng được.
Năm người ngồi lên xe rời đi.
Còn về phần Nam Nhiễm, cô vào rừng để làm gì?
Ừm… ăn thỏ nướng.
Nam Nhiễm hăng say gặm nguyên cả con thỏ.
Tốc độ ăn cơm kia nhìn qua không hề giống một người mù.
Ăn được một lúc, Túc Bạch ngồi bên cạnh lạnh nhạt nói: “Không ai tranh giành với em.”
Để bàn về bộ dáng lúc này của Nam Nhiễm thì bên má trái của cô có một vết sẹo dài, bởi vì vết thương đã kết vảy nên theo động tác ăn uống của cô, vết sẹo kia cũng chuyển động theo.
Nhìn qua không hề liên quan đến hai chữ xinh đẹp.
Hơn nữa động tác ăn cơm của cô có hơi nhanh thậm chí nhìn có hơi bất nhã.
Hình ảnh kia thật sự là một lời khó nói hết.
Nhưng lạ nhất là Túc Bạch lại thích nhìn khuôn mặt của cô, nhìn chằm chằm rất lâu, hoàn toàn không có vẻ gì gọi là ghét bỏ.
Ngược lại,… khi nhìn khóe môi của hắn còn khẽ cong lên tạo thành một vòng cung nhạt.
Sao càng nhìn lại càng thích nhỉ?
Một cơn gió thổi qua, tiếng lá cây xào xạt va chạm vào nhau vang lên.
Tiếng lá cây, tiếng gặm đồ ăn của Nam Nhiễm hòa vào nhau, khung cảnh trông thập phần an tĩnh hài hòa.
Đợi đến khi Nam Nhiễm lên tiếng thì khung cảnh hài hòa này mới bị đánh vỡ: “Anh sẽ tặng gì cho người anh thích?”