Khi ba người bọn họ đi ngang qua, đám tang thi kia đều huyên thuyên nói gì đó với nhau, bước chân thì vội vội vàng vàng tản ra xa.
Nam Tiểu Nhiễm thông qua cửa sổ, nhìn tang thi tách ra hai bên để lộ bóng hình cao lớn của Túc Bạch ở phía xa. Lúc này, tay trái của hắn đang dắt một đứa trẻ, tay phải thì ôm eo Hàm Linh Phi, dáng vẻ nhàn nhã đi về hướng này.
Nam Tiểu Nhiễm ngồi trong xe, nhìn hình ảnh kia, trong lòng khổ sổ không thôi.
Ngày đó, Túc Bạch tiên sinh cũng đột nhiên xuất hiện, cũng dễ dàng cứu cô ta thoát khỏi vòng vây của tang thi.
Hiện tại Hàm Linh Phi cũng có được đãi ngộ như thế.
Nhưng… nhưng cái gì cô ấy cũng không cần làm, chỉ biết kéo chân sau khiến người ta phải lo lắng.
Kim Cao ngồi cạnh Nam Tiểu Nhiễm, hai mắt dán chặt vào người Túc Bạch.
Cửa xe jeep mở ra.
Nam Nhiễm, Túc Bạch và đứa bé kia nhanh chóng ngồi vào xe.
Không biết tại sao đám tang thi ở xung quanh xe jeep lại đột nhiên dừng động tác tấn công lại, thậm chí còn vội vàng tản ra khắp nơi giống như đang sợ hãi thứ gì đó.
Vừa nãy hiện trường còn hỗn loạn nguy hiểm vô cùng, hiện tại lại chỉ còn vài con tang thi ở lại.
Đội trưởng lập tức mở miệng: “Đi! Đi! Nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
Vì đợt tấn công ban nãy mà xe buýt đã tổn thất rất lớn.
Chúc Băng và Hoắc Tư nhảy xuống khỏi trần xe, cùng nhau leo lên xe buýt.
Xe jeep dẫn đầu xuất phát trước, xe buýt theo sát ở phía sau.
Rất nhanh đoàn người đã rời khỏi núi hoang.
Trên xe jeep. ánh mắt Túc Bạch thoáng nhìn về phía Kim Cao.
Hai đôi mắt màu xám tro đối diện với nhau.
Có vài thứ chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được.
Túc Bạch dời tầm mắt chuyển sự chú ý của mình lên người Nam Nhiễm. Thấy cô mệt mỏi mềm oặt nằm trong lòng mình, dáng vẻ mơ màng như sắp ngủ, Túc Bạch câu môi, duỗi tay, ôm chặt người trong lòng mình.
Đứa bé kia nhìn khắp nơi, có lẽ do quá tò mò nên cái gì trong xe cũng hấp dẫn sự chú ý của nó.
Hai cánh tay mập mạp vẫn nắm chặt tay áo của Túc Bạch.
Hai mắt dạo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Nam Tiểu Nhiễm đang ngồi ở hàng ghế phía sau.
Sau đó, tựa như phát hiện ra điều gì đó, nó vừa nhìn Nam Tiểu Nhiễm vừa nhìn Nham Nhiễm.
Nam Tiểu Nhiễm ôn nhu nở nụ cười tươi, giơ tay vừa định sờ đầu thằng bé kia thì nó đã mếu máo như sắp khóc, cả người lùi về sau, dựa sát vào cánh tay của Túc Bạch, ánh mắt nhanh chóng dời sang chỗ khác.
Nụ cười trên mặt Nam Tiểu Nhiễm cứng ngắc, xấu hổ bỏ tay xuống.
Đoàn người bọn họ chạy liên tục về phía Tây nửa tiếng, khi đã chắc chắn vị trí của bọn họ hiện tại cách ngọn núi kia khá xa thì mới chịu dừng lại.
Mọi người xuống xe, ai làm việc nấy.
Người nào trị thương thì trị trị thương, người nào nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Trải qua trận chiến vừa rồi, xe buýt tổn thất mất năm người, có hai người bị tang thi làm bị thương.
Có lẽ bởi vì vừa tìm được đường sống trong chỗ chết nên tất cả đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, không ngừng thảo luận.
Nam Tiểu Nhiễm xuống khỏi xe jeep, Đường Minh và Đường Thanh cũng xuống theo.
Trong xe chỉ còn lại bốn người là Nam Nhiễm đang ngủ, Túc Bạch bị cô vuốt ve, Kim Cao đang ngồi ở ghế sau và đứa bé cạnh chân Túc Bạch.
Không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
Qua một lúc lâu, người đầu tiên mở miệng chính là Kim Cao.
“Thế hệ tang thi vương đầu tiên lại đi yêu một nhân loại! Quả thật quá nực cười!”
Kim Cao không chút để ý nói ra thân phận của Túc Bạch.
Hai tay hắn ta đặt sau đầu, chân bắt chéo, giọng điệu châm chọc.
Túc Bạch hạ mắt, giọng nói lãnh đạm: “Đừng gây chuyện trước mặt tôi.”
Hắn không phủ nhận việc Kim Cao nói hắn là tang thi vương, hắn chỉ đang cảnh cáo Kim Cao đừng có gây sự. Nếu thật sự muốn gây chuyện thì đừng có gây chuyện trước mặt hắn.
Kim Cao nghe khẩu khí tự tin của Túc Bạch, ngồi thẳng người: “Dù anh là tang thi vương thế hệ đầu thì thế nào? Anh cho rằng bản thân mạnh hơn tôi?”
Túc Bạch ngước mắt nhìn hắn ta, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tôi không có kiên nhẫn.”