Hai người liếc mắt nhìn nhau, xe jeep lại chìm vào yên tĩnh.
Kim Cao sờ cái đầu chọc lóc của mình, vô cùng buồn bực, xác thật hiện tại hắn ta vẫn không dám ra tay.
Dù sao Túc Bạch cũng là tang thi vương đời thứ nhất, nếu có thể thì không cần chọc vào hắn.
Bất quá… như thế cũng không thể hiện hắn ta sợ Túc Bạch.
Nếu ngày nào đó phải đối đầu với nhau, hắn ta cũng không sợ Túc Bạch.
Kim Cao hừ lạnh một tiếng, ngồi im nhắm mắt lại.
Phải nói nhóm người này thật thần kỳ.
Chỉ mới đi cùng nhau được vài ngày, trong đội ngũ đã có hai vị tang thi vương. Vận khí này, chậc chậc Tử Thần hẳn rất chiếu cố bọn họ?
Một buổi sáng hỗn loạn nhanh chóng qua đi, tới buổi chiều, hai người bị thương kia bị mọi người trói lại.
Dựa theo những gì Hoắc Tư nói, thời kỳ bị nhiễm virus là mười hai tiếng, qua mười hai tiếng nếu không biến thành tang thi thì có thể thả người ra.
Nếu biến thành tang thi thì một dao chém chết.
Kết quả này được mọi người nhất trí tán thành.
Dù sao bọn họ cũng không ra tay với bạn bè của mình được.
Buổi chiều, sau khi sửa sang lại đồ đạc và vật tư, trên cơ bản mọi người đều đã không phục tinh thần, không khí cũng không còn nặng nề như trước nữa.
Nam Tiểu Nhiễm bởi vì mệt mỏi quá mức, thể lực không đủ nên ngất xỉu.
Ngũ Thiên đau lòng bế Nam Tiểu Nhiễm lên, vội vàng đặt người xuống một gốc cây gần đó.
“Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, cô không sao chứ?”
Hai hàng lông mi của cô ta run run, sắc mặt tái nhợt, miệng liên tục lẩm bẩm: “Túc Bạch, Túc Bạch.”
Hỏa Tình ở bên cạnh đương nhiên nghe được những gì Nam Tiểu Nhiễm nói, vẻ mặt giận dữ, nhịn không được quay đầu chạy về phía xe jeep.
Hiện tại trời đã về chiều, sắp tới lúc dùng cơm tối.
Kim Cao cầm một con gà trong tay, ngồi xổm xuống cạnh đống lửa trước xe jeep, vô cùng nghiêm túc nướng thịt gà.
Vừa nướng vừa âm thầm nuốt nước miếng.
Đã rất lâu rồi hắn ta chưa được đồ ăn đã nấu chín.
Thằng nhóc nhỏ ngồi cạnh Kim Cao, hai tay che mặt, chớp mắt nhìn ngọn lửa bập bùng đỏ rực trước mặt.
Nó im lặng, ngoan ngoãn chờ đợi.
Bên cạnh nó còn một người cũng ngồi xổm giống hệt nó, chỉ là nhìn qua thì lớn hơn nó vài tuổi. Người đó không ai khác chính là Nam Nhiễm.
Cô chép chép miệng, vui vẻ nhìn con gà nướng vàng rụm ở trước mặt.
Không biết Túc Bạch đã đi đâu, sau khi cô tỉnh lại không lâu thì hắn lại đi mất.
Lúc này, Hỏa Tình chạy tới.
Tìm một vòng nhưng không thấy Túc Bạch đâu, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Nam Nhiễm, hai mắt như phát lửa, tức giận quát: “Hàm Linh Phi, Túc Bạch đâu?”
Mắt của Nam Nhiễm vẫn không rời khỏi gà nướng, tùy ý nói: “Không biết.”
Hỏa Tình nhìn thái độ lạnh nhạt của Nam Nhiễm, bị chọc tức đến sắp ngất.
Không biết cô ta tìm đâu ra một xô nước, cứ thế không nói không rằng đổ lên đầu Nam Nhiễm.
Lần này không chỉ đổ lên người Nam Nhiễm mà còn dập tắt đống lửa, làm ướt con gà nướng kia.
Một lớn một nhỏ đang chăm chú chờ đợi gà nướng trầm mặc nhìn một màn trước mắt.
Hỏa Tình nhìn bộ dáng chật vật của Nam Nhiễm, lửa giận trong lòng hòa hoãn hơn không ít: “Không biết suốt ngày giả bộ yếu ớt cái gì. Đừng tưởng rằng hôm nay cô gϊếŧ mấy con tang thi kia thì cô là thiên hạ đệ nhất. Có cái gì hơn người? Mấy ngày nay ngoại trừ gϊếŧ mấy con tang thi kia thì cô còn làm được gì? Ngày nào cũng giả bộ yếu ớt đáng thương, biết diễn kịch như thế, chắc hẳn ngay từ khi còn trong bụng mẹ…”
Lời còn chưa nói xong đã thấy Nam Nhiễm đứng dậy.
Cô nắm tóc Hỏa Tình, dùng lực kéo về phía sau.
Chỉ nghe Hỏa Tình kêu lên một tiếng rồi đầu cô ta bị vùi vào trong đống lửa mới bị dập tắt kia.
Cả người Nam Nhiễm ướt đẫm, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Hỏa Tình, bàn chân đang đạp trên mặt cô ta hơi dùng sức, nghiền qua nghiền lại.
Không chút kiên nhẫn nói: “Lão tử sớm đã không vừa mắt cô.”