Nam Nhiễm: “…”
Hệ thống cũng sắp phát điên rồi.
Phải biết, phần lớn quân binh ở phủ thị trường đều là người thành phố Xương Lâm.
Hiện tại xảy ra cớ sự này, thị trưởng đương nhiên sẽ phái bọn họ đi trấn áp, vì thế cuối cùng lại biến thành người một nhà đánh người một nhà.
Nói chung là vị thị trưởng này cũng không được lòng dân vì thế chỉ trong vài ngày quân binh ở phủ thị trưởng đã quay ngược sang làm phản, nhà của thị trưởng cũng nhanh chóng bị chiếm lấy.
Thị trưởng mang theo phần lớn tài sản trốn mất, thời điểm Nam Nhiễm tới phủ thị trưởng thì ông ta và mười bảy bà vợ bé đã sớm không còn bóng dáng.
Hoa Tình cũng không thấy đâu.
Cùng lúc đó, quân phiệt Cửu gia đóng quân ở phía Bắc bỗng nhiên đưa ra thông báo bởi vì phản bội nên Cửu Sơn đã bị trục xuất khỏi Cửu gia, hiện tại không còn chút liên quan nào tới Cửu gia.
Chưa được mấy ngày, tin tức này đã truyền tới thành phố Xương Lâm.
Tin tức này đến được tai Nam Nhiễm là vào một buổi chiều đẹp trời, gió nhẹ ấm áp.
Nam Nhiễm đang nhắm mắt ngồi dưới gốc cây lê chuẩn bị lim dim ngủ.
Hoa Vũ bước nhanh tới: “Ân nhân, Thân Đồ thiếu tướng quân tới.”
Đang nói chuyện thì Thân Đồ Mạc bước vào.
Anh mặc một bộ quân phục, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng xa cách, chầm chậm bước tới.
Không biết anh đã đi đâu mà dáng vẻ lúc này nhìn khá mệt mỏi, phong trần giống như mới từ địa phương khác trở về.
Nam Nhiễm ngẩng đầu, mở mắt.
Vừa mới mở mắt, đập thẳng vào tầm mắt cô chính là gương mặt của Thân Đồ Mạc.
Anh đứng trước mặt Nam Nhiễm, ánh mắt trầm tĩnh không chút dao động nhìn chằm chằm cô.
Nam Nhiễm ngồi dậy, đôi môi phấn hồng khẽ cong, nở nụ cười nhẹ. Đang định nói chuyện thì bỗng nghe Thân Đồ Mạc lãnh đạm nói: “Xem ra mấy ngày anh không ở đây, cũng không có ảnh hưởng gì tới em.”
Nam Nhiễm nhìn anh.
Nếu tính toán cẩn thận thì bọn họ đã không gặp nhau gần một tháng.
Từ ngày đó trở về núi đến hiện tại, Thân Đồ Mạc chưa một lần tới tìm cô. Đương nhiên, cô cũng chưa từng đi gặp anh.
Trách không được mãi mà vẫn không gặp được anh, thì ra là anh không có ở nhà.
Nghĩ như vậy, Nam Nhiễm lập tức giơ tay kéo lấy tay Thân Đồ Mạc.
Bất quá, Thân Đồ Mạc lại dùng sức kéo cô đứng dậy, sau đó đè cô vào thân cây lê. Bởi vì động tác của anh có hơi mạnh nên cây lê hơi rung rinh một chút, từng cánh hoa tung bay trong gió rơi xuống đất.
Có mấy cánh hoa lê rơi xuống vai cô, làm dáng vẻ của cô càng thêm yêu kiều.
Chính anh cũng không biết tại sao bản thân lại thích đè cô vào góc.
Thân Đồ Mạc từ trên cao nhìn xuống, nhìn cái người thấp hơn anh nửa cái đầu. Bàn tay thon dài ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi dùng sức.
“Mấy chuyện như bỏ mặc, không quan tâm anh lâu như vậy, Nam Nhiễm, em quả thực làm rất tốt!” Tuy giọng điệu có hơi lạnh lùng nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra cảm ra cảm xúc lúc này của anh.
Nam Nhiễm thử cử động một chút, cuối cùng càng bị anh dùng sức ôm chặt hơn.
Cô nhỏ giọng nói: “Vô nghĩa, nếu em đi tìm anh, anh lại đòi dạ minh châu của em thì sao?”
Cô nhớ rất rõ, người này muốn nghiền tất cả dạ minh châu của cô thành phấn.
Nói đùa, tất cả chỗ đó đều do ba năm qua cô miệt mài sưu tập mới được. Làm sao cô có thể lượn lờ trước mặt hắn để hắn nhớ tới chuyện nghiền dạ minh châu thành phấn được?
Tuy ngoài miệng nói như thế nhưng Nam Nhiễm vẫn duỗi tay ôm lấy Thân Đồ Mạc, sờ loạn cả người anh. Cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh trên người anh, cô thầm than một tiếng.
Được rồi, cô thật sự rất muốn hắn.
Bất quá, còn chưa sờ đủ thì Thân Đồ Mạc bỗng nhiên buông tay ra, Nam Nhiễm chỉ biết trơ mắt nhìn người kia đẩy cô ra xa.
Sau đó, người kia cứ thế xoay người bỏ đi.
Hắn ta mệt mỏi phong trần chạy một đường tới đây chỉ để nói với cô một câu như vậy?
Có một loại người, dù không gặp mặt một thời gian cũng sẽ không cảm thấy gì nhưng một khi đã nhìn thấy thì từ lúc đó trở đi giống như bị khai thông, rất muốn rất muốn hắn.
Lời này chính là đang chỉ Thân Đồ Mạc.