Nam Nhiễm đứng dưới gốc cây lê, đi dạo vòng vòng. Mãi đến khi trời về chiều, cô mới ngừng bước, dứt khoát xoay người đi thẳng ra ngoài.
Hắn muốn nghiền dạ minh châu thành phấn thì cứ để hắn nghiền thành phấn đi, cô có thể sưu tập lại mà.
Vẫn nên cướp người tới tay rồi tính tiếp.
Hệ thống sau khi hiểu được kế hoạch của ký chủ, liền cảm thấy suy nghĩ này của ký chủ có hơi kỳ.
Càng nghĩ lại càng thấy ký chủ ham mê thân thể của dạ minh châu.
Từ lúc làm xong chuyện tốt thứ hai, ánh sáng quanh người Nam Nhiễm đã bớt xám đi rất nhiều, trở nên trong trẻo và dễ nhìn hơn một chút.
Cuối cùng thì cô cũng có dáng vẻ của một quả cầu pha lê.
Chỉ là ánh sáng nhàn nhạt này vẫn còn hơi đục, giống như Nam Nhiễm là một quả cầu pha lê bị nhiễm tạp chất.
Lúc Nam Nhiễm xuống núi, mặt trời đã lặn, sắc trời tối đen, đường xá trống trải lạnh lẽo.
Bạch Hổ lái xe đưa Nam Nhiễm xuống chân núi.
Trên cả đoạn đường đi, Bạch Hổ không nhịn được bát quái, giọng nói thô kệch vang lên: “Lão đại, ngài và thiếu tướng đang quen nhau?”
Nam Nhiễm dựa đầu vào cửa sổ, đưa mắt nhìn rừng cây tối đen bên ngoài.
“Còn không?” Cô chính là chủ nhân của dạ minh châu, đương nhiên phải ở cùng với hắn.
Nam Nhiễm thản nhiên trả lời, không hề có ý định che dấu.
Bạch Hổ cười lớn.
“Không ngờ một thiên tài như thiếu tướng quân cũng bị người như lão đại mê hoặc.” Nói xong, hắn ta lại nhìn kính chiếu hậu, phát hiện Nam Nhiễm đang nhìn chằm chằm mình, cả người Bạch Hổ lập tức ớn lạnh.
Nam Nhiễm không chút để ý: “Sao tôi cứ có cảm giác anh đang mắng tôi nhỉ?”
Bạch Hổ ngẩn người: “Đương nhiên là không có!”
Sau khi thề non hẹn biển bảo đảm, hắn ta nhanh chóng nhỏ giọng giải thích: “Chỉ là không ngờ thôi.”
Xe đang chạy nhanh xuống núi, lúc này bỗng nhiên [ầm] một tiếng!
Một chiếc xe tải lớn xông ra từ đường nhỏ bên cạnh, bởi vì không kịp đề phòng mà xe của bọn họ trực tiếp tông thẳng vào chiếc xe tải lớn kia.
Đầu xe bị đâm nát, khói bay nghi ngút trong không khí.
Bạch Hổ ngã trong xe, chân thì bị đầu xe méo mó đè lên còn bản thân hắn ta thì hôn mê, sống chết chưa rõ.
Nam Nhiễm cũng vì sự cố va chạm kịch liệt này mà đụng đầu ngất xỉu.
Chỉ là trước lúc hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghe được tiếng bước chân truyền đến, sau đó cảm giác được bản thân bị người ta bế ra ngoài, còn tiếp theo là một mảnh đen mờ mịt.
…
Lúc Nam Nhiễm tỉnh lại lần nữa là được hệ thống đánh thức.
[ký chủ! Ký chủ! Cô tỉnh lại đi! Ký chủ!] Giọng nói của hệ thống nâng đến mức đề – xi – ben cao nhất, liên tục hét lớn trong đầu Nam Nhiễm.
Cô dần dần lấy lại ý thức, vừa mở mắt ra đã bị ánh sáng làm cho chói mắt, hai mắt theo bản năng nhắm chặt lại.
Bên cạnh cô truyền đến giọng nói ôn tồn: “Tỉnh?”
Cô nghe thấy có người đang nói chuyện, hai mắt mở lớn, qua một lúc lâu mới quen được ánh sáng chói mắt ở xung quanh.
Cô bị người ta bắt tới một căn phòng nhỏ, rồi bị trói lại.
Trong phòng cái gì cũng không có, chỉ có một dàn bóng đèn cơ hồ phủ kín trần nhà.
Không những thế, căn phòng này còn rất nóng.
Nam Nhiễm nằm trên đất, cả người đau nhức. Vết thương trên trán hiện tại đã ngừng chảy máu.
Trước mặt cô, Cửu Sơn vẫn mặc một bộ tây trang trắng, từ trên cao nhìn xuống Nam Nhiễm bằng ánh mắt mang theo ý cười.
Cửu Sơn thấy Nam Nhiễm đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn ta cười thành tiếng, cong lưng, cầm ống tiêm nhỏ trong tay tiêm vào cánh tay cô.
Thuốc ở trong ống tiêm từ từ chảy vào mạch máu của Nam Nhiễm, cảm giác đau đớn buộc Nam Nhiễm phải thanh tỉnh.
Yết hầu của Cửu Sơn di chuyển lên xuống, dáng vẻ ôn tồn lễ độ trông không hề có chút nguy hiểm nào.
“Đừng sợ, thuốc này sẽ không gây hại cho cậu.”