Sau khi tiêm thuốc vào người Nam Nhiễm xong, hắn ta duỗi tay cởi dây thừng trên người Nam Nhiễm ra.
Nam Nhiễm bị ném vào giữa phòng.
Chung quanh không có bất kì đồ vật gì, lọt vào tầm mắt của cô chỉ toàn một màu trắng xóa.
Cô quỳ rạp trên đất, hai mày cau chặt.
Cái chỗ này nóng quá.
Ghét muốn chết!
Cửu Sơn cười cười, sau đó lui về sau hai bước, rồi đứng im một chỗ lấy tư thế như đang thưởng thức một món bảo vật nhìn Nam Nhiễm.
Chỉ nghe hắn ta nhẹ nhàng nói: “Có phải cô rất ghét thời tiết nóng nực không?”
Nam Nhiễm chống hai tay lên đất, muốn dùng sức đứng dậy nhưng chỉ mỗi ngồi dậy thôi cũng đã khiến cô mệt mỏi, thở hồng hộc, mồ hôi chảy đầy trán.
Ý cười trên mặt Cửu Sơn càng lúc càng tươi hơn, hắn ta cười thành tiếng.
“Đúng là không ngờ được, thuốc tôi tiêm cho cậu mười phút sau mới phát tác. Vì thế hiện tại cậu suy yếu thành dáng vẻ sắp chết này đều do ánh sáng và thời tiết nóng nực?”
Hắn ta bước hai bước tới góc tường, cười lớn.
“Ngày đó, sau khi rời khỏi địa bàn của cậu, tôi đã đến đây xây dựng một nơi chỉ thuộc về riêng hai chúng ta. Cậu có thích không?” Vừa cười, hắn ta vừa hỏi.
Nam Nhiễm lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc.
Hệ thống biết ký chủ không thích thời tiết nóng nực nhưng lại không ngờ tới nhiệt độ quá cao sẽ gây ra ảnh hưởng lớn như vậy với cô.
Cả người Nam Nhiễm lung lay qua lại giống như chỉ một giây sau thôi sẽ té ngã không đứng lên nổi. Cô nhắm mắt, cắn nhẹ môi, đôi môi tái nhợt bởi vì khô nứt mà chảy máu.
Nam Nhiễm lẩm bẩm một tiếng: “Đúng là không ngờ tới!”
Cửu Sơn tiếp tục cười lớn, hắn ta nhắm hai mắt lại lẩm bẩm: “Cậu đoán xem tôi nghe thấy cái gì?”
Sau đó, qua vài giây lại nói tiếp: “Tôi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của đám thuộc hạ của cậu và cả những phụ nữ và đứa trẻ cậu bảo vệ. Bọn họ khóc lóc cầu xin tôi đừng gϊếŧ bọn họ. Làm sao bây giờ, tôi không thể buông tha cho bọn họ được.”
Hắn ta vừa nói vừa cởϊ áσ khoác ra, ném xuống đất, rồi bước từng bước một đến trước mặt Nam Nhiễm, duỗi tay ôm lấy eo cô, thấp giọng: “Nếu vì cậu mà tôi không có cách nào hủy diệt thế giới thì tôi sẽ hủy hoại cậu. Tất cả những người cậu quan tâm đều sẽ bị gϊếŧ chết, cuối cùng, cậu cũng sẽ bị tôi gϊếŧ. Cậu sẽ chết trong lòng tôi, vui không?”
Hắn ta nói xong, thấy Nam Nhiễm không trả lời mình, hắn ta ngửi mùi hương trên tóc cô, sau đó mở miệng: “Làm sao bây giờ? Tôi thật sự rất vui.”
Hệ thống ở bên nghe vậy có chút ghét bỏ.
A! Quá biếи ŧɦái!
Một bên khác.
Ngay sau khi Nam Nhiễm rời đi.
Bởi vì vốn dĩ trên núi đã có nhiều cây sẵn, xung quanh cây cối um tùm, vườn lê ở sau vườn của Nam Nhiễm đột nhiên bốc cháy, tạo thành thế lửa vô cùng lớn. Không những thế, xung quanh địa bàn của Nam Nhiễm cũng bắt đầu bùng cháy, đếm sơ qua có tận mười mấy chỗ bốc lửa.
Trong nháy mắt, lửa lớn bao quanh khắp nơi.
Tiếng còi khẩn cấp vang lên từ bốn phương tám hướng.
Thuộc hạ của Cửu Sơn nhân cơ hội rối loạn mà đồng loạt tấn công đỉnh núi của Nam Nhiễm, ban đầu bởi vì quá đột ngột nên mọi người đều không phản ứng kịp. Cũng vì thế mà bọn người Cửu Sơn mới dành được thế thượng phong, nhưng rất nhanh sau đó dưới sự dẫn dắt của Chu Tước và Thanh Long, người của Nam Nhiễm bắt đầu phản công.
“Các anh em! Lên!”
“Các anh em! Chúng ta liều mạng với bọn chúng!”
Kể từ đây, cùng với tiếng còi khẩn cấp, hỗn chiến trong biển lửa bắt đầu bùng nổ.
Hiện tại là thời gian Cửu Sơn bị mọi người lùng bắt, có thể ở lại bên cạnh hắn ta hầu như đều là những người trung thành và giỏi giang.