*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Vãn Giang Giang nhảy nhót đi trước, như tuần tra dò xét nhìn một dãy cửa hàng ăn sáng ở phía đối diện, quay đầu hỏi: “Chú ơi, chú muốn ăn gì vậy?”
“Con muốn mời khách à.” Thẩm Phán nhướng mày hỏi.
“Chú mời con ăn kẹo sữa, con mời chú ăn sáng.” Vãn Giang Giang lấy từ trong túi ra chiếc ví màu hồng hình hoạt hình ra, trong miệng còn đang ngâm nga hai tiếng, rất đắc ý nói “Bà nội cho tiền mừng tuổi.” Ý là nhóc có tiền.
Thẩm Phán nhìn thấy có thật, cũng không khách khí không biết xấu hổ mà chỉ mấy chỗ, nói “Đến làm một vòng nào.”
Vãn Giang Giang nghệch mặt ra, quay đầu nhìn baba, sao cái chú quái dị này lại đi khi dễ con nít vậy!
“Con nói mời khách mà.” Vãn Hồi Chu hờ hững nói “Hôm nay cũng mời ba ăn sáng đi.”
“Hả?” Vãn Giang Giang đang cầm ví liền ôm chặt lại, ngẩng đầu tha thiết mong chờ nhìn baba. Vãn Hồi Chu không mềm lòng, Thẩm Phán thì không khách khí nhéo hai cái má phồng phồng của Giang Giang, bị Giang Giang bụm má hừ một tiếng, lạch bạch chạy đi mua đồ ăn sáng.
Mặt mũi của Giang Giang so với Vãn Hồi Chu còn lớn hơn, khi đứng lại ở đó, trong đám người có một cái đầu nhỏ lộ ra, chỉ vậy thôi cũng đủ sáng nhất rồi. Bà chủ cửa hàng tối rít nhiệt tình hỏi Giang Giang hôm nay ăn cái gì, Giang Giang nắm lấy túi tiền của nhóc, đau đớn cẩn thận đếm, giòn giã nói “Lấy ba cái bánh thím ơi.”
“Hôm nay Giang Giang với ba ăn ba cái à?”
Kỳ thật bà chủ sớm đã phát hiện hôm nay bên cạnh đội trưởng Vãn còn có một chàng trai trẻ đẹp trai, mọi người đều tò mò nhiều chuyện, nên là theo Giang Giang khách sáo dò hỏi. Giang Giang không hiểu những thứ này, nói: “Chú cũng muốn ăn nữa.”
Thẩm Phán chân dài đi ba hai bước băng qua đường đến bên cạnh Vãn Giang Giang, chiều cao một mét chín làm tôn lên Vãn Giang Giang đứng bên cạnh như nhóc tiểu đậu đỏ nhỏ bé. Thẩm Phán một tay đặt lên đầu Giang Giang, Giang Giang lại bắt đầu nhăn nhăn gò má mập mạp, Thẩm Phán tự nhiên quen thuộc chào hỏi: “Tôi là em họ của anh trai tôi, chú của Giang Giang.”
Vãn Hồi Chu đang chạy tới:……..
“Cái này cái này cũng lấy, Giang Giang trả tiền!” Thẩm Phán điên cuồng một hơi chọn thêm đồ.
Vãn Giang Giang đối với chú quái dị cho nhóc kẹo này vốn là có hảo cảm, lúc này thì điểm hảo cảm giảm cái bịch không còn chút nào. Vừa phồng má vừa thở phì phò móc ví tiền, từ bên trong lấy ra một trăm đồng, ngước mắt nhìn bà chủ, kẻ hèn này giọng thương xót mang chút mùi sữa hỏi “Có đủ không thím?”
Biểu tình bà chủ mà nói không đủ là sẽ khóc liền.
Bà chủ cảm thấy đau lòng, chưa kể hôm nay một trăm đồng là mười đồng thì ở chỗ Giang Giang là đủ hết. Vội vàng dỗ dành nói: “Đủ rồi đủ rồi.” Một bên tìm tiền lẻ đưa cho Giang Giang.
Vãn Giang Giang nhận lại được một đống tiền lẻ, nhóc hoàn toàn không nhận ra, chỉ cảm thấy một tờ đổi lại được nhiều tờ, nên cũng không có thương tâm nữa.
Vài cửa hàng nổi tiếng giá tốt lôi kéo Thẩm Phán vào xem một vòng, đến cửa hàng bánh bao này, bà chủ biết đây là em họ của đội trưởng Vãn, vội vàng chào hỏi, xin lỗi việc hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, Thẩm Phán cũng dễ tính, vân vê nhéo gò má Giang Giang nói “Bé con nhà tôi đáng yêu như thế, bà chủ để ý một chút cũng là giúp chúng tôi rồi.”
Vãn Giang Giang bị nhéo má mơ hồ không rõ kêu ô ô. Vãn Hồi Chu liếc Thẩm Phán, Thẩm Phán thu tay về, đồng thời hơi cúi người đưa mặt đến trước mặt Vãn Hồi Chu nói: “Anh họ Chu Chu, không thì anh nhéo lại mặt em đi?”
“Con nhéo con nhéo.” Vãn Giang Giang nhảy dựng tại chỗ, giơ hai tay lên.
Vãn Hồi Chu không động, Thẩm Phán tiếc nuối thẳng người dậy, sau đó chỉ vào một cửa hàng ăn sáng “Giang Giang, đi nào.”
Vãn Giang Giang không những không nhéo được mặt chú quái dị, còn chưa kịp đếm lại số tiền lẻ mới nhận lúc nãy đã phải tiễn đưa, chờ đến lúc ngồi xuống ăn, Giang Giang có chút không vui.
Túi bánh hôm nay nhìn qua cũng không còn ngon như trước nữa.
“Ngoan ngoãn ăn cơm đi.” Vãn Hồi Chu dặn.
Thẩm Phán một tay cầm bánh bao một tay húp một ngụm súp cay, gật đầu nói “Ngoan mà anh họ Chu Chu.”
“Ba nói con nghe mà!” Vãn Giang Giang tức giận bĩu môi.
Thẩm Phán giải quyết xong bánh bao trong tay chỉ trong ba ngụm, hất cằm chỉ vào trong dĩa bánh bao của Giang Giang “Có ăn hay không?” Vãn Giang Giang bị cái ba ngụm kiểu ăn như gió mùa thu quét lá rụng này của Thẩm Phán dọa sợ, liền vội vàng gật đầu cũng không để ý tới tức giận lúc nãy, cầm bánh bao lên bắt đầu ngoan ngoãn gặm.
Bữa sáng phong phú, Vãn Hồi Chu yên lặng ăn sáng, Thẩm Phán cũng không trêu chọc Giang Giang nữa.
Sau khi ăn sáng xong, hầu như tất cả những người quen cũ trong tiểu khu đều biết Vãn Hồi Chu có một người em họ rất cao ráo đẹp trai.
Đến trường mẫu giáo, cô Lâm ở cổng đón trẻ, nhìn thấy Giang Giang ánh mắt liền chú ý tới Thẩm Phán bên cạnh, sửng sốt một chút, đây không phải là người hôm qua vào trong trường dụ dỗ bắt cóc Giang Giang sao?
“Tôi là chú Giang Giang.” Thẩm Phán cướp lời Vãn Hồi Chu nói “Chu Chu là anh họ tôi.”
Cô Lâm nghĩ trong đầu hai anh em quan hệ thật tốt, em họ gọi anh họ là Chu Chu thân thiết như vậy. Lập tức cũng không nghĩ nhiều liền nhận lấy Giang Giang. Vãn Giang Giang vẫy tay với baba, nhìn qua chú quái dị bên cạnh, hừ hừ xong mới nói “Bái bai.” Nhóc không có hẹp hòi đâu!
Thẩm Phán tiếp tục đi theo bên cạnh Vãn Hồi Chu, nhìn Vãn Hồi Chu muốn nói chuyện, mở đầu cướp lời đáp “Anh họ Chu Chu, em muốn trở thành một công dân tốt.”
Sáng sớm Vãn Hồi Chu bị Thẩm Phán liên tiếp làm hành động như quen thuộc đến mức gần như quên việc điều tra, lập tức không nói nhiều nữa, đến cục cảnh sát, trực tiếp an bài Hà Hiểu Phong lấy khẩu cung với Thẩm Phán. Hà Hiểu Phong lẩm bẩm trong lòng, đây không phải vị Thẩm tổng mới thấy hôm qua sao, tuổi còn trẻ trong nhà có mỏ vàng cao phú soái khiến anh nhớ sâu sắc, Mai Lỵ còn lải nhải trước mặt cậu cả một buổi chiều.
“Cậu ở chỗ này lấy khẩu cung.” Vãn Hồi Chu muốn đi bị Thẩm Phán gọi lại “Chu Chu, vậy còn anh?”
“Đi làm.” Vãn Hồi Chu đi rất nhanh gọn.
Thẩm Phán nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vãn Hồi Chu một hồi lâu, tới khi không nhìn thấy nữa, quay đầu nhìn về phía Hà Hiểu Phong, nơi nào còn hơi thở thanh xuân như vừa rồi, mà giống như một lão đại mặt không cảm xúc “Dẫn đường.”
Hà Hiểu Phong còn chưa thấy người nào trở mặt nhanh lại còn thuần thục tự nhiên không một kẽ hở như vậy, sững sờ cỡ chừng một hai giây, mới khách khí mời Thẩm Phán đi phòng tiếp khách.
“Đội trưởng, lời khai của vị Thẩm tiên sinh kia.” Hà Hiểu Phong đem văn kiện tới.
Vãn Hồi Chu cầm lấy không nhìn, hỏi trước “Cậu ấy đi chưa?”
“Đi rồi ạ, ghi xong liền đi.” Hà Hiểu Phong không biết sao đội trưởng lại hỏi như vậy.
Vãn Hồi Chu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chìa khoá nhà buổi sáng anh phải đi hỏi Thẩm Phán lấy về, hiện tại Thẩm Phán đi rồi thì tốt. Cúi đầu lật xem lời khai, Hà Hiểu Phong ở bên cạnh nói “Đội trưởng, Thẩm tiên sinh không thấy mặt hung thủ—”
“Này đã rất tốt rồi.” Vãn Hồi Chu cầm lời khai ra khỏi phòng làm việc “Hiểu Phong, ghi lại đi.”
Hà Hiểu Phong đi đến tấm bảng trắng ở ngoài văn phòng chỗ ghi chép vụ án Hoàng Giai Giai để ghi lại manh mối mới.
“Nghi phạm, nam, tuổi từ 45 đến 55, cao khoảng một mét bảy tám, kinh tế thu nhập không cao, hơi mập.” Lúc Vãn Hồi Chu nói chuyện, người trong phòng làm việc lục đục đến.
Lúc này vẫn chưa đến giờ làm việc, Vãn Hồi Chu có thói quen đến sớm, anh cũng không bắt ép mọi người vào ca sớm. Cơ mà nửa đêm tra ra đầu mối quan trọng, mọi người cũng rất kích động, dĩ nhiên cũng có đội trưởng đến sớm, bọn họ đi muộn quá cũng không tốt, về phần có người dị nghị sau lưng Vãn Hồi Chu hay không, Vãn Hồi Chu cũng không thèm để ý.
“Nếu mọi người đều đến đủ, vậy thì điều tra thêm một hướng khác.” Vãn Hồi Chu đưa lời khai cho Ngô Cường, nói “Phạm vi đã vạch trước đó không đổi, phương tiện di chuyển lớn hơn có thể là xe điện ba bánh nhỏ, chú ý điểm này.”
*Xe điện ba bánh nhỏ:
Ngô Cường xem lướt qua lời khai, trên đó viết đoạn quốc lộ phía Bắc thấp thoáng có thể thấy một chiếc gì đó nhỏ không phải là xe hơi.
“Tiểu Hà, cậu ghi lời khai này à?”
Hà Hiểu Phong cũng thấy, uỷ khuất nói “Người ta cứ nói thế, đâu thể trách tôi được, chính là vị trẻ tuổi cao phú soái đến đây hôm qua đó, có thể ở trong mắt đối phương xe ba bánh không phải là xe.”
Tằng Hoành Vĩ hôm nay cũng đến sớm, đứng phía sau nghe họp, lúc này lên tiếng nói “Có hiềm nghi về người cung cấp lời khai không? Đã hỏi rõ chưa?”
“Tuổi tác đối phương chừng hai mươi, không giống như người chúng ta muốn tìm.” Hà Hiểu Phong giải thích một câu.
Tằng Hoành Vĩ xụ mặt nhấn mạnh “Không thể cố định suy nghĩ của mình được, chỉ cần xuất hiện ở hiện trường vụ án đều khả nghi, phải hỏi cho thật kỹ. Hơn nữa hơn nửa đêm không ngủ, chạy lung tung tới đó cũng là có vấn đề, cũng không thể vì người quen của ai với ai liền tuỳ tiện tin tưởng.” Hắn liếc nhìn Vãn Hồi Chu “Vãn đội, tôi nói có đúng không?”
“Ừ.” Vãn Hồi Chu gật đầu một cái, không đợi Tằng Hoành Vĩ nói chuyện, lạnh nhạt nói tiếp “Nhưng mà phương hướng điều tra vụ án này đã rõ ràng, tập trung chủ lực điều tra hướng chính, nếu Tằng đội có hoài nghi, Hiểu Phong, cho Tằng đội phương thức liên lạc của Thẩm tiên sinh, để Tằng đội điều tra đi.”
Tằng Hoành Vĩ lập tức đen mặt, không nói được lời phản bác, là hắn muốn điều tra Thẩm Phán.
Mấy thanh niên trẻ tuổi ở cuối phòng làm việc không nhịn được cười một tiếng, bị Tằng Hoành Vĩ trừng mắt nhìn liền vội vàng thu nụ cười lại. Tằng Hoành Vĩ hừ một tiếng, đi vào phòng làm việc của đội phó. Mấy người bên ngoài nhỏ giọng nói, “Tằng đội cố ý phải không?”, “Hôm qua Mai Lỵ nói phú nhị đại kia quen biết đội trưởng của chúng ta bị ổng nghe thấy, nhất định là vậy đó.”
“Làm việc đi.” Vãn Hồi Chu mở miệng.
Người trong văn phòng vừa mới đến đủ, lúc này lại thành lập một đội làm công việc bên ngoài, tiếp tục đi ra ngoài để điều tra. Điền Quân chạy tới địa phương xảy ra vụ án đầu tiên để điều động vật chứng, nhanh nhất cũng phải ngày mai đến nơi. Vãn Hồi Chu cũng không ở lại văn phòng nghỉ ngơi, dẫn theo Hà Hiểu Phong cũng lái xe đi ra ngoài.
Hà Hiểu Phong ngồi ghế kế ghế lái, trải bản đồ ra, quanh khu vực vụ án xảy ra tản ra một vòng, hướng đông tây nam bắc đã thăm hỏi đều được dùng bút khoanh tròn lại, lúc này nói “Đội trưởng, quảng trường Quang Nguyên phía tây vẫn chưa được kiểm tra.”
“Đến làng Hoàng Gia.”
Hà Hiểu Phong muốn nói mấy xóm ở làng Hoàng Gia là trọng điểm phạm vi điều tra, ngày hôm qua bọn họ đã đi rồi, nhưng nhìn qua gò má của Vãn đội, tiếng nói mặc dù lãnh đạm nhưng lại mang cho người khác cảm giác tin tưởng nghe theo, lập tức không nói ra, tra lại một lần nữa cũng tốt.
Xe dừng ở cổng làng Hoàng Gia.
Nhà bác Hoàng Giai giai ở gần đường lớn treo đèn lồng trắng, hai bên sân đặt vòng hoa, chính giữa bố trí linh đường, phía sau đặt một quan tài nhỏ. Thi thể Hoàng Giai Giai khám nghiệm tử thi xong ghi chép xong, hôm qua đã được gia đình yêu cầu trả về. Dựa theo phong tục địa phương, người sau khi qua đời cần phải đặt linh cữu ba ngày, nhưng mà trẻ con giống như Hoàng Giai Giai qua đời, lúc mất mà chết yểu, gia đình căn bản không được làm lớn, chỉ yên lặng không tiếng động đưa tiễn con. Nhưng mà có thể là Hoàng Giai Giai chết quá thảm, cha mẹ Hoàng Giai Giai chỉ có thể dựa vào cái này để đền bù thay cho tấm lòng yêu thương con gái của mình.
“Nếu trên đời này có ma, Hoàng Giai giai có thể nói cho chúng ta biết hung thủ là ai thì tốt rồi.” Hà Hiểu Phong nhìn di ảnh cảm thán một câu.