Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 16: Án chuông đỏ (XIII)



Án chuông đỏ (XIII)

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Vãn Hồi Chu nghĩ đến Thẩm Phán.

Nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhìn về phía Hà Hiểu Phong nhàn nhạt nói “Nếu như tất cả phụ thuộc vào nạn nhân thì chúng ta làm cảnh sát cũng vô dụng rồi.”

Trước kia Vãn Hồi Chu không tin trên đời này có ma quỷ, nhưng bản thân anh bây giờ chính là một loại tồn tại không khoa học nào có thể nào giải thích được chứ đừng nói đến Giang Giang. Theo quan điểm của anh, vạn vật trên đời đều có quy tắc vận hành riêng của nó, anh không biết ở dưới trong miệng Thẩm Phán như thế nào, nhưng chỉ cần một ngày sống ở trên cái thế giới này, đi dưới ánh mặt trời và khoác lên người bộ đồng phục cảnh sát, vậy thì anh phải cố gắng hết sức của mình giúp cho người bị hại lấy lại được công bằng.

“Cũng đúng.” Hà Hiểu Phong nghĩ nếu như thật sự mà có ma nói ra được người hại mình thì xã hội này cũng không đại loạn như vậy.

Tiếng kèn nhạc tang vang lên, bên tai là tiếng mẹ Hoàng Giai Giai khóc đau như xé lòng.

Vãn Hồi Chu tắt máy xuống xe trước, Hà Hiểu Phong theo sát phía sau, thấy mẹ Hoàng Giai Giai ở trong sân khóc đến độ đứng không nổi, nhỏ giọng nói “Đội trưởng, chúng ta có nên tránh không? Bây giờ cảm xúc người nhà nạn nhân không ổn định, nếu lỡ như giận cá chém thớt lên chúng ta—” lời còn chưa nói dứt, nhưng ý Vãn Hồi Chu hiểu, anh làm cảnh sát nhiều năm, cũng làm từ dưới đi lên, tình huống giống như hôm nay cũng có nhiều người nhà sẽ trút giận lên người cảnh sát.

Bước chân Vãn Hồi Chu không dừng “Nếu cậu sợ thì ở lại trong xe đi.”

Hà Hiểu Phong nào dám, nhanh chóng đuổi theo.

Tang sự đang tổ chức trong sân, bốn phía có nhiều dân làng vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán, hầu hết đều mắng bác gái Hoàng Giai Giai không phải là con người, còn nói thằng nhóc Hoàng Vũ kia một bụng ý xấu, ngay cả em họ của mình cũng có thể xuống tay được, nên bỏ tù mười năm đi.

Mẹ con Lý Lệ Bình vẫn còn bị giữ lại cục, chỉ có bác cả Hoàng gia hỗ trợ lo liệu tang sự, nhưng trên mặt râu ria xồm xoàm suy sụp tinh thần, hiển nhiên là mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt, vẻ mặt mệt mỏi rã rời. Nhìn người đàn ông trẻ tuổi có diện mạo tương tự bên cạnh, là cha của Hoàng Giai Giai, đối với đại ca này trên mặt rất lạnh lùng, hiển nhiên ngay cũng ghi hận cả vị đại ca này.

“Muốn mang thù mà, một nhà anh cả suốt ngày hút máu em, bây giờ ngay cả con của người ta cũng hại chết.”

“Nghe nói hai vợ chồng người em chuẩn bị đón Giai Giai lên Vân thành học, cũng tìm trường xong rồi, thật đáng tiếc mà.”

“Đều là mạng cả mà, không biết nói làm sao.”

Dân làng nhỏ giọng thảo luận, trong đó có người nhận ra Hà Hiểu Phong, lớn tiếng kêu cảnh sát tới kìa. Hà Hiểu Phong hai ngày trước đi theo đội đến từng nhà điều tra, có người biết cũng không lạ gì. Dân làng không tự chủ nhường đường, tiếng khóc bên trong của mẹ Hoàng Giai Giai nhất thời ngừng lại, cùng với chồng xông ra cửa sân.

Hà Hiểu Phong phát sợ vẻ mặt đề phòng, nhỏ giọng nói “Vãn đội–”

“Không sao đâu.” Giọng của Vãn Hồi Chu không lớn như mọi khi, nhưng có thể khiến Hà Hiểu Phong bình tĩnh lại. Cha mẹ Hoàng Giai Giai đã chạy đến trước mặt, mẹ Hoàng Giai Giai gầy gò, tóc tai lộn xộn mặt mũi tái nhợt, bộ dáng có thể ngất đi bất cứ lúc nào, nhưng sức lực lớn lạ thường, một tay bà nắm chặt cổ tay Vãn Hồi Chu như thể bắt được hy vọng, khẩn trương hỏi “Có phải tìm được hung thủ rồi không?”

Cha Hoàng Giai Giai cũng nhìn sang.

“Vụ án có tiến triển.” Vãn Hồi Chu nắm tay mẹ Hoàng Giai Giai, gầy gò thô ráp, đôi tay làm việc quanh năm, nhìn thằng vào mắt mẹ Hoàng Giai Giai, nghiêm túc nói “Cảnh sát chúng tôi sẽ bắt được hung thủ.”

Mẹ Hoàng Giai Giai lăn xuống hai hàng nước mắt, từ từ buông lòng tay. Vãn Hồi Chu liền nói “Nếu không phiền chúng tôi muốn vào thắp cho Giai Giai một nén hương.”

“Không phiền không phiền.” Cha Hoàng Giai Giai ôm lấy vai vợ.

Bức ảnh trên linh đường, Hoàng Giai Giai mặc quần áo khi cô bị sát hại, nở một nụ cười không buồn không lo.

“Chụp vào lúc ăn tết, mua cho con bé quần áo mới, nói tháng tám sẽ đón con bé lên Vân thành, trường học cũng chọn xong…..” Cha Hoàng Giai Giai giải thích, giọng nói nghẹn ngào không nói nên lời, hai mắt đỏ bừng.

“Sớm biết vậy đón con bé đi, dù khó khăn khổ cực đến đâu cũng có thể chịu đựng mà.”

“Sớm biết….”

Từ trong sân đi ra, Hà Hiểu Phong hai mắt đỏ hoe, không nhịn được lặng lẽ nghiêng mặt lau nước mắt, nói: “Đội trưởng, Hoàng Giai Giai thật đáng thương.” Lúc này mới chú ý tới đội trưởng vội vã rẽ vào hẻm trong làng, Hà Hiểu Phong vội vàng đuổi theo, chỉ nhìn thấy bóng lưng đội trưởng, cách đó không xa có một người đàn ông cưỡi xe ba bánh, Hà Hiểu Phong lập tức căng thẳng trong lòng—— tìm được hung thủ rồi? Trùng hợp như vậy sao?

“Cảnh sát đây, dừng xe!” Nhìn thấy Vãn đội đuổi theo, Hà Hiểu Phong hét lớn một tiếng.

Vốn dĩ Vãn Hồi Chu sắp đuổi kịp, kết quả Hà Hiểu Phong hét một câu khiến xe ba bánh kia ngược lại còn tăng tốc, dưới chân lập tức tăng tốc đuổi theo, hai tay chống một cái nhảy lên chỗ trống phía sau xe, kéo người bổ nhào xuống đất chế ngự. Hà Hiểu Phong nhìn thấy hai chân bánh xe như gắn tên lửa chạy như gió, trong đầu đều là đây thực sự là hung thủ sao?! Nếu không sao lại chạy nhanh như vậy? Là muốn gọi tiếp viện đúng không! Một mình Vãn đội có làm được không?

Sao lại nhảy lên như không cần mạng vậy!

“Vãn đội, anh có sao không?” Hà Hiểu Phong chạy tới.

Vãn Hồi Chu nhấc người đàn ông trên mặt đất đè lên tường, phái nam, trung niên cỡ chừng bốn mươi năm mươi tuổi, cao khoảng một mét tám, cường tráng hơi mập. Hà Hiểu Phong đi tới xe ba bánh nhìn một cái, nói “Vãn đội, trong thùng xe có đồ màu đen.”

“Tại sao lại chạy?” Vẻ mặt Vãn Hồi Chu vẫn không đổi.

Tên đàn ông trung niên ấp úng không nói nên lời, bởi vì động tĩnh quá lớn khiến dân làng chạy ra xem, Vãn Hồi Chu quét mắt nhìn xung quanh, nhíu mày nói với Hà Hiểu Phong “Mang về đội trước đi.”

“Dạ.” Hà Hiểu Phong nghĩ đến người đàn ông trước mặt có thể là hung thủ giết người hàng loạt, cả người liền khẩn trương thận trọng cẩn thận, dẫn người vào hàng ghế sau xe. Chiếc xe ba bánh còn lại đã được liên lạc với nhân viên công tác bên ngoài gần nhất để được đưa trở về văn phòng.

Vãn Hồi Chu lái xe, qua gương nhìn phía sau thấy rất nhiều dân làng đang xem náo nhiệt, lông mày không khỏi căng ra.

Trở lại văn phòng đưa người trực tiếp tới phòng thẩm vấn, đồ màu đen phía sau xe ba bánh cũng được đưa đến bộ phận kỹ thuật kiểm tra.

“Không cần tất cả mọi người trở lại đâu, điều một nhóm người đến canh giữ hai bên làng Hoàng Gia, chú ý người khả nghi.” Vãn Hồi Chu đưa chỉ thị trong điện thoại.

Hà Hiểu Phong không hiểu, hỏi “Đội trưởng, hôm nay bắt lại không phải sao?”

“Cậu cùng Mai Lỵ đi thẩm vấn.” Vãn Hồi Chu sắp xếp, không có nói thẳng. Nhưng Hà Hiểu Phong một chút cũng hiểu được, nếu là hung thủ thật, đội trưởng sẽ không để hai người mới đến thẩm vấn, phỏng chừng không phải, thêm vừa rồi nghe đội trưởng nói trong điện thoại, chẳng lẽ hôm nay đã bứt dây động rừng rồi sao?

Vãn Hồi Chu trở về phòng làm việc gọi điện cho Điền Quân “Khi nào cậu mới có thể trở về?”

“Tôi mới vừa tới thôi, mà thủ tục có chút phiền phức, Vãn đội tôi sẽ cố gắng xong sớm, nếu xong trước buổi chiều, ngay trong đêm là tôi có thể về tới rồi.” Điền Quân cũng gấp, hắn lên đường từ cục lúc nửa đêm đi cả đêm không ngừng nghỉ, xuống máy bay đến huyện còn phải ngồi xe buýt năm tiếng đồng hồ mới đến văn phòng huyện.

“Tôi biết rồi, chú ý an toàn.” Vãn Hồi Chu nói ngắn gọn.

Không lâu sau, Hà Hiểu Phong cầm lời khai tới gõ cửa phòng làm việc, mặt đầy thất vọng “Không phải, Vương Đại Hà có bằng chứng ngoại phạm vào lúc xảy ra án mạng, đã được xác thực. Đây là báo cáo kiểm tra, đồ màu đen ở thùng xe là xỉ than, đối phương vừa mới ra tay ăn trộm một xe xỉ than, cho nên nghe em la cảnh sát mới theo bản năng chống cự bỏ chạy.”

Giọng Hà Hiểu Phong càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nói “Vãn đội, thật xin lỗi, nếu không phải do em hét lên thì cũng sẽ không kinh động đến người trong thôn.”

“Lần sau chú ý, giờ ra ngoài đi.” Vãn Hồi Chu khoát tay.

Sáu giờ chiều, màn đêm từ từ buông xuống.

Tiếng di động vang lên, Vãn Hồi Chu từ trong suy nghĩ về vụ án kéo về, mới phát hiện đã sáu giờ. Gọi tới đúng là cô Lâm “Đội trưởng Vãn, hôm nay chú Giang Giang đến đón, tôi muốn xác nhận lại với anh.”

“Thẩm Phán?”

“Là em nè, anh họ Chu Chu.” Điện thoại của cô Lâm đã chuyển tới tay Thẩm Phán, giọng Thẩm Phán đặc biệt trầm ấm nhưng lại có chút nhiệt tình của mấy cậu bé mới lớn, nói “Anh họ Chu Chu, em đón Giang Giang về nhà nha.”

Trong điện thoại có tiếng ồn ào, hiển nhiên là mở loa ngoài, giọng Giang Giang cao hứng lanh lảnh nói “Chú, có thể ăn thêm kem không? Còn gà rán nữa.”

“Con đợi một chút, cẩn thận lỡ bị Chu Chu nghe được không được ăn bây giờ.” Thẩm Phán một tay che điện thoại một tay xoa tóc Giang Giang.

Giang Giang phồng mặt gào lên “Tóc con bị rối rồi, cái chú này thật đáng ghét nha.”

“Còn muốn ăn gà rán nữa không?”

“Được rồi được rồi.” Giang Giang đáng thương thoả hiệp.

Vãn Hồi Chu nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, vốn định từ chối Thẩm Phán đón Giang Giang nhưng nghe tiếng điện thoại bàn đổ chuông, anh không thể phân thân nên không thể làm gì hơn là nhanh chóng nói “Không cho Giang Giang ăn bậy bạ, về nhà sớm một chút.” Nhận điện thoại bàn, là Điền Quân gọi tới.

“Đội trưởng, vật chứng đã lấy được rồi, bây giờ tôi nhanh chóng chạy đến sân bay tỉnh, dự kiến mười giờ tối đến nơi.”

“Được.”

Phong cảnh vùng ngoại ô phía Nam sườn núi lúc nào cũng đẹp, nhưng khi trời về khuya, hai hàng cây uốn lượn quanh co hai bên đường, lá xào xạc theo gió như tiếng ma quỷ khóc, xung quanh đều là ruộng đồng và những ngôi làng ở xa xa, mơ hồ đều có thể nhìn thấy lác đác ánh đèn, trông giống như một con thú khổng lồ màu đen với đôi mắt sáng lên, đang nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người.

Trong đó một sân nhà dân tối đen không có mở đèn, vải nhựa màu che đậy đồ đạc, có thể nhìn thấy đại khái hình dạng của các vật thể được trùm bên dưới, chẳng hạn như tay lái xe ô tô và thùng xe ba bánh.

Căn nhà gỗ ở sân sau thấp thoáng ánh sáng yếu ớt.

Phía sau màn hình máy tính, là khuôn mặt một người đàn ông, ánh mắt sáng quắc lại hoảng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình, từ từ tiến lại gần.

Nghe nói buổi sáng cảnh sát bắt người ở làng Hoàng Gia.

Chính là Vương Đại Hà, lúc đó đang chạy xe ba bánh thì bị bắt lại.

Không thể nào không thể nào, Vương Đại Hà hắn biết, trộm cắp vặt thì còn được, giết người sao có thể chứ.

Không thì tại sao cảnh sát lại bắt hắn? Còn kéo luôn chiếc xe ba bánh đi.

Buổi chiều đủ loại lời đàm tiếu của dân làng đều lọt vào tai, người đàn ông hơi nhổm người ngồi thẳng dậy, mỉm cười nhìn chằm chằm vào màn hình, vươn tay lướt qua tấm ảnh trên trang web, sau đó đứng dậy chậm rãi lên giường, để nguyên quần áo mà ngủ. Ánh đèn mờ mờ mơ hồ có thể thấy ở dưới gối một nửa ống kim loại màu đen sáng loáng, miệng lỗ lạnh như băng lộ ra sát khí.

Trên màn hình máy tính là một tấm ảnh ID được phóng to, trong ảnh là dáng vẻ người đàn ông khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám, vẻ ngoài tuấn tú với đôi mắt cương nghị lộ ra vẻ điềm tĩnh.

Giới thiệu bên dưới.

Vãn Hồi Chu, từng đảm nhiệm vị trí Đội phó đội điều tra hình sự Vân thành, đã nhiều lần phá các vụ án lớn……..

– —————————-

Too: Thứ 7 CN không có chương mới nha~ Thứ 2 quay lại vào sáng sớm (๑˃ᴗ˂)ﻭ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.