Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Chu Ký Tình chưa từng ngâm suối nước nóng.
Dù là trước khi bị vứt bỏ, hay sau khi bị vứt bỏ, đều chưa từng.
Ký ức trước khi bị vứt bỏ cũng không quá sâu, đoạn thời gian được Nhiếp Miểu nuôi trong trấn nhỏ nông thôn sau khi bị vứt bỏ, căn bản là không có mấy thứ suối nước nóng, bể tắm nước nóng này.
Chờ trưởng thành rồi, cô nhi viện thiếu tiền, mấy đứa bé thân cận với Chu Ký Tình bệnh nặng, Chu Ký Tình còn muốn truy tìm giấc mơ của mình, hắn tích cóp tiền tài như công cụ kiếm tiền, căn bản không có dư dả đi hưởng thụ cái gì.
Lần đầu đi ngâm suối nước nóng, Chu Ký Tình vẫn có chút không được tự nhiên.
Hắn ra khỏi phòng tắm vòi sen còn quấn một cái khăn tắm trắng, che khuất tiểu huynh đệ của mình, nhưng nửa người trên lõa lồ vẫn khiến hắn có chút không được tự nhiên.
Đi chân trần trên con đường nhỏ lát đá cuội, chưa được vài bước, đã đến bên hồ nước nóng lộ thiên.
Nhiếp Miểu sớm đã ngâm mình trong bể nước nóng, nước nóng nhiệt khí bốc hơi, tản ra tứ tán như mây mù.
“Chu Chu, bên này.” Nhiếp Miểu thấy Chu Ký Tình, lập tức vẫy tay, chỉ đối diện mình nói, “Bên này có bậc thang, cậu ngồi chỗ đó.”
Khi y nói, thản thản nhiên nhiên.
Cứ việc hơi nóng bốc lên làm gương mặt như ngọc phiếm hồng, thân thể tản ra hơi thở ái muội, nhưng bởi vì bản thân y thẳng thắn bộc trực, không có bất kỳ ý định dụ dỗ nào, khiến lúc Chu Ký Tình xuống bể tắm nước nóng, đạm như bình thường.
Lúc này mới khiến Chu Ký Tình thả lỏng một chút, không có mất tự nhiên như trước, cũng không có tâm phòng bị đặc biệt cường.
Chu Ký Tình ngồi vào vị trí Nhiếp Miểu chỉ.
Nước suối dập dờn làm ấm gân cốt hắn, hơi lạnh do gió đêm thổi qua từ lúc ra khỏi phòng tắm vòi sen nhanh chóng tản đi, Chu Ký Tình ban đầu ngồi đoan chính, thậm chí còn dùng tay đè nặng khăn tắm bên hông chậm rãi thả lỏng cơ thể.
Nhiếp Miểu nhìn hắn dần dần thả lỏng, nhếch khóe môi, cũng rõ ràng mức độ mẫn cảm của Chu Ký Tình, y không dừng tầm mắt trên người Chu Ký Tình lâu, một bên nằm ngửa nhìn trời, một bên câu được câu không nói chuyện: “Vừa rồi ông Chu gọi tôi vào thư phòng, ngoại trừ chuyện công ty, còn bảo tôi khuyên cậu một chuyện.”
Chu Ký Tình lười biếng ngâm suối nước nóng, bởi vì quá thoải mái, dẫn tới phản ứng cũng chậm chút.
Tạm dừng vài giây mới hỏi: “Chuyện gì?”
Lúc nãy Nhiếp Miểu có nói, Chu Túc bảo y làm việc chăm chỉ bên cạnh mình, hiển nhiên là không phản đối việc hắn thuê Nhiếp Miểu.
Chỉ cần không buộc hắn sa thải Nhiếp Miểu, không cho phép hắn có quyền tự chủ, Chu Ký Tình chưa từng có phản ứng quá mạnh với những việc khác.
Nói cách khác, chính là không thèm để ý.
So với vẻ ngay ngắn ngày thường, khuôn mặt anh đĩnh cấm dục của Chu Ký Tình trong sương trắng bốc hơi nhu hòa không ít.
Người mà, trong thời gian thả lỏng liền dễ dàng thổ lộ tâm tư.
Nhiếp Miểu câu môi, mặt không đổi sắc đội nồi cho Chu Túc: “Khuyên cậu sớm tìm người yêu.”
Chu Ký Tình không nhúc nhích, nhưng Nhiếp Miểu nhìn thấy mày hắn hơi nhăn, hình như không vui: “Vì sao lại nói với cậu chuyện này?”
“Ông ấy không ôm hy vọng với chú Chu, cả cậu nữa, muốn bồi dưỡng chắt trai.” Nhiếp Miểu nửa thật nửa giả giải thích, rồi sau đó lại truy hỏi một câu, “Cậu không muốn tìm người yêu, kết hôn sinh con sao?”
Chu Ký Tình giật mình, hắn duỗi chân dưới đáy nước một chút, muốn thả lỏng thêm.
Lại không ngờ mới giãn ra một chút, mu bàn chân liền đụng phải một mảnh mềm mại, Chu Ký Tình biết đó là chân Nhiếp Miểu, chẳng qua sau khi da thịt chạm nhau, hắn cũng không biết vì sao lại cảm nhận được một lực đàn hồi.
Hắn lập tức thu cẳng chân giãn trở về, giãn ra lệch khỏi hướng Nhiếp Miểu.
“Chu Chu?” Nhiếp Miểu ra vẻ nghi hoặc hỏi, dường như kẻ lúc cảm nhận được nước gợn trầm bổng, cố ý duỗi thẳng cẳng chân, đi ăn vạ không phải là mình, “Dưới nước có gì sao? Sao cậu di động nhiều vậy?”
Bị Nhiếp Miểu nhắc nhở như vậy, Chu Ký Tình cảm thấy mu bàn chân trái của mình hơi nóng quá, còn phát ngứa.
Dường như bị thứ gì cắn thật.
Chu Ký Tình bất giác cong mu bàn chân trái, hắn khô khốc nói: “Không có, tôi chỉ di chuyển một chút.”
Hắn không chút nào rõ lời mình nói, trong bể nước nóng chỉ có hai người, ái muội cỡ nào.
Nhiếp Miểu cũng không nhắc nhở hắn, không đào bới đến tận cùng.
Lại để có vẻ tùy ý, đổi cách nói về vấn đề vừa rồi, không chút để ý hỏi: “Cậu muốn tìm người yêu như thế nào?”
Vấn đề này làm mu bàn chân trái của Chu Ký Tình nóng đến lợi hại, hắn lén lút thu chân trái về, lòng bàn tay đè trên mu bàn chân, ý đồ dùng nó giảm nhiệt.
Cũng là nhân tố tâm lý không thể hiểu được, hắn cảm thấy mu bàn chân không nóng như thế, theo sau mới nói: “Tôi không muốn kết hôn.”
Nhiếp Miểu như là giật mình, ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Chu Ký Tình hỏi: “Vì sao? Cậu, đến nữ thích, cậu cũng ghét?”
Chu Ký Tình không buồn hé răng.
Nhiếp Miểu cũng không mất mát, y chỉ thuận miệng hỏi, nếu Chu Ký Tình trả lời là bất ngờ ngoài ý muốn, không đáp cũng là trong dự kiến.
Lúc trước nhặt được Chu Ký Tình còn nhỏ, Nhiếp Miểu cũng phí một đống thời gian, mới để bé con thổ lộ tâm tư.
Hiện tại với những người khác mà nói, Nhiếp Miểu đã đủ thân với Chu Ký Tình, nhưng Nhiếp Miểu biết, nó còn chưa đủ.
Nhiếp Miểu cười cười, chuẩn bị đổi đề tài này, lại không ngờ Chu Ký Tình rầu rĩ nói: “Tôi không biết làm sao để người khác tốt hơn, hơn nữa không ai hy vọng tôi càng tốt.”
Nhiếp Miểu sửng sốt.
Mấy ngày trước, y từng nói với Chu Ký Tình.
“Thích, là hy vọng đối phương tốt hơn, chứ không phải từ nhân gian rơi xuống.”
Lúc ấy Chu Ký Tình dường như nhíu mày, Nhiếp Miểu cho rằng Chu Ký Tình không thích, bài xích những lời này, không nghĩ đến Chu Ký Tình lại nghe lọt, hơn nữa coi đó là tiêu chuẩn.
Nghe những lời này của Chu Ký Tình, Nhiếp Miểu không khỏi nhớ đến trước kia, hồi y còn mê cái nghề cảnh sát, cùng các loại chuẩn tắc từng nói với Chu Ký Tình.
Chẳng lẽ quy củ cùng ngay thẳng khắc vào xương cốt của ẻm bây giờ, đều là bởi vì chuẩn tắc hồi đó mình nói?
Nhiếp Miểu cảm thấy mình ngâm trong nước ấm đến xương ngón tay có hơi cứng, vai lưng đang bị suối nước nóng ngâm rời rạc lại có chút nặng nề.
Y có một bụng lời động viên, có thể cho Chu Ký Tình tin tưởng tình cảm, dẫn dắt hắn ỷ lại vào mình, nhưng há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói ra.
“Tôi không tốt.” Chu Ký Tình cũng không phát hiện Nhiếp Miểu không đúng, tầm mắt hắn dừng trên mặt nước không trong suốt, hơi nước nóng chưng mặt, gương mặt cùng đuôi mắt đều bắt đầu đỏ ửng, những thứ này hắn hoàn toàn không biết, chìm đắm trong suy nghĩ của mình, chậm rì rì nói, “Chỉ có tôi mới có thể muốn mình càng tốt.”
Những người khác, luôn muốn từ hắn mà có được tiền tài, tiền đồ, danh dự, thậm chí sinh mạng.
Đã từng có trước kia, trong đầu Chu Ký Tình lóe lên từng khung hình, hắn không vui nhíu mày, lặp lại lần nữa: “Tôi không muốn kết hôn.”
Nói xong, hắn từ trong nước đứng lên, muốn trở về phòng đi ngủ.
Nhưng ngâm mình trong hơi nóng quá lâu, hắn đứng lên liền chóng mặt hoa mắt, đứng không vững muốn ngã vào lại ao.
Đuôi mắt Nhiếp Miểu thoáng nhìn, hãi hùng khiếp vía, y dồn sức vào chân, nhảy dựng lên, đỡ lấy Chu Ký Tình choáng đầu mà ngã quỵ.
Y ôm vòng eo săn chắc của Chu Ký Tình, thân thể dán vào nhau.
Gió lạnh thổi qua, thân thể vốn ngâm nóng trong suối nước nóng nổi da gà, Nhiếp Miểu không khỏi dán chặt vào người Chu Ký Tình vài phần, nhờ nó thu hoạch một chút ấm áp.
Ngay sau đó lý trí ngăn chặn bản năng, Nhiếp Miểu buông lỏng Chu Ký Tình, làm chỗ dựa vô hại, chống Chu Ký Tình, cố ý thở phào một hơi, trách cứ nói: “Cậu làm tôi sợ muốn chết, hiện tại có thể đứng vững chưa?”
“Xin lỗi.” Chu Ký Tình cau mày, gian nan tự mình đứng thẳng, nhưng đầu óc choáng váng, căn bản đứng không vững, “Kỳ quái, tôi, tôi rất chóng mặt…”
“Đừng hoảng, cậu chịu không được nóng, ngâm chóng mặt.” Nhiếp Miểu trấn an hắn, đồng thời trước khi Chu Ký Tình sinh nghi ngờ không hay, cho hắn một lời giải thích, “Tôi đỡ cậu lên bờ, đừng sợ.”
Nhiếp Miểu để Chu Ký Tình nằm trên ghế dài trên bờ, thấy đuôi mắt hắn phiếm hồng, choáng váng đến không mở mắt được, bộ dáng có chút yếu ớt, y không kiềm được, ngồi xổm xuống sờ sờ trán hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Đau đầu sao? Tôi giúp cậu ——” Xoa bóp.
Suy xét đến độ nhạy cảm về tình cảm của Chu Ký Tình, Nhiếp Miểu gian nan bóp chết hành vi ái muội ở trong nôi.
Nhiếp Miểu dừng một chút, đổi đề tài nói: “Tôi giúp cậu đi lấy nước, chờ một chút ha.”
Chu Ký Tình không mở mắt, hắn hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng, lại nói: “Cảm ơn.”
Nhiếp Miểu nhanh chóng lấy nước đá đến: “Dậy uống nước.”
Y thấy Chu Ký Tình nhăn mày lại, phản ứng này, giống khi nhỏ y đúc, Nhiếp Miểu nghĩ hắn là không muốn cử động.
Nhiếp Miểu muốn cười, nhưng nhịn xuống.
Đếm thầm ba số, Chu Ký Tình liền giãy giụa ngồi dậy, tiếp nhận ly nước trong tay Nhiếp Miểu, hầu kết lăn lộn, ực ực uống hết.
Nhiếp Miểu nhìn chằm chằm hầu kết của Chu Ký Tình trong chốc lát, rồi chuyển tầm mắt đi trước khi Chu Ký Tình dời ly nước.
Vừa chuyển, liền không được.
Nhìn thấy khăn tắm quấn quanh hông Chu Ký Tình bung ra chút, tiểu huynh đệ rất có phân lượng không bị che khuất.
Xương ngón tay cứng đờ trước đó của Nhiếp Miểu giật giật, có chút ý tưởng hiện lên từ đáy lòng.
Nhưng vì không đến thời điểm đành bị đè ép xuống.
Chu Ký Tình uống cạn một ly nước đá xong, mới cảm giác mình được sống lại, hắn quay đầu nhìn Nhiếp Miểu, chân thành nói: “Cảm ơn cậu, thầy Nhiếp.”
Nếu là bình thường, không trong giờ làm việc, Nhiếp Miểu khẳng định muốn sửa xưng hô cho Chu Ký Tình.
Nhưng lần này y không sửa đúng, thậm chí còn nhướng mày với Chu Ký Tình, thay đổi xưng hô không ái muội, ít thân mật hơn nói: “Sếp, cậu khoe chim.”
Đồng tử Chu Ký Tình co rút, hắn cúi đầu vừa thấy, thấy khăn tắm bung ra bên hông mình, huyết sắc lập tức trào dâng.
Hắn nhanh chóng đứng lên, sửa lại khăn tắm bên hông, hơn nữa gắt gao véo chặt bên nút thắt, không cho nó bất cứ cơ hội rơi xuống nào.
“Phụt ——” Nhiếp Miểu làm trò nở nụ cười trước mặt Chu Ký Tình, phá vỡ xấu hổ, một tay chống lưng ghế, buồn cười nhìn Chu Ký Tình nói, “Chu Chu, tôi chỉ bảo cậu chú ý, đợi lát nữa đến phòng tắm vòi sen có khi gặp người khác, làm sao cậu lại có phản ứng lớn như vậy? Không phải chúng ta hứa hẹn làm anh em ngầm sao, giữa chúng ta không cần sợ thất lễ gì gì đó.”
Chu Ký Tình dừng một chút, nhưng cũng không quá khẩn trương như vừa rồi.
Hắn tra qua sách cách làm một người anh tốt, giữa anh em bình thường, khi ở chung phải tự tại, phải thả lỏng.
Chu Ký Tình muốn áp xuống mất tự nhiên cùng quái dị dâng lên trong ngực, nhưng trước sau không thể, hắn trốn tránh theo bản năng: “Tôi đi tắm.”
Nhiếp Miểu không cùng đi với Chu Ký Tình, y cố ý cho người nọ không gian, sau đó vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, vậy tôi tiếp tục ngâm một lúc.”
Nhìn Chu Ký Tình bước nhanh rời đi, Nhiếp Miểu ngồi ở vị trí Chu Ký Tình nằm liệt ban đầu, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Ngày mai, sẽ có thời tiết đẹp.
Cũng là lúc đột phá giới hạn.
“Hoàn thành nhiệm vụ tắm chung, tích phân của tao giờ đủ để đổi đạo cụ dùng một lần kia, trao đổi thân thể nhỉ? Buổi sáng ngày mai đổi cho tao.”
======
Tác giả có lời muốn nói:
He he he
Nhanh thôi! Rất nhanh thôi Chu Chu liền phát hiện Nhiếp Tiểu Miêu lòng muông dạ thú!.