Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Trời hửng sáng, giữa tầng mây hiện ánh vàng, mây trắng miên man căn bản không che được nắng ban mai, tản ra từng chút, nhường chỗ cho ánh mặt trời.
Ánh mặt trời xuyên qua lụa trắng khó khăn che dậy căn phòng, thanh niên quy quy củ củ nằm ngửa say giấc trên □□ nhíu mày.
Theo ánh dương tiệm cường, thanh niên rốt cuộc không chịu nổi, kéo chăn mỏng, che khuất mắt mình, dùng nó chặn ánh sáng chói mắt.
Che bất quá mười giây, thanh niên chợt đứng dậy, nhìn về phía song sa bên trái.
Không phải cửa sổ sát đất, không phải rèm cửa xanh xám dày nặng, đây, đây không phải phòng mình!
Thanh niên nhanh chóng xốc chăn xuống giường, chân trần đạp lên sàn nhà lạnh lẽo, đồng thời gọi α theo cách gọi thông thường: “α, vì sao tôi lại ở đây? Xảy ra chuyện gì?”
α không đáp lại, thật giống như nó chưa từng tồn tại.
Không đợi thanh niên nghi hoặc, cửa phòng truyền đến tiếng đập rầm rầm dồn dập.
Thanh niên hoàn toàn đề cao cảnh giác, hắn tìm nhìn một vòng bốn phía, túm gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường, nếu người gõ cửa bên ngoài xông vào, hắn liền cầm gạt tàn đập qua.
Lúc lấy gạt tàn, khóe mắt thoáng thấy áo khoác treo trên giá áo.
Âu phục, màu xanh biển…!Là quần áo của Nhiếp Miểu!
Tại sao quần áo của Nhiếp Miểu lại ở chỗ này? Là Nhiếp Miểu đem hắn tới chỗ này?
Nhưng tại sao?
Chẳng lẽ, muốn hại hắn?
Nghĩ đến khả năng này, tay cầm gạt tàn trong suốt của thanh niên càng thêm mạnh, mu bàn tay nổi đường gân xanh.
Hắn mím môi, gắt gao giữ gạt tàn, đáy mắt một mảnh khói mù.
“Tiểu Chu tổng?” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của Phạm Nam, “Giờ còn sớm, làm sao cậu lại tới cửa phòng khách?”
Phạm Nam uyển chuyển khuyên: “Phỏng chừng Nhiếp tiên sinh còn chưa tỉnh, Tiểu Chu tổng có thể xuống lầu dùng cơm trước, Nhiếp tiên sinh tỉnh rồi, tôi sẽ kịp thời nhắn cho cậu ta.”
Cách một bên cửa, thanh niên sững cả người.
Người bên ngoài là Tiểu Chu tổng?
Sao có thể! Hắn mới là Chu Ký Tình, hiện tại ở trong phòng, vì sao Phạm Nam lại gọi người bên ngoài là Tiểu Chu tổng?!
Thanh niên như nghĩ đến cái gì, nhanh chóng xoay người, vội vàng đi vào toilet.
Trên bức tường trước bồn rửa tay có một tấm gương cố định.
Mặt gương có thể phản chiếu rõ ràng toàn bộ người.
Trong gương, là một người thanh niên vóc dáng cao.
Mặc áo ngủ xanh biển tơ tằm, làm nền cho xương cốt lõa lồ cực kỳ trắng nõn, một khuôn mặt tinh xảo tú mỹ, thoạt nhìn đặc biệt trẻ.
Đây là gương mặt hắn phi thường quen thuộc.
Là mặt của Nhiếp Miểu.
Ngón tay Chu Ký Tình đông cứng, chậm rãi nâng lên, muốn chạm vào khuôn mặt từng xem qua vô số lần này, nhưng khi sắp gần sát lại ngừng.
Tạm dừng khoảng vài giây, tay vô lực buông xuống bên người, Chu Ký Tình hít sâu một hơi rồi lại gọi α: “α! Cậu ra đây cho tôi, chuyện này rốt cuộc là thế nào, cậu giải thích rõ ràng cho tôi!”
α: “…”
Chỉ cần tôi không nói một lời, là có thể làm bộ như mình không ở.
Rà quét đến nắm tay siết chặt vì không vui của Chu Ký Tình, α hơi hơi suy xét, trực tiếp tắt máy.
Chu Ký Tình hoàn toàn không biết gì, hắn chỉ biết hắn ngủ một giấc dậy thành Nhiếp Miểu, α có thể giải thích hiện tượng kỳ dị này cũng không thấy.
Tình huống mờ mịt hiện tại làm Chu Ký Tình rất là vô thố.
Chẳng qua không vô thố được bao lâu, tiếng đập cửa ầm ầm ầm lại lần nữa vang lên.
Chu Ký Tình phút chốc bừng tỉnh.
Gõ cửa ngoài đó là Nhiếp Miểu! Là Nhiếp Miểu đột nhiên biến thành hắn, Nhiếp Miểu lúc này khẳng định cũng rất hoảng, là đến tìm hắn làm rõ tình huống!
Nghĩ đến hiện tại mình không phải một mình, Chu Ký Tình lập tức thoát khỏi cảm xúc trầm thấp, nhấc chân sải bước về cửa phòng, cạch một tiếng mở khóa, nắm tay nắm cửa kéo xuống.
Cửa phòng mở ra, Chu Ký Tình thấy người ở cửa.
Là thân thể của hắn, nhưng với một linh hồn ôn hòa, ngay cả cặp mắt cực lạnh của hắn cũng hiện lên ấm áp.
Là Nhiếp Miểu, Chu Ký Tình đối diện đôi mắt ấy, liền biết.
Đây là Nhiếp Miểu, không phải người khác!
Chu Ký Tình đột nhiên duỗi tay, kéo cổ tay Nhiếp Miểu, hắn túm người vào phòng, lại rầm một tiếng đóng cửa lại.
Hắn áp lưng vào cửa, như là vào khu an toàn, vai lưng căng thẳng tắp cong chút, tay không buông Nhiếp Miểu ra, cúi đầu nhìn sàn nhà lạnh lẽo, rầu rĩ nói: “Xin lỗi, là do tôi mới làm cậu biến thành tôi.”
Nhiếp Miểu chững lại.
Y hoàn toàn không ngờ Chu Ký Tình sẽ xem vụ trao đổi thân thể như một sai lầm, tự nhận trách nhiệm vào mình về sai lầm đó.
Nhiếp Miểu nhìn Chu Ký Tình rũ mi rũ mắt, rõ ràng mờ mịt lại vô thố, nhưng vô cùng kiên định, làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, gánh vác tội danh có lẽ có.
Nó…!Làm Nhiếp Miểu nháy mắt hối hận khi sử dụng tiểu đạo cụ.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, Nhiếp Miểu rất rõ ràng, không có thuốc hối hận, cũng không có đường rút lui.
Y theo lời Chu Ký Tình lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, đặt câu hỏi: “Do cậu? Cậu, cậu làm gì?”
Chu Ký Tình lắc đầu: “Tôi cũng không biết tại sao, nhưng tôi biết, đây là do tôi.”
Bây giờ α không ở, một giấc ngủ dậy liền đổi thân thể khác, chuyện kỳ ảo bực này, tự nhiên không thoát khỏi có liên quan đến thứ đồ quỷ dị như hệ thống.
Hắn thậm chí nghi ngờ, có phải thợ săn gì kia tới không.
Đây là nghi ngờ mà hắn có thể rút ra từ những gì mình biết.
Chắc không phải là Nhiếp Miểu đi? Nhiếp Miểu chỉ là người bình thường, bởi vì có liên quan đến hắn, mới có thể bị thay đổi thân thể một cách khó hiểu.
Chu Ký Tình áy náy vô cùng: “Thật sự xin lỗi.”
Nhiếp Miểu nhìn thoáng qua cổ tay bị Chu Ký Tình nắm, suy nghĩ một chút, trở tay cầm lại: “Cậu không cảm thấy đây là duyên phận sao?”
Dưới tình huống như vậy, nếu nói một chút ái muội, cũng sẽ không bị Chu Ký Tình phòng bị, bài xích.
Nhiếp Miểu tính phi thường chuẩn, Chu Ký Tình hoàn toàn không bài xích y nắm tay, thay vào đó sau khi bị y nắm ngược, cả người còn thả lỏng không ít, tựa như người chìm nổi giữa biển rộng, vừa thấy một khúc gỗ trôi dạt, làm hắn có thêm cảm giác an toàn.
“Vì sao lại nói như vậy?” Chu Ký Tình kỳ quái hỏi, “Cậu không sợ sao?”
Đương nhiên không sợ, đây chính là y tiêu tích phân đổi lấy cơ hội đột phá.
Nhiếp Miểu cười với Chu Ký Tình, nói: “Không phải có cậu sao? Cậu chưa từng nghe nói, một sự kiện rất đáng sợ, nhưng nếu có người bên cạnh, liền không đáng sợ thế nữa.
Hơn nữa cậu không cảm thấy rất thú vị sao? Tôi ở trong cơ thể cậu, cậu ở trong cơ thể tôi, trao đổi thân thể, ngay cả người yêu thề non hẹn biển sông cạn đá mòn cũng không gặp được loại chuyện thế này đúng không?”
Vẻ đạm nhiên của Nhiếp Miểu ảnh hưởng tới Chu Ký Tình, làm hắn không hoảng loạn nữa.
Không khẩn trương thế nữa, một số nhu cầu liền hiện lên.
Chu Ký Tình cau mày nói: “Chờ một lát, tôi đi toilet chút.”
Nhiếp Miểu gật đầu, nhìn Chu Ký Tình đi chân trần vào toilet, không nghĩ nhiều, ngồi trên giường, chuẩn bị chờ người ra bảo hắn phải che giấu tình trạng trao đổi thân thể của bọn họ, tốt nhất là chạy nhanh rời đi, để tránh bị phát hiện không thích hợp.
Lại không biết Chu Ký Tình vào WC, đang chuẩn bị kéo quần, móc tiểu huynh đệ ra đi tiểu, nhưng khi chạm vào lưng quần, cả người hắn sững lại.
Đây là cơ thể của Nhiếp Miểu.
Không phải của hắn.
Nhận tri này làm Chu Ký Tình không cách nào cởi quần, tay ấn trên lưng quần còn hơi phát run.
Giằng co hồi lâu, Chu Ký Tình xoay người tới cửa toilet, kéo cửa ra, có chút lúng túng nói với Nhiếp Miểu: “Thầy, thầy Nhiếp, cậu có thể vào một lát được không.”
Nhiếp Miểu nhướng mày, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hầu kết Chu Ký Tình lăn lộn, chịu đựng thẹn thùng, lắp bắp hỏi: “Tôi, cậu…!Đây là cơ thể của cậu, tôi nhắm mắt lại, cậu, cậu tới làm nó đi tiểu, được chứ?”
Loại hổ lang chi từ này, Chu Ký Tình cảm thấy thực sự quá giới.
* Hổ lang chi từ: chỉ một số từ ngữ có nghĩa khác, có nghĩa là không thuần khiết, cảm giác người nói đang lái xe hoặc làm hoàng (đại khái thì đều là những từ chỉ 18+).
Nhưng hắn không có biện pháp, nói ra, bảo Nhiếp Miểu tới giải quyết, vẫn tốt hơn là tự hắn cầm đồ vật không thuộc về mình xi xi.
Nhiếp Miểu nhìn ra được hắn không tự nhiên và thẹn thùng.
Loại thời điểm này cũng không làm việc tác quái, y rất sảng khoái nói: “Có thể.”
Đi theo Chu Ký Tình vào toilet, nhìn hắn đứng trước bồn cầu nhắm hai mắt lại, rồi nói: “Tôi xong rồi, thầy Nhiếp cậu lại đây đi.”
Chu Ký Tình đưa tay ra sau lưng, tay phải nắm lấy tay trái, gân xanh nổi lên cho thấy thần kinh căng thẳng của hắn.
Nhiếp Miểu mới đụng vào người, cơ thể Chu Ký Tình liền vô cùng cứng đờ, phỏng chừng toàn nhờ lý trí chống đỡ, lúc này mới không đẩy y ra.
Loại phản ứng này, thật là.
Nhiếp Miểu không thể hiểu được, khẩn trương như vậy, không thể tiếp thu như vậy, làm sao không đích thân làm? Tử thủ nhìn thân thể người khác là không đúng nguyên tắc?
Sau khi trong lòng than nhẹ một hơi, Nhiếp Miểu không làm quỷ trong loại thời điểm này, nhưng rất kỳ quái, cách nửa phút, Chu Ký Tình cũng chưa xi ra.
Bởi vì khó xử, mất tự nhiên, cho nên không ra được sao?
Ý nghĩ muốn đi tiểu chiếm cứ toàn bộ tư duy, nhưng như thế nào cũng không giải quyết được làm Chu Ký Tình đầu đầy mồ hôi, “Kỳ quái, tôi, chuyện này là thế nào? Tôi, tôi…” Hắn mồ hôi nhễ nhại, vừa gấp vừa phiền, “…!Ra không được, thân thể có vấn đề, thầy Nhiếp, cậu để tôi kéo quần lên trước, tôi, tôi có khả năng có vấn ——” đề.
Lời còn chưa nói xong, quần còn chưa bị Chu Ký Tình kéo lên, đã bị y đẩy ra.
Chu Ký Tình: “?”
Nhiếp Miểu làm gì vậy? Bản thân y muốn đi tiểu sao?
Nhưng, cũng không thể cho hắn mặc quần vào trước sao?
Bản thân Chu Ký Tình cũng chưa phát giác ra mình sinh ra một chút tủi hờn.
Hắn không dám đụng vào cơ thể hiện tại của mình, cứng đờ đứng tại chỗ.
Bởi vì nhắm mắt lại, thính lực trở nên nhạy bén, hắn nghe thấy tiếng cởi thắt lưng, sau đó là tiếng nước đi tiểu, âm thanh xôn xao cực lớn, mất hai mươi giây mới kết thúc.
Làm Chu Ký Tình kỳ quái chính là, khi tiếng nước phần phật kết thúc, cảm giác mắc tiểu của hắn không còn.
Chu Ký Tình có hơi phát ngốc, mãi đến khi Nhiếp Miểu kéo quần lên cho hắn, hắn mới giật mình tỉnh.
“Rồi.” Nhiếp Miểu trầm khuôn mặt, ý bảo Chu Ký Tình có thể mở mắt.
Chu Ký Tình cảm giác được quần mặc xong, vội vàng mở mắt ra, nghi vấn: “Đây là có chuyện gì?”
Nhiếp Miểu lại bồn rửa tay rửa sạch tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi cậu rất gấp, nhưng thực tế muốn vào WC chính là thân thể hiện tại của tôi.”
Ngay khi Chu Ký Tình vừa nói xi không ra, β nhắc nhở Nhiếp Miểu: “Kiến nghị ký chủ buông Chu Ký Tình ra ngay, tự mình nhanh chóng cởi quần giải quyết nhu cầu sinh lý.”
Nhiếp Miểu ngốc: “Có ý gì?”
β nói: “Hai người trao đổi linh hồn, nhưng liên kết giữa linh hồn và thể xác không đổi.
Nếu thân thể có nhu cầu gì, sẽ phản ánh lại linh hồn.”
Nói xong, cũng nhận thấy Nhiếp Miểu sắp trở mặt, β lập tức trả đũa, nhanh chóng ném nồi: “Ký chủ, chính cậu không thấy phần giới thiệu đạo cụ sao? Nó là tiểu đạo cụ áp dụng với quan hệ giường chiếu của cặp đôi, tăng tiến ân ái của cặp đôi.
Ký chủ có thể từ linh hồn mệnh lệnh cơ thể, cơ thể sẽ phản hồi thực chất.”
======
Tác giả có lời muốn nói:
Cẩn thận dè dặt.
He he he.
Đạo cụ hổ lang..