Sự ủy mị, yếu đuối của cô khi thấy những gã đàn ông bặm trợn bước vào khiến anh rất khó hiểu. Bọn người kia vẫn chưa nhìn rõ mặt anh, nhưng Uông tổng chỉ vừa nhìn sơ qua đã biết lai lịch của bọn chúng. Anh có khả năng nhận biết người khác rất nhanh, nhớ rõ khuôn mặt của ai đó khá lâu dù chỉ mới gặp lần đầu hay lướt qua nhau trong vài giây.
Uông tổng cười khẩy một cái khi thấy bọn côn đồ kia vẫn chưa biết trời cao đất dày mà ngông nghênh lục tung căn phòng. Cô gái xinh đẹp ôm chặt lấy anh ngay từ những phút đầu tiên gặp nhau, cô đang thật sự trốn chạy khỏi bọn chúng hay muốn quyến rũ anh đây?
– Tại sao tôi phải giúp cô?
Vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, một lần nữa anh nắm lấy cánh tay cô, muốn đẩy Y Thoa ra. Nhưng cô vẫn nhất quyết không buông, trong lúc nguy cấp, giọng nói của một tên trong số bọn chúng vang lên:
– Cô gái này, mau quay mặt lại đây.
Triệu Tường ngồi bên cạnh thấy bọn chúng quá quắt liền hét lên:
– Các người làm gì vậy? Mau cút khỏi đây.
Uông tổng đang cúi mặt nhìn cô nên bọn chúng vẫn chưa nhìn rõ mặt anh, lại thêm ánh đèn phòng khá tối, cứ mờ mờ ảo ảo nên mấy tên đien kia nào hay chúng đã vào nhầm hang cọp.
Vệ sĩ của anh cũng nhanh chóng bước đến đứng chắn trước mặt chúng, đưa tay đẩy bọn người côn đồ tránh xa ông chủ của họ.
– Đề nghị các người mau ra khỏi đây!
Hai vệ sĩ cao to vạm vỡ khiến ba tên đang hùng hổ cũng có chút ái ngại. Tuy nhiên bọn chúng vẫn không muốn bỏ qua cô gái đáng nghi đang ngồi trên đùi anh đầy thắm thiết.
– Bọn tao sẽ ra ngoài sau khi nhìn được mặt của cô ta.
Hai vai cô run lên, dẫu biết Uông tổng cứng ngắt như tảng băng nhưng vẫn cố níu lấy chút hy vọng mỏng manh. Cô ôm anh thật chặt, lời lẽ cầu xin tha thiết:
– Bọn chúng…sẽ giết tôi mất…tôi xin anh mà…cầu xin anh…
Cô chỉ biết tựa đầu lên vai anh, nhắm mắt mặc cho số phận an bài. Những lời nài nỉ thật tâm nhất cô cũng đã nói ra, dáng vẻ tội nghiệp này của cô chẳng biết sẽ trôi về đâu. Nếu tên Uông tổng tàn nhẫn đến mức nhất quyết đẩy cô ra thì Y Thoa chỉ đành chấp nhận kiếp số của mình.
Cảm nhận được bàn tay rắn rỏi đang ôm lấy eo cô, tay còn lại khẽ xoa đầu Y Thoa đầy dịu dàng.
Cô nghe rõ nhịp tim của anh khi tiếp xúc gần gũi, thân mật. Lòng ngực anh phập phồng theo từng chữ, từng câu nói:
– Người của tao, sao phải để bọn bây tùy tiện xem mặt?
Anh vừa nói dứt câu thì cũng là lúc cô nhìn thấy cánh cửa đổi đời hiện ngay trước mắt. Người đàn ông lạnh lùng này đã chấp nhận cứu lấy cô gái đang ở bến bờ nghịch cảnh.
Uông tổng ngước mặt nhìn chúng, ánh mắt sâu thẳm, đôi mày rậm nhíu sát vào nhau vô cùng nghiêm túc. Bọn người hung hăng đã nhận ra anh, tay chân chúng lạnh đi vì sợ hãi, một tên khẽ cất lời nói với đồng bọn:
– Là…là Uông Hạc Đệ, động vào hắn thì không hay đâu.
Những tên còn lại lẩm bẩm đáp lời:
– Thật không ngờ lại là hắn.
– Nhưng chúng ta chưa nhìn được mặt cô ta.
Trong giới kinh doanh ai mà chẳng biết đến ông trùm thời trang Uông Hạc Đệ. Người đứng đầu tập đoàn Keva và trực tiếp điều hành công ty thời trang Hilda xa xỉ bậc nhất toàn cầu. Ngoài ra, anh còn là người sáng lập công ty vệ sĩ Vũ Gia lẫy lừng. Các vệ sĩ dưới trướng của anh đều là những người từng hoạt động trong các bang phái cộm cán, có người cũng từng vào tù ra tội, sau này quay đầu hoàn lương. Chính anh đã dang rộng cánh cửa sự nghiệp vệ sĩ để chào đón họ, giúp họ có việc làm ổn định, sống lương thiện không ác tâm.
Nhờ đó, phía sau Hạc Đệ là vô số anh em máu mặt, sẵn sàng vì anh mà hy sinh, trung thành bảo vệ anh, tận tụy như người trong gia đình. Ai dám động đến Uông Hạc Đệ thì đồng nghĩa với việc xác định tìm con đường chết. Đàn em của anh, ngoài anh và gia đình của họ ra thì không ngán bất cứ ai.
Hai vệ sĩ đã dần dần mất kiên nhẫn với bọn người côn đồ ngang nhiên sỗ sàng xông thẳng vào phòng khi chưa được sự cho phép.
– Tôi nhắc lại lần cuối, đề nghị các anh ra khỏi đây ngay lập tức.
Những tên bặm trợn bắt đầu lo lắng, chúng xì xầm với nhau:
– Nếu đã là người của Uông Hạc Đệ thì không phải cô ta đâu.
– Đúng đó, mau đi thôi, kẻo tự chuốc rắc rối.
Bọn chúng nói qua nói lại vài giây rồi cúi nhẹ đầu:
– Xin lỗi, bọn tôi không biết Uông tổng ở đây. Đắc tội rồi. Bọn tôi xin phép.
Anh đưa tay phẩy nhẹ một cái, ẩn ý “tiễn vong”, muốn bọn chúng đi nhanh cho khuất mắt. Đám người kia vừa rời khỏi phòng, anh lập tức kéo mạnh tay cô ra, Y Thoa giật mình vội đứng dậy, cảm giác choáng váng xém nữa đã đứng không vững.
Hạc Đệ nhìn thẳng vào mắt cô, anh chau mày bực dọc:
– Thật phiền phức.
Triệu Tường nhìn cô gái nhỏ nhắn, gương mặt thanh thuần xinh xắn vừa bị anh phũ phàng mà có chút thương xót:
– Anh mạnh tay thế. Chẳng phải ban nãy còn ôm ấp nhau thắm thiết lắm à? Sao hả, anh thích cô ấy rồi đúng không?
Lời nói của Triệu Tường khác nào đang dùng tay chọc vào ổ kiến lửa, anh tức giận đứng dậy, hồ nước sâu thẳm chứa đựng cơn sóng dữ, con ngươi rực lửa tức giận:
– Mau về nhà tiếp quản công ty đi. Đến bao giờ em mới thôi khiến ba mẹ bận lòng?
Bỏ ngoài tai lời giáo huấn của anh trai, Uông Triệu Tường vẫn chưng ra vẻ mặt thản nhiên:
– Chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận rồi sao. Em sẽ tiếp quản công ty nếu anh không tìm được thú vui khi đến đây nhưng có vẻ như anh đã thua rồi.