Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đã đặt vé tàu vào chiều ngày hôm sau.
Ăn trưa xong, Lục Dĩ Thành gọi Lục Tư Nghiên lại, do dự đưa cho cậu nhóc một số tiền. Mặc dù nơi này là nhà của ông bà ngoại Giang Nhược Kiều, Lục Tư Nghiên cũng gọi họ là ông cố bà cố nhưng trong lòng Lục Dĩ Thành vẫn thấy hơi áy náy. Anh từng muốn đưa tiền cho ông bà ngoại nhưng chưa kịp thò tay vào túi là bà ngoại đã nghiêm mặt cản anh lại, giống như thể bà ấy biết anh định làm gì vậy. Không còn cách nào khác, Lục Dĩ Thành đành phải chuyển tầm mắt sang Lục Tư Nghiên.
Chăm sóc Lục Tư Nghiên cả một học kỳ, Lục Dĩ Thành biết rõ cụm từ “thánh đốt tiền của ba mẹ” mà bây giờ người ta hay dùng để miêu tả bọn trẻ con không phải là nói quá.
Kem đánh răng của anh mười hai tệ một tuýp, còn kem đánh răng của Lục Tư Nghiên tận năm mươi mấy tệ.
Đồ ăn vặt mà Lục Tư Nghiên ưa thích cũng không hề rẻ. Phô mai sữa chua có giá gần hai mươi tệ một túi, trong đó có bốn năm cái, Lục Tư Nghiên có thể ăn hết sạch chỉ trong mười phút.
Ngoài ra, lego mà Lục Tư Nghiên thích chơi cũng rất tốn tiền.
Nho Mẫu Đơn mà Lục Tư Nghiên thích ăn cũng đắt nốt.
Một cân nho có giá xấp xỉ bằng bốn ngày tiền sinh hoạt phí của Lục Dĩ Thành.
Lục Tư Nghiên còn rất thích ăn việt quất, cậu nhóc không ăn loại nhỏ mà phải loại to mới chịu, tuy nhiên loại việt quất này lại chẳng rẻ chút nào.
Nhưng Lục Dĩ Thành biết ăn nho tốt cho mắt nên lần nào cũng mua cho Lục Tư Nghiên.
Mình nuôi con mình thì không sao nhưng bây giờ giao nó cho ông bà ngoại của Giang Nhược Kiều, chỉ nghĩ đến các khoản chi tiêu hàng ngày của Lục Tư Nghiên thôi mà Lục Dĩ Thành đã đau cả đầu, vả lại cũng thấy rất khó xử.
Người già thường hay sống tiết kiệm.
Phải làm sao đây?
Lục Tư Nghiên nhìn số tiền ba đưa cho mình, ngạc nhiên hỏi: “Ba cho con tiền tiêu vặt hả?”
Cuối cùng cũng có ngày cậu được cho tiền tiêu vặt rồi ư?
Hơn nữa trông có vẻ không ít, có cả tờ màu đỏ.
Lục Dĩ Thành đắn đo nói: “Nếu con muốn ăn gì thì tự lấy tiền mình mà mua.”
Nghe xong câu đó, Lục Tư Nghiên bỗng im lặng, Lục Dĩ Thành cũng im lặng theo.
Lục Tư Nghiên đã năm tuổi nên biết được sự khác nhau giữa mười tệ và một trăm tệ, nhưng nếu bảo cậu tự cầm tiền mà đi mua đồ thì thật sự là một thách thức không nhỏ.
Lục Tư Nghiên đưa tay ra định nhận lấy tiền.
Lục Dĩ Thành bèn vội vàng rụt tay lại.
Lục Tư Nghiên: “?”
“Ba nghĩ lại rồi, cho thế này thì nhiều quá, không an toàn.” Lục Dĩ Thành rút từng tờ tiền ra, sau khi rút về khá nhiều tờ một trăm tệ, cuối cùng trong xấp tiền mỏng không còn tờ nào màu đỏ nữa: “Bấy nhiêu thôi nhé.”
Lục Tư Nghiên nhận lấy tiền, đếm đi đếm lại rồi bĩu môi nói: “Còn chẳng đủ một trăm tệ.”
Lục Dĩ Thành: “Hồi ba học cấp một cũng không được cho một trăm tệ tiêu vặt đâu.”
Lục Tư Nghiên: “Đành vậy.”
“Vẫn câu nói đó.” Lục Dĩ Thành lại dặn cậu thêm lần nữa: “Nếu con muốn ăn gì thì gọi cho ba, ba mua trên mạng về cho con.”
Lục Tư Nghiên: “Con có phải là đứa con nít không hiểu chuyện đâu? Con biết rồi, con biết rồi. Muốn ăn gì, muốn mua gì thì cứ nói với ba mẹ, không nên làm phiền ông cố bà cố!”
Lục Dĩ Thành hài lòng.
“Nếu ông cố bà cố nhất quyết muốn mua cho con thì sao?” Lục Tư Nghiên hỏi.
Lục Dĩ Thành mặt không cảm xúc: “Nếu con không ngầm tỏ ý thì chẳng ai nhất quyết muốn mua cho con cả.”
Lục Tư Nghiên: “…”
Buổi chiều, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành lên đường ra ga tàu, hai người cứ chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn lại. Họ rất lo lắng cho Lục Tư Nghiên, nhưng giờ này cậu nhóc đang ngủ trưa ngon lành nên dù họ có quay đầu lại cũng không thấy được cậu.
Đến khi ngồi vào toa tàu cao tốc, Giang Nhược Kiều mới nói với Lục Dĩ Thành: “Tôi có cảm giác chúng ta giống như những ông bố bà mẹ về ăn Tết xong rồi lại đi làm ăn xa, để con cái ở nhà vậy.”
Lục Dĩ Thành buồn cười vì cách so sánh này của cô: “Hơi giống thật.”
“Chỉ khác ở chỗ là đứa con không khóc lóc chạy theo.” Giang Nhược Kiều thở dài.
Mới xa nhau có một lúc mà đã thấy hơi nhớ rồi.
Lục Dĩ Thành cũng hiểu được tâm trạng của cô lúc này, bèn an ủi: “Rồi sẽ có ngày thằng bé trưởng thành và rời xa chúng ta.”
Lúc hai người “đi làm ăn xa” đến Bắc Kinh thì trời đã tối.
Lục Dĩ Thành đưa Giang Nhược Kiều lên tận cửa, chờ cô vào nhà rồi anh mới đi xuống. Mở cửa ra là một căn phòng tối om, vào giờ phút này anh bỗng có ảo giác, như thể nghe thấy tiếng Lục Tư Nghiên mừng rỡ kêu lên: “Ba về rồi”.
Nhưng đến khi bật đèn, trong căn phòng lại chỉ có mỗi mình anh. Rõ ràng anh đã quen với sự vắng vẻ yên tĩnh, bây giờ lại thấy khó chịu vô cùng. Anh đặt ba lô xuống, bất giác đi vào phòng đọc sách, con trai không có ở đây nên anh có nhiều thời gian hơn, không cần vội vã tắm rửa nữa, có thể ngồi ngẩn ngơ suốt nhiều giờ đồng hồ.
Không biết anh đã ngồi trong phòng đọc sách bao lâu.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, là âm thanh phát ra từ tầng trên.
Cùng lúc này, Giang Nhược Kiều mới tắm xong, đang sấy tóc cho khô. Chợt nghĩ đến Lục Dĩ Thành ở tầng dưới, cô bèn nhảy vài cái để trêu đùa anh.
Căn nhà cũ nên cách âm không tốt cho lắm, nếu anh đang ở phòng đọc sách thì hẳn là sẽ nghe thấy tiếng cô chào hỏi nhỉ?
Đúng như dự đoán…
Điện thoại của Giang Nhược Kiều rung lên, là tin nhắn từ Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành: [Sao thế?]
Giang Nhược Kiều vừa sấy tóc vừa trả lời tin nhắn bằng một tay, đây là động tác có độ khó cao.
Cô cũng không ngờ rằng có một ngày mình sẽ thế này.
Trước khi gặp Lục Dĩ Thành, cô thấy mình là một người rất trưởng thành, rất sáng suốt.
Bây giờ cô mới nhận ra mình cũng là một đứa trẻ trâu.
Giang Nhược Kiều: [Cậu muốn tố cáo tôi tội gây rối trật tự công cộng à?]
Giọng điệu rất ngang ngược, lời lẽ rất đắc chí.
Lục Dĩ Thành ngồi trên ghế, khẽ bật cười, sau đó nghiêm túc trả lời tin nhắn của cô: [Không phải, tưởng cậu xảy ra chuyện gì.]
Giang Nhược Kiều: [.]
Lục Dĩ Thành thầm nghĩ trong đầu, lại nói sai rồi.
Anh xem kỹ lại lần nữa, nhận thấy câu vừa rồi của mình đúng là không may mắn cho lắm.
Lục Dĩ Thành vẫn đang nhập tin nhắn.
Giang Nhược Kiều đã gửi tin nhắn mới: [Tôi xin lỗi!]
Giang Nhược Kiều: [Cậu định nói ba chữ này đúng không, tôi nói thay cậu rồi đấy.]
Lục Dĩ Thành:[/ icon nhe răng cười / icon nhe răng cười/]
Bây giờ vẫn còn sớm, Lục Tư Nghiên lấy điện thoại của bà ngoại gửi lời mời gọi video cho hai người họ.
Chẳng mấy chốc, cả gia đình đã tụ họp trong cuộc gọi video.
Giang Nhược Kiều tinh mắt phát hiện ra Lục Tư Nghiên đang mặc áo mới, cô cau mày hỏi: “Lục Tư Nghiên, con đang mặc cái gì thế kia?”
Lục Tư Nghiên cất giọng hỏi: “Bà cố ơi, mẹ con hỏi con đang mặc cái gì kìa?”
Hỏi xong, Lục Tư Nghiên lại quay đầu nói với Giang Nhược Kiều trong video: “Con ngủ dậy là bà cố dẫn con đi mua đó.”
Trong video có tiếng bà ngoại nói vọng vào: “Áo yếm dài tay!”
Giang Nhược Kiều: “?”
Cô còn tưởng là mình nhìn lầm rồi cơ.
Chuyện gì thế không biết, con trai cô đẹp trai, đáng yêu như vậy mà sao chỉ trong mấy tiếng đồng hồ không gặp đã thành ra thế này?
“Bà ngoại!” Giang Nhược Kiều cũng cất cao giọng: “Sao lại để cho Tư Nghiên mặc mấy bộ đồ kiểu này, trông quê mùa quá! Mau cởi ra đi ạ!”
Bà ngoại đi tới, chen vào bên cạnh Lục Tư Nghiên: “Con biết sao không, nó chơi cùng bọn trẻ con trong sân, hết trèo cây rồi chuyển sang nghịch cát, quần áo mua con mua cho nó dễ bẩn lắm, mới mặc một ngày mà đã bẩn kinh khủng, mặc cái kiểu áo yếm này mới hợp! Lại còn ấm nữa!”
Giang Nhược Kiều: “Bẩn thì giặt là được mà.”
Bà ngoại hừ một tiếng: “Giặt mà được hả? Giặt sạch được hả? Tiểu Lục, con nhận xét xem nào!”
Bà ngoại nói tiếp: “Con chả biết kỹ năng sống gì cả, Tiểu Lục biết kỹ năng sống, để nó nói coi có nên mặc áo yếm không.”
Lục Dĩ Thành đang cười thì bỗng nhiên bị bà ngoại chỉ đích danh, anh lập tức ngừng cười, tự động ngồi thẳng lưng.
Câu hỏi này… Anh không biết nên trả lời thế nào.
Giang Nhược Kiều nói bằng giọng điệu đe dọa: “Lục Dĩ Thành, cậu nói đi, cậu nhìn xem con trai cậu quê mùa như thế nào kìa!”
Lục Dĩ Thành: “… Cũng có quê mùa lắm đâu.”
Giang Nhược Kiều: “?”
“Lục Dĩ Thành!”
Bà ngoại thấy mình đã giành phần thắng, vui vẻ nói: “Con ở Bắc Kinh, thằng bé ở chỗ bà, con không can thiệp được đâu. Nhưng con cứ yên tâm, bà trông trẻ đảm bảo giỏi hơn mấy đứa!”
Giang Nhược Kiều: “…”
Đúng là cô… không can thiệp được thật!
Trừ khi bây giờ cô có thể bay đến thành phố Khê.
“Con còn chê quê mùa nữa hả, hồi nhỏ con cũng sống thế này đấy.” Bà ngoại nói: “Hay là lát nữa để bà chụp lại ảnh hồi nhỏ của con rồi gửi vào trong nhóm cho Tiểu Lục xem nhé?”
Giang Nhược Kiều ngay lập tức xuống nước, xin lỗi một cách hết sức thành khẩn: “Con xin lỗi bà, là lỗi của con ạ. Con không nên trách bà mới phải.”
Bà ngoại hài lòng: “Yên tâm đi, con cứ sống tốt ở Bắc Kinh, đừng bận lòng về thằng bé. Bà không để cho con con bị đói rét hay đau ốm gì đâu, bà cũng không phải là bà già lạc hậu.”
Lục Dĩ Thành cảm thấy tiếc nuối.
Anh rất muốn biết Giang Nhược Kiều hồi nhỏ trông như thế nào.
Bà ngoại đã đi vào phòng bếp.
Giang Nhược Kiều nhìn Lục Tư Nghiên trong video, cuối cùng cũng hiểu sự khác biệt giữa ba mẹ chăm con và ông bà chăm cháu mà cư dân mạng nói không phải là bịa chuyện.
Cô nói: “Lục Tư Nghiên, con mà mặc cái áo yếm này thì đừng có gọi mẹ là mẹ.”
Con trai của cô đáng yêu xinh xẻo, có thể lấn át hết mấy đứa nhóc trên Instagram đó!
Lục Tư Nghiên: “Hiểu rồi ạ, chị dâu.”
“Chào anh cả, chào chị dâu.” Mặc áo yếm dài tay vào trông Lục Tư Nghiên chân chất, mộc mạc hẳn, cậu vẫy tay tạm biệt trước màn hình: “Bái bai, em đi ngủ đây, anh chị nhớ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền mua lego cho em nha.”
Sau khi trở lại Bắc Kinh, cả Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều bắt đầu vào guồng quay công việc.
Gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Hai người họ thành công nhân thật rồi.
Hôm nay Giang Nhược Kiều đi theo đàn chị để làm phiên dịch cho một cuộc họp kinh doanh, sau khi kết thúc công việc, bên kia mời họ đi dự tiệc tối.
Đàn chị kia rất thích Giang Nhược Kiều, còn có lòng chọn một chiếc váy dạ hội trong phòng treo đồ mà mình chưa mặc tặng cho cô.
Hai người có vóc dáng xấp xỉ nhau nên Giang Nhược Kiều mặc váy của cô ấy rất vừa vặn.
Bữa tiệc diễn ra ở phòng tiệc trong một khách sạn năm của Bắc Kinh, phòng tiệc này rất lớn, thậm chí Giang Nhược Kiều còn không bằng gà mờ, đành ngoan ngoãn đi theo sau đàn chị.
Buổi chiều lẽ ra Lục Dĩ Thành làm việc ở công ty nhưng cấp trên cũng là đàn anh cùng trường của anh, anh Lễ rủ anh đi làm bạn đồng hành, bảo là phải tham dự một bữa tiệc kinh doanh.
Lục Dĩ Thành không hề có hứng thú với những bữa tiệc kiểu này nên từ chối ngay tắp lự.
Hạ Lễ phải nói đến mỏi miệng: “Hồi đầu đáng ra thằng ba Du sẽ đi cùng anh nhưng cậu ta lại có hẹn với bạn gái nên cho anh leo cây. Lão Lục, em đi cùng anh đi mà, đi cho biết.”
Cuối cùng Hạ Lễ cũng rủ rê được Lục Dĩ Thành đi dự tiệc.
“Anh nói em nghe, đến đó không thiệt đâu. Đằng nào thì em cũng đang độc thân, không giống như thằng ba Du phải ở bên bạn gái.”
Lục Dĩ Thành: “…”
Trong bữa tiệc có rất nhiều người, sau khi theo Hạ Lễ vào phòng tiệc, Lục Dĩ Thành cảm thấy khát nước, thế là đi thẳng đến khu đồ uống. Vừa cầm lên một ly nước sô đa, còn chưa kịp uống ngụm nào thì anh đã trông thấy Giang Nhược Kiều đứng cách đó không xa.
Giang Nhược Kiều mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng sữa, tà váy nhẹ nhàng, thướt tha.
Làn da của cô trắng nõn như thể phát sáng, ở trong đám người, nước da càng trắng trẻo nổi bật.
Giang Nhược Kiều vẫn còn là sinh viên nên kỳ thực không quen với những nơi như vậy.
Đàn chị rất quan tâm đến cô, không để cho cô uống rượu, cũng nhỏ tiếng dặn dò cô chỉ cần uống nước ép là được.
Đúng lúc đang thở phào nhẹ nhõm thì bỗng cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chăm chú, cô bèn ngẩng đầu lên. Cách dòng người đi qua đi lại, giữa lúc tiệc tùng náo nhiệt, cô trông thấy Lục Dĩ Thành.
Hai người đồng thời nhìn nhau, Giang Nhược Kiều còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Cô nhắm mắt rồi lại mở ra, Lục Dĩ Thành vẫn còn ở đó.
Lục Dĩ Thành cũng rất bất ngờ.
Anh biết tối nay Giang Nhược Kiều sẽ đi dự một bữa tiệc nhưng khi anh Lễ dẫn anh tới đây, anh không thể ngờ rằng lại dự chung tiệc với cô.
Hai người họ đều là sinh viên, là gà mờ trong số gà mờ.
Nói thật họ đều không thấy thoải mái, dẫu sao họ cũng chưa từng tiếp xúc với những sự kiện như thế này, đúng lúc gặp được nhau ở đây, cả hai đều bật cười.
Cô mặc váy dạ hội.
Anh mặc âu phục.
Cứ như thể hai người đang lén đi trải nghiệm cuộc sống bên ngoài xã hội thì bắt gặp người kia vậy.
Thật trùng hợp. Giống như là sự trùng hợp do duyên số sắp đặt.
Cô không bước đến chào hỏi, anh cũng vậy.
Sau khi chào hỏi mọi người xong, Hạ Lễ mới đi tìm Lục Dĩ Thành. Anh ta khoác tay lên vai anh, trông thấy nụ cười chưa kịp che giấu của anh.
Hạ Lễ tò mò hỏi: “Có chuyện gì với em thế? Nhặt được tiền à?”
Lục Dĩ Thành: “Gì cơ?”
“Tự dưng lại cười hớn hở như thế.”