Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành hiểu ý nhau, đều không tiến đến chào hỏi người kia.
Trong bữa tiệc này, hai người họ đều là nhân vật quần chúng trong số các nhân vật quần chúng. Dù ở trường học họ có thành tích xuất sắc thế nào đi nữa họ vẫn là những sinh viên chưa tốt nghiệp, còn đa số những người có mặt ở đây đều có chỗ đứng nhất định trong một lĩnh vực nào đó, làm gì có ai không từng là nhân vật làm mưa làm gió, được bao người chú ý thời còn đi học chứ? Giang Nhược Kiều rụt rè đi theo sau lưng đàn chị. Cô ấy rất tốt bụng, lớn hơn cô gần mười tuổi, cũng có lòng dìu dắt cô, dẫn cô đi làm quen với một số người trong ngành.
Lục Dĩ Thành không thích và cũng cảm thấy lạ lẫm với những chỗ thế này. Hạ Lễ rất quý Lục Dĩ Thành, hai người quen biết nhau qua diễn đàn. Khi đó Lục Dĩ Thành mới là sinh viên năm nhất, còn Hạ Lễ thì sắp tốt nghiệp, hai người từng tranh luận với nhau về một vấn đề trên diễn đàn, sau đó anh ấy đã chủ động làm quen với Lục Dĩ Thành. Hạ Lễ và Lục Dĩ Thành rất hợp tính nhau, bây giờ anh lại đang làm thêm ở công ty của Hạ Lễ, trong lòng anh ấy cũng muốn nâng đỡ anh. Ngay cả khi Lục Dĩ Thành không mấy hứng thú, Hạ Lễ vẫn kéo anh đi làm quen và bắt chuyện với những ông lớn trong ngành.
Chỉ là nửa tiếng sau.
Giang Nhược Kiều đã thấy mệt, Lục Dĩ Thành cũng vậy.
Đây hoàn toàn không phải là một nơi mà bây giờ họ có thể thích ứng được.
Thỉnh thoảng hai người sẽ nhìn nhau từ xa, cũng xem như là một hình thức động viên cho nhau.
Chí ít…Ở những nơi thế này, có một người mình quen cũng đang ở trong tình huống giống mình thật sự rất an tâm.
Giang Nhược Kiều có cảm giác một người đàn ông trẻ tuổi đang liên tục nhìn về phía mình.
Cô đã dự liệu được từ trước.
Với những trường hợp như thế này, Giang Nhược Kiều không bất ngờ cho lắm. Chỉ có điều ở đây không thể so với trường học, ở trường nếu như có người bắt chuyện với cô, cô sẽ từ chối tùy theo tâm trạng, nhưng ở những nơi thế này thì… Cô cúi đầu suy nghĩ một lát, quyết định nhờ sự trợ giúp tại chỗ. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra rồi nhắn tin cho Lục Dĩ Thành, sợ anh không nhìn thấy nên lại gọi điện cho anh rồi cúp máy.
Lục Dĩ Thành đang ăn, vội vàng thò tay lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Giang Nhược Kiều, theo phản xạ anh lần tìm bóng dáng cô trong đám người.
Anh lại cúi đầu nhìn màn hình, trên đó hiển thị tin nhắn Wechat cô gửi đến.
Mở giao diện Wechat lên.
Giang Nhược Kiều: [Xin trợ giúp, nếu lát nữa thấy tôi sờ tai thì cậu gọi cho tôi nhé.]
Lục Dĩ Thành: “?”
Anh vẫn chưa hiểu ý cô, đến khi ngẩng đầu lên thì lập tức trông thấy cô ở đằng xa… đang nói chuyện với một người đàn ông.
Lục Dĩ Thành: “.”
Giang Nhược Kiều nở nụ cười lịch sự, thấy người đàn ông đưa danh thiếp cho mình với vẻ mặt kiên định, trong lòng cô thầm thở phào.
May mà trước đó cô đã chuẩn bị kỹ càng.
“Bữa tiệc này là do bác tôi tổ chức.” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Giang Nhược Kiều, tỏ ra quan tâm một cách hết sức lộ liễu: “Nếu có chỗ nào đón tiếp không chú đáo, mong cô bỏ qua cho.”
Giang Nhược Kiều mím môi cười: “Vâng, cảm ơn anh.”
Anh ta lại hỏi: “Khi nãy đi mời rượu tôi có nghe chị Lưu nói cô vẫn còn là sinh viên?”
“Vâng, tôi đang học năm thứ ba.”
“Cứ có cảm giác cô Giang trông rất quen.” Anh ta nói: “Chắc không phải là đàn em cùng trường với tôi đâu nhỉ, cô Giang học trường nào thế?”
Giang Nhược Kiều: “Đại học A.”
Vẻ thích thú càng hiện rõ trong mắt người đàn ông trẻ tuổi.
Giang Nhược Kiều thầm nghĩ, nếu như mình có khả năng đặc biệt nghe được tiếng lòng của người khác thì những gì lọt vào tai mình lúc này sẽ là: Cô bé này được đấy, là sinh viên giỏi rất hợp ý mình, chưa từng tán tỉnh kiểu này bao giờ, chắc là cũng không khó theo đuổi lắm đâu.
Người đàn ông này ngay từ đầu đã không giấu diếm việc mình là con nhà giàu, có gia cảnh được trời ưu ái.
Trước đây mẫu hình lý tưởng của Giang Nhược Kiều đúng là bao gồm bạn trai có khả năng tài chính nhất định.
Nhưng đồng thời cô cũng biết rõ, không dễ gì mà yêu đương được với con nhà giàu. Vậy nên trong số ba mối tình của cô, ngoại trừ Tưởng Diên ra, tuy hai người còn lại có gia cảnh khấm khá nhưng ở một nơi mà tấc đất tấc vàng như Bắc Kinh thì cũng chưa đến mức được gọi là con nhà giàu.
Có nhiều cậu ấm cô chiêu rất kiêu ngạo. Dĩ nhiên sự tâng bốc của những người xung quanh cộng với xã hội bây giờ cũng là nguyên nhân khiến họ sinh ra ảo tưởng đó.
Hồi trước trong hội sinh viên có một chị là hoa khôi của khóa cô, chị ấy và cô có quan hệ khá tốt. Chị ấy từng tâm sự riêng với cô rằng yêu đương với mấy người nhà giàu kiêu ngạo ấy phải chuẩn bị tâm lý thật vững, là để khi anh ta bảo dừng lại thì sẽ dừng lại được. Nếu như anh ta muốn chia tay thì chỉ cần vài phút là đã biến mất khỏi thế giới của mình, còn nếu mình muốn chia tay mà anh ta không muốn, vậy thì cuộc sống của mình sẽ gói gọn trong chữ “hard”…
Giang Nhược Kiều thầm thở dài trong lòng.
Kể cả không có Lục Dĩ Thành, Giang Nhược Kiều cũng hoàn toàn không muốn tiến triển xa hơn với những kiểu làm quen thế này.
Cô không muốn phát tín hiệu cho người kia hoặc bất kỳ ai khác rằng cô là kiểu người có thể săn được ở những nơi như vậy..
Cô không phải con mồi.
Người kia vẫn rất nhiệt tình: “Cô Giang này, hay là chúng ta kết bạn Wechat nhé? Sau này nếu tôi có nhu cầu về mảng này thì có thể liên hệ trực tiếp với cô.”
Giang Nhược Kiều biết, trong những dịp thế này mà thẳng thừng từ chối người ta là hành động rất mất lịch sự, nhưng phải kết bạn Wechat thì…cô lại không muốn.
Cô đưa tay sờ sờ tai mình, mỉm cười nói: “Vâng.”
Ngay lập tức tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ngước mắt nhìn về phía người kia, bày tỏ xin lỗi: “Xin lỗi anh Trần, tôi xin phép nhận một cuộc gọi quan trọng.”
Anh ta mỉm cười gật đầu.
Giang Nhược Kiều nghe máy: “Alo, sếp Lục hả, xin hỏi có chuyện gì không?”
Lục Dĩ Thành đứng cách đó không xa, vẫn luôn nhìn về bên này. Anh hỏi cô: “Anh ta đang làm phiền cậu à?”
“Không hẳn.” Giang Nhược Kiều nở nụ cười lịch sự với người kia, sau đó lại nói với anh ở đầu dây bên kia: “Chỉ là… đúng là có hơi rắc rối một chút, nên mới nhờ cậu giúp đỡ đây.”
Lục Dĩ Thành đã đoán được rắc rối của cô là gì.
“Vậy chúng ta phải nói chuyện điện thoại trong bao lâu?”
Giang Nhược Kiều mỉm cười: “Càng lâu càng tốt.”
Ít nhất là đến khi người kia mất kiên nhẫn mà bỏ đi trước mới được.
Lục Dĩ Thành ừ một tiếng: “Chúng ta nói gì bây giờ.”
Giang Nhược Kiều: “Tùy tâm trạng của sếp Lục thôi. Phía tôi thì sao cũng được.”
Lục Dĩ Thành bị cô chọc cười, tiếng cười trong trẻo của anh vang lên bên tai cô.
Cô cúi đầu ngại ngùng.
Ở một nơi như thế này, người đi qua kẻ đi lại, tay bắt mặt mừng, bên cạnh còn có một người xa lạ đang đợi kết bạn Wechat với cô, vậy mà bỗng dưng cô lại có một chút cảm giác kích thích.
Chỉ có hai người họ mới hiểu.
“Nghe cậu gọi sếp Lục, tôi cứ thấy là lạ thế nào ấy.” Lục Dĩ Thành nói: “Cứ cảm thấy cậu đang chế giễu tôi.”
Giang Nhược Kiều bỗng chốc không kìm lòng được, trong mắt tràn ngập ý cười: “Đâu có đâu có, cậu thừa sức làm được.”
“Hôm nay đúng là trùng hợp thật.” Lục Dĩ Thành nói: “Không nghĩ sẽ gặp nhau ở đây.”
Giang Nhược Kiều bật cười: “Tôi cũng thấy thế, nhưng đây là chuyện tốt mà, nếu không thì tôi cũng không biết nhờ ai giúp. Mặc dù đây không phải là lần đầu gặp tình huống như vậy nhưng lúc này tôi phải rất cẩn thận mới được.”
Lục Dĩ Thành im lặng.
Anh vẫn cảm thấy mình quá kém cỏi, giống như bây giờ, biết rõ cô đang gặp rắc rối nhưng cũng không thể tiến đến giải quyết được gì cho cô.
Thậm chí mới vừa rồi khi ngẩng đầu nhìn cô và người đàn ông đó nói chuyện với nhau, trong lòng anh chợt có cảm giác khó chịu.
Giang Nhược Kiều ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Sếp Lục, bên cậu có gặp phải vấn đề tương tự không? Cậu giải quyết như thế nào?”
Lục Dĩ Thành nghĩ nghĩ rồi đáp: “Không nhớ rõ lắm. Có lúc tôi nói không dùng Wechat, có lúc lại nói không tiện.”
“Vậy trong những dịp quan trọng thì sao?”
Lục Dĩ Thành trả lời: “Tạm thời chưa gặp người nào đòi xin Wechat của tôi ở những nơi như thế này.”
Anh dừng một chút rồi nói: “Có thể có liên quan đến giới tính.”
Giang Nhược Kiều suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Ý của Lục Dĩ Thành rất rõ ràng… Phụ nữ sẽ kiềm chế và cân nhắc đến vấn đề liệu mình có bị từ chối hay không, còn nam giới thì dường như không lo ngại mấy chuyện đó, nhất là ở những nơi như vậy. Giống như cái anh Trần đã đợi cô lâu đến nỗi hơi mất kiên nhẫn này, có lẽ là anh ta chưa từng nghĩ đến khả năng cô không muốn kết bạn Wechat với anh ta và có lẽ anh ta cũng tự tin rằng người khác sẽ không bao giờ từ chối anh ta.
“Chắc vậy.” Giang Nhược Kiều nói.
Hai người im lặng mất một lúc, Giang Nhược Kiều không lên tiếng nhưng vẫn lắng nghe.
Kể cả khi đầu dây bên kia cũng im lặng.
Lục Dĩ Thành cầm điện thoại, nhìn bóng lưng của cô.
Cuối cùng anh Trần kia cũng là mất sạch kiên nhẫn, nói bằng khẩu hình miệng với Giang Nhược Kiều: “Tôi đi trước đây.”
Giang Nhược Kiều che điện thoại, áy náy nói: “Anh Trần, xin lỗi anh nhé.”
Anh Trần kia hết cách đành bỏ đi. Anh ta cũng đã nghe được bên kia hẳn là một người rất quan trọng, hai người đang bàn chuyện liên quan đến công việc, không biết sẽ trò chuyện trong bao lâu.
Việc kết bạn Wechat thì tạm thời thôi vậy.
Chờ anh Trần kia đi thật xa, Giang Nhược Kiều mới thở phào nhẹ nhõm: “Sếp Lục, hôm nay đúng là làm phiền cậu rồi.”
Lục Dĩ Thành: “Cậu đừng có gọi tôi là sếp Lục nữa.”
Giang Nhược Kiều bật cười, lại sợ gây sự chú ý của người khác, bèn vội vàng điều chỉnh biểu cảm: “Vậy tôi nên xưng hô thế nào?”
Lục Dĩ Thành: “Tôi nghĩ cậu cứ gọi tên tôi, tôi sẽ thấy thoải mái hơn đó.”
Cô gọi anh là sếp Lục khiến anh rất khó chịu, hơn nữa cũng rất ngượng ngùng, bởi vì anh chỉ là một sinh viên bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
“Được.” Giang Nhược Kiều cố gắng hạ thấp giọng nhất có thể, khe khẽ gọi anh: “Lục Dĩ Thành.”
Tiếng gọi này chỉ có cô và anh ở bên đầu dây bên kia nghe được.
Vào giây phút này, hai người họ đều có một cảm giác kỳ diệu không nói thành lời.
Sau khi cúp máy, Lục Dĩ Thành cúi đầu nhìn miếng bánh ngọt trong tay mình.
Anh đã quên mất tại sao mình lại cầm cái bánh này rồi.
Bỗng nhiên có ai đó vỗ một cái vào vai anh, là người quen thứ hai của anh ở đây, Hạ Lễ.
Hạ Lễ cũng không thích những bữa xã giao kiểu này cho lắm. Anh ấy cởi cúc áo sơ mi ra, thở dài một hơi rồi lại hỏi: “Em vừa nói chuyện điện thoại với ai thế. Hồi nãy anh định gọi em nhưng thấy em đang nói chuyện điện thoại nên thôi. Cuộc điện thoại đó của em chí ít cũng phải mười mấy phút ấy nhỉ.”
Lục Dĩ Thành không lên tiếng, vẫn nhìn quả mứt anh đào trên miếng bánh ngọt.
“Dạo này có phải em đang tìm hiểu ai đó đúng không?” Hạ Lễ tỏ vẻ hóng chuyện: “Chắc chắn rồi, chắc chắn một trăm phần trăm.”
Lục Dĩ Thành im lặng không nói gì.
Đôi khi im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Hạ Lễ: “Đệt, đang tìm hiểu thật à? Dạo trước nghe nói em đang theo đuổi hoa khôi của trường, anh cũng không có hỏi nhiều. Chẳng lẽ lại là thật, em đang theo đuổi người ta thật hả?”
Lục Dĩ Thành gật đầu một cách lưỡng lự.
Đúng là đang theo đuổi.
Hạ Lễ: “Ghen tị, ghen tị quá đi mất.”
Bạn bè xung quanh ai cũng có người yêu, hoặc là đang theo đuổi, chỉ còn mỗi mình anh ấy là cô đơn lẻ loi.
Lục Dĩ Thành không đáp lời anh ấy.
Lúc bữa tiệc gần kết thúc, Lục Dĩ Thành do dự cầm lấy điện thoại, gửi một tin nhắn Wechat cho Giang Nhược Kiều: [Lát nữa cậu có bận gì không?]
Gần như cùng lúc đó, anh cũng nhận được tin nhắn của Giang Nhược Kiều: [Lát nữa cậu có bận gì không?]
Hai người gửi tin nhắn cùng một lúc.
Lục Dĩ Thành sửng sốt mất mấy giây rồi nở nụ cười.
Giang Nhược Kiều lập tức lấy tay che hai bên má.
Cô đang dặm lại lớp trang điểm trong phòng vệ sinh.
Chưa kịp trả lời tin nhắn, Lục Dĩ Thành đã lại gửi tin nhắn mới: [Nếu như lát nữa cậu không bận gì thì chúng ta về cùng nhau nhé, nếu đi taxi thì hai người đi cùng một chuyến sẽ tiết kiệm chi phí hơn.]
Giang Nhược Kiều: “…”
Lâu rồi không nói về việc tiết kiệm chi phí.
Bao lâu rồi Lục Dĩ Thành không nói mấy từ này nhỉ.
Giang Nhược Kiều trêu ghẹo anh: [Được, chúng ta chia đôi.]
Lục Dĩ Thành nhận được tin nhắn xong thì lập tức bối rối và hối hận.
Tại sao anh lại nói cái câu đằng sau kia chứ?
Rõ ràng anh chỉ muốn rủ cô về cùng thôi mà, sao lại khiến cô cảm thấy như anh đang muốn ngồi ghép xe thế hả?
Thật sự không phải là ghép xe đâu mà.
Ở trong phòng vệ sinh, Giang Nhược Kiều không nhịn được cười.
Bởi vì cô nhìn thấy trong giao diện trò chuyện liên tục xuất hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập” …
Nhưng mấy phút trôi qua rồi mà anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, có thể thấy rõ tâm trạng của anh lúc này.
Một lúc lâu sau Lục Dĩ Thành mới trả lời tin nhắn: [Tôisẽ không bao giờ nhắc đến bốn chữ tiết kiệm chi phí nữa. Cậu nhớ giám sát tôi đấy.]