Type: Huyền
Trong ấn tượng của Giản Dao, chàng trai Trịnh Thần là người trầm mặc, cao ngạo và có chút trẻ con, giống như một cậu trai trẻ quật cường chứ không phải tên đầu sỏ xã hội đen thật sự. Mấy ngày qua họ tiếp xúc không nhiều, nhưng cậu ta lại đến đây giờ này.
Trịnh Thần lên tiếng: “Tôi nói vài câu với họ.”
Tên đàn em trông chừng tỏ vẻ khó xử: “Anh Trịnh, cái này không hợp quy củ, lão đại đã dặn…”
“Bên lão đại tôi sẽ tự nói.” Trịnh Thần gắt gỏng cắt ngang.
Thế là tên đàn em im thin thít. Ngoài cửa yên tĩnh trong chốc lát, sau đó, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao nghe thấy giọng Trịnh Thần vang lên lần nữa: “Hai người thật sự là cảnh sát à?”
Giản Dao nhìn về phía Bạc Cận Ngôn, anh khẽ sờ cằm, giọng nói trầm khàn: “Phải hay không không còn quan trọng nữa, Phật Thủ đã có nhận định rồi.”
Trịnh Thần nói: “Nhưng hai người luôn gạt chúng tôi.”
Bạc Cận Ngôn cười tự giễu: “Kiếm miếng cơm thôi.”
Giản Dao yên lặng nhìn anh trò chuyện với Trịnh Thần, lát sau cậu ta lên tiếng: “Hai vợ chồng có nguyện vọng gì? Tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ.”
Lời vừa thốt ra, ngay cả Bạc Cận Ngôn cũng thoáng giật mình.
Giản Dao dịu giọng cất lời: “Cảm ơn cậu, Trịnh Thần.”
Bạc Cận Ngôn cũng cảm kích: “Cảm ơn, nhưng chúng tôi sống không thẹn, chết không oán. Vợ chồng tôi xưa nay không có di chuyện gì cả.”
Ngoài cửa im ắng thật lâu mới vang lên tiếng xì xào của đám lâu la, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn biết được Trịnh Thần đã bỏ đi rồi.
Dĩ nhiên, từng câu từng chữ của cuộc đối thoại đều truyền đến tai Tống Khôn. Gã nhìn bóng dáng của Trịnh Thần bỏ đi qua ống nhòm hồng ngoại, khóe môi trái lại cong cong.
“Gọi Trịnh Thần đến cho tôi.” Gã nói với thuộc hạ.
Trịnh Thần nhanh chóng có mặt. Tống Khôn chẳng buồn quay đầy lại, thong thả nhả khói: “Chú mềm lòng với hai người họ à?”
Trịnh Thần nghiêm túc đáp: “Họ không giống cảnh sát. Lúc trước anh đã nói, cảnh sát sẽ không giống anh ta, không biết trời cao đất rộng, thể hiện tài năng.
“Nếu như tôi nhất định muốn giết họ thì sao?”
Trịnh Thần trầm mặc chốc lát mới gật đầu: “Vậy thì giết. Anh quyết định như vậy chắc chắn có lý do của mình.”
Lúc này, Tống Khôn bật cười, rút một điếu thuốc trên bàn ném cho Trịnh Thần, sau đó hỏi: “Mấy người kia đâu?”
Trịnh Thần đáp: “Lúc em đi thì Tần Sinh đang đánh bài, Triệu Khôn ngủ trên sô pha.”
Khóe môi Tống Khôn lại thoáng nhếch lên. Gã nâng súng lên, thản nhiên nói: “Đến cùng ai là cảnh sát sẽ nhanh chóng biết thôi.”
Kế sách này là hắn và Rắn Mặt Cười đã định ra ngày hôm qua. Lúc ấy, gã từng tuy hỏi Rắn Mặt Cười nếu tất cả chỉ là suy đoán, vậy làm sao chứng minh được ai mới là cảnh sát?
Người kia cười hết sức càn rỡ lại có chút nham hiểm: “Lão đại, trước đó không phải anh cũng nghi ngờ thân phận của em, cử người đi thăm dò sao? Em nghĩ nhất định đã xác định rõ ràng rồi nên anh mới dám dùng em đấy thôi. Nhưng người khác vẫn chưa biết. Anh cứ nói với bọn họ, điều tra ra em là cảnh sát ngầm, ngày mai sẽ thủ tiêu. Điều này mọi người sẽ không hoài nghe. Đến lúc đó, ai đến cứu em thì người đó chính là tên cảnh sát chết tiệt kia.”
Tống Khôn miết nhẹ cạnh ống nhòm. Rắn Mặt Cười nói không sai, nếu không nhanh chóng tìm ra tên cảnh sát này, gã sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Biện pháp này của Rắn Mặt Cười có vẻ đơn giản lỗ mãng, nhưng nghĩ kỹ vẫn hợp tình hợp lý. Vả lại, chuyện xảy ra đột ngột, không để tên cảnh sát kia có nhiều thời gian suy nghĩ phân tích, như vậy gã có thể chắc chắn dụ được hắn xuất hiện.
***
Giờ phút này, Giản Dao đang lo lắng ai sẽ xuất hiện. Có điều, khi cô chia sẻ nỗi lo của mình với Bạc Cận Ngôn, anh nhẹ giọng trấn an cô: “Yên tâm, anh đã để lại lời nhắn cho người cảnh sát kia rồi. Anh ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
Giản Dao vẫn lo ngay ngáy: “Nhưng lỡ anh ta vãn đến thì sao?”
Bạc Cận Ngôn thản nhiên: “Ồ, vậy thì anh chỉ có thể nói đồng đội ngu như heo. Dù anh có là thánh thì cũng đành chịu thôi.”
Giản Dao lườm anh: “Lời này cũng là học của An Nham à?”
Bạc Cận Ngôn ngại ngùng: “… Đúng vậy, nhưng mà…” Anh nghiêm túc trở lại: “Anh ta sẽ không đến đâu. Một con heo không có cách nào sống trong hang sói lâu như vậy. Anh ta cũng là sói, còn là con sói hung hãn và giỏi nhẫn nại hơn bọn họ, cho nên anh ta nhất định vẫn sẽ bình tĩnh ẩn mình.”
Giản Dao gật gù: “Anh chắc chắn “hắn” nhất định sẽ đến sao?”
Bạc Cận Ngôn cười lạnh lùng: “Nhất định hắn sẽ đến. Hắn xem anh như một sự thách thức, lại như một trò chơi yêu thích. Bây giờ, anh không những không thất bại suy sụp, ngược lại còn đọt nhiên xuất hiện trong phạm vi thế lực của hắn đã đủ khiến hắn cảm thấy tức rồi. Nếu anh dễ dàng bị mấy tên vô danh tiếu tốt giết chết thì sao hắn chịu được? Tính cách hắn cực kỳ cuồng vọng và tối tăm, cho nên nhất định sẽ đến.”
Giản Dao tựa đầu vào vai Bạc Cận Ngôn, lắng nghe tiếng nước chảy ngoài phòng. Không biết qua bao lâu, cô bỗng nhận ra mấy tên đàn em ngoài cửa đã im tiếng từ lâu. Cô ngẩng đầu, phát hiện Bạc Cận Ngôn đã ngồi thẳng dậy từ lúc nào, ngón tay gõ từng nhịp đều đặn trên gối.
“Hắn đến rồi.” Anh thích thú nói.
Giản Dao giật mình, quả nhiên ngoài cửa loáng thoáng có tiếng hát truyền đến. Mà mấy tên đàn em chẳng hề có chút động tĩnh nào. Giản Dao đoán chắc họ đã bị người ta bắn chết từ xa rồi.
Tiếng hát càng lúc càng gần, Giản Dao nghe rõ giọng nam trầm thấp êm tai, là bài How could an angle break my heart.
“How could an angle break my heart (Hỡi thiên thần, sao nỡ làm tan nát trái tim tôi)
Why didn’t he catch my falling star (Cớ sao anh ấy không bắt lấy vì sao của tôi rơi xuống)
…
I heard e sealed it with a kiss (Tôi nghe tiếng hát anh nín mặt bởi mọt nụ hôn)
He gently kissed her cherry lips (Anh đã nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ấy)
…”
Bạc Cận Ngôn nói không sai. Hắn đang thể hiện sự tôn kính với tên biến thái ăn thịt người Hoa tuoir, bởi vì đây chính là bái hát Tạ Hàm thích nhất. Những đêm bị hắn giam cầm, Giản Dao thường nghe hắn hát bài này với giọng ca bị thương nỉ non, và cả giọng cười the thé hòa trong tiếng chào hỏi thân mật: Hi, Jenny!
Bạc Cận Ngôn kéo Giản Dao đứng dậy. Tim cô như thể chìm nghỉm dưới mặt nước đen ngòm, nhưng đôi mắt lại càng sâu thẳm sắc bén. Cô lần đến khẩu súng giấu dưới vạt áo, song bây giờ vẫn chưa đến thời điểm móc súng ra. Nếu không, nhóm Tống Khôn sẽ nghi ngờ. Cô hít sâu, cảm giác Bạc Cận Ngôn đang siết chặt tay mình.
“Đứng ra sau anh.” Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng và cương quyết. Giản Dao ngẩng đầu nhìn góc mặt tuấn tú và cặp kính đen đã che giấu tất cả cảm xúc của anh.
“Đùng!” Một tiếng súng chát chúa vang lên. Cánh cửa bị kéo ra. Không khí lạnh lẽo và ánh trăng sáng tỏ bất chợt ùa vào.
Một người đứng cách đó hơn mười mét, cầm một cây súng trường hướng về phía họ.
“Ra đi.” Hắn khinh khỉnh. “Tao và mày sao có thể nói chuyện trong căn phòng xập xệ như thế được?”
Hắn mặc áo hoÔn Dungia đen, đội mũ lưỡi trai, vóc dáng cao gầy, giống hệt đám người năm ngoái. Điểm khác nhau là trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ đức vua. Vẻ mặt của đức vua có chút bi ai, nhưng hai chòm râu vểnh cao lại trông khá buồn cười.
Bạc Cận Ngôn nắm tay Giản Dao đi ra. Tất cả âm thanh như ngung đọng vài giây, tiếng cười lạnh nhạt của anh bất chợt vang lên: “Là anh à?”
Cố An cười khẩy: “Đương nhiên là tao rồi, ngạc nhiên không?”
“Tại sao anh lại đến đây? Không nỡ để tôi chết sao?”
Giọng Cố An càng sặc mùi nhạo báng, gã thở dài: “Phải đấy, sao tao có thể để cái đám ngu xuẩn kia giết mày được?”
Tống Khôn đứng bên cửa sổ nơi xa, tuy vẫn điềm tĩnh nhưng cơ mặt đã giật liên hồi. Mà phía sau gã, Triệu Khôn, Tần Sinh, Trịnh Thần đều im lìm quan sát cảnh này qua ống nhòm hồng ngoại.
Bạc Cận Ngôn tiến lên hai bước, thân thể anh luôn hướng về phía Cố An, che Giản Dao ở phía sau.
“Tôi rất muốn biết, anh đã lẩn vào Phật Thủ thế nào?”
Cố An nghiêng đầu nhìn vào kính nhắm, khoái cảm trong lòng dâng lên không sao kìm nén được: “Giết vài tên, cướp vài đống hàng, tự nhiên thể hiện được tài năng. Mày hỏi mấy thứ vô vị này làm gì? Mau đi theo tao, chúng ta đến chỗ tốt hơn.”
Bạc Cận Ngôn bất động, tiếp tục thong thả hỏi: “Anh làm như vậy không sợ bọn họ phát hiện điểm khác thường sao?”
Cố An cười khinh khỉnh: “Bọn chúng sẽ không phát hiện được đâu. Chờ đến ba giờ, khi bọn chúng tới đây sẽ chỉ nghĩ bọn mày giết lính canh chạy trốn, không sờ gáy đến tao đâu. Nếu thật sự phát hiện thì cũng có sao? Tao đã đạt được mọi thứ mình muốn. Tổ chức này, dám Tống Khôn… đều giống như bọn đàn bà bị tao chơi chán. Tao chẳng cần quan tâm…”
Hắn còn chưa dứt câu, trong nháy mắt, một tiếng đạn xé gió vun vút lao đến, bắn thẳng vào người hắn. Cho dù hắn phản ứng cực nhanh, tức khắc tụp xuống đất rồi lăn ra sau tảng đá, nhưng vai phải vẫn trúng đạn. Hắn kêu lên một tiếng, suýt đánh rơi khẩu súng trong tay.
Giản Dao nhào lên người Bạc Cận Ngôn, kéo anh khuỵu xuống. Cả ba nằm nhoài trên mặt đất, cách nhau vài mét.
Đôi mắt sau chiếc mặt nạ lộ vẻ bàng hoàng, hắn quát lên khó tin: “Simon King! Mày liên thủ với người của Phật Thủ đối phó tao sao? Ha ha ha!”
Bạc Cận Ngôn hoàn toàn không đoái hoài đến hắn. Đúng lúc này, tiếng súng nơi xa lại vang lên lần nữa, nhưng không trúng mục tiêu. Súng của Cố An là vũ khí hạng nặng, thích hợp bắn ở cự ly gần. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đang ở thế hạ phong. Tình hình cấp bách, Giản Dao thừa lúc tâm trạng Cố An vẫn còn chưa ổn định đã rút súng lao đến, chĩa vào đầu hắn. Tuy nhiên, phản ứng của Cố An cũng cự nhanh. Hắn bắt lấy súng, lấy tảng đá làm vật yểm trợ, họng súng chĩa vào lồng ngực Giản Dao.
Hai người đối đầu trực diện.
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, nhưng Cố An đã lạnh lùng cất lời: “Đứng yên, những lúc thế này, mấy thằng mù như mày đừng chõ mũi vào. Nếu không tao nổ súng bắn nát con vợ mày đấy.” Rồi hắn ngẩng đầu cười u ám với Giản Dao. “Ồ, hình như đã dũng cảm hơn nhiều rồi nhỉ? Thật sự dũng cảm hay trong lòng đang sợ khiếp vía đây?”
Giản Dao không hề nao núng: “Mày có thể thử xem súng của tao có thể bắn nổ đầu mày không. Sống chết đối với tao và anh ấy đã sớm không còn quan trọng. Nhưng còn mày, chết như vậy làm sao thực hiện được giấc mơ kia? Tất cả những gì mày mưu tính đạt được từ Phật Thủ đều trở thành con số không. Tao thật sự tiếc thay mày đấy.”
Cố An yên lặng trong chốc lát, bỗng bật cười sang sảng: “Bọn mày… bọn mày… thật sự cho rằng mình nắm chắc phần thắng sao? Cho rằng tao đã thành cá trong chậu à? Nhưng tất cả vẫn đang phát triển theo kế hoạch của tao đây!”
Giản Dao bất chợt lạnh người.