Type: Huyền
Một tiếng nổ lớn thình lình vang lên, giống như dã thú gào rống, phá tung cửa sổ lao ra. Tiếng nổ kia cách bờ sông không xa, nhưng vốn địa thế trống trải nên hệt như vang lên ngay bên tai họ. Giản Dao giật mình lùi vể sau nửa bước. Vụ nổ xảy ra ngay chính căn cứ quan sát của Tống Khôn.
Cố An đã sớm có sự chuẩn bị rồi.
Nghĩ đến đây, Giản Dao cố áp chế sự căng thẳng đnag trào dâng trong lòng. Tuy nhiên, thừa dịp cô lơ đãng, một tay Cố An đã tóm lấy khẩu súng lục của cô, đồng thời bóp cò súng của mình, quyết ăn miếng trả miếng.
Sự việc xảy ra nhanh như chớp. Sau một năm được Phương Thanh huấn luyện, tốc độ phản ứng của Giản Dao đã tiến bộ thần tốc. Cô tức khắc né người, tránh được phát súng chí mạng. Viên đạn lao “phập” xuống mặt đất. Súng rời khỏi tay Giản Dao, nhưng cô không thoái lui trước tình hình ngủy cấp, ngược lại lao đếp cướp lấy súng. Tích tắc ấy hoàn toàn không phải dựa vào võ nghệ mà chính là sự gan dạ sáng suốt. Cố An kinh hãi, súng trường trong tay bị tay cô xoay quặt, rơi xuống đất.
Nhưng Cố An dù sao vẫn lão luyện hơn. Thấy súng rời tay, hắn càng hung tợn, đấm mạnh một cú vào bụng cô. Giản Dao không né kịp, đau đớn gập người. Hắn lại đưa tay bổ vào gáy cô, Giản Dao rên lên rồi ngã xuống đất.
Trong vô thức, Cố An luôn cảm giác có gì đó không đúng trong cuộc đánh nhau gay cấn này. Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu, Simon King đâu? Sao hắn có thể yên lặng lâu như vậy? Sao hắn có thể không màng đến an nguy của vợ mình?
Hắn ngẩng phắt đầu lên, thế là đã hiểu. Bạc Cận Ngôn vẫn đứng trước căn nhà, sắc mặt tái nhợt, hai bàn tay nắm chặt buông rủ bên người.
Tên mù này lực bất tòng tâm đây mà, khà khà. Trong tay hắn và Giản Dao đều có súng. Bạc Cận Ngôn có liều mạng đến gần nhưng muốn giúp cũng không biết phải làm sao. Khóe miệng Cố An cười ngả ngớn, hắn thích xem dáng vẻ bất lực của Simon King, giống như một năm trước, giống như lúc này, ha ha ha…
Khóe mắt hắn cũng thoáng thấy trên mặt đất cách Bạc Cận Ngôn không xa, có mấy đàn em đang nằm đấy, bên hông một tên còn có súng. Nhưng không sao, một thằng mù dù thông minh tuyệt đỉnh cũng sao biết được điều đó, sao có thể nhanh chóng chính xác bắt được khẩu súng này.
Cố An đẩy thân thể bất động trên mặt đất của Giản Dao ra, chiếc mặt nạ trên mặt đất đã rơi xuống từ lúc nào. Hắn ngẩng đầu nhìn căn nhà chìm trong ánh lửa phía đối diện, đáy lòng sung sướng hả hê. Hắn vừa khom lưng định nhặt khẩu súng đánh rơi của mình lên vừa khinh khỉnh tặc lưỡi: “Simon King, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, thật là tuyệt…”
Hắn chợt im bặt. Gáy bị chạm nhẹ, đó là một khẩu súng, một khẩu súng lạnh như băng, vô cùng chính xác chĩa vào đầu hắn.
“Phải đấy, đúng là rất tuyệt, sát thủ mặt nạ.” Giọng nói trầm bổng như tiếng đàn cello vang lên.
Cả người Cố An cứng đờ.
Simon King…
Hắn lập tức quay người lại. Ngoại trừ họng súng đen ngòm, hắn còn thấy được một đôi mắt sáng ngời.
Cho dù sát thủ ngạo mạn tột độ, giờ phút này, sắc mặt cũng trắng bệch. Tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn, ngoại trừ đôi mắt đang mở của người kia. Hắn thấy được Simon King khiến bọn hắn vừa hận vừa sợ đang đứng trên khoảnh đất trống trước nhà gỗ, đôi mắt sáng ngời không hề bị che chắn, cặp kính đen đang nằm chỏng chơ trên đất.
Bạc Cận Ngôn cầm súng chĩa vào hắn, còn khẩu súng vốn ở bên hông tên đàn em kia thì bốc hơi rồi. Ánh mắt anh kiên định hệt như năm đó, giống như vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời. Tư thế đứng hiên ngang, tâm trạng dửng dưng trước sự đời, giống như anh đã âm thầm quan sát tất cả từ lâu.
Nước mắt Cố An bỗng cuồn cuộn như xoáy nước, nhưng từ cổ họng lại phát ra tiếng cười the thé khàn khàn: “Ha ha… Simon King, mắt của mày… lành rồi à…”
Bạc Cận Ngôn không buồn đếm xỉa đến sự điên cuồng của hắn, đáy mắt chỉ như dòng sông dài phẳng lặng.
“Có phải mày giết Phó Tử Ngộ không?
Vẻ mặt Cố An dần trở nên lạnh nhạt, ngông cuồng đáp: “Phải, Phó Tử Ngộ của mày chơi chả vui chút nào. Dù tao có hành hạ ra sao, nó cũng không chịu lên tiếng cầu xin, còn muốn dẫn Hàn Vũ Mông của tao đi. Sau đó tao cho nó…”
Hắn còn chưa dứt lời thì một tiếng “đoàng” vang lên, Bạc Cận Ngôn đã bắn vào ngực phải của hắn. Cố An thét lên, cả người chao đảo, cố gượng không ngã xuống. Khóe miệng hắn rỉ máu tươi, nhưng tiếng cười càng thêm càng rỡ: “Ồ, Simon, Simon, mày tức giận hả? Đau lòng sao? Có phải cảm thấy đời người, thật đáng buồn không? Mày nên giác ngộ từ sớm mới đúng. Sao phải chờ đến khi Phó Tử Ngộ chết mới chịu lĩnh hội chứ?”
“Không, tao không cảm thấy cuộc đời thật đáng buồn.” Bạc Cận Ngôn vừa nói vừa nổ thêm một phát súng vào bụng Cố An. Lần này, hắn không thể đứng nổi nữa, nằm nhũn trên mặt đất, nghe giọng Bạc Cận Ngôn vang trên đỉnh đầu mình. “Có người dù chết đi, cuộc đời ngắn ngủi của họ cũng rực rỡ quý giá như viên kim cương. Cũng có những kẻ sống như một cái xác biết đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Chỉ vì bản thân đáng buồn nên mới thấy cả thế giới đều thảm thương.”
Cố An gục đầu cười, phun ra một ngụm máu.
“Mắt mày… lành khi nào?” Hắn thều thào hỏi: “Tao từng nghi ngờ nhưng bọn mày giả vờ quá giống… À không, phải là mày lừa luôn cả vợ mày mới đúng… Simon King, ván này tao thua tâm phục khẩu phục, mày chơi tài lắm…”
Bạc Cận Ngôn cuối đầu nhìn hắn chằm chằm: “Ba tháng trước. Hừ… Tao tự nói với mình, sẽ không bao giờ mở mắt ra, cho đến khi tìm được hung thủ giết chết Tử Ngộ.”
Cố An thấy càng lúc càng khó thở, sắc mặt xám ngoét, nhất thời không nói được gì. Lúc này, Bạc Cận Ngôn gằn giọng ra lệnh: “Sát thủ mặt nạ, ngẩng đầu lên.”
Người Cố An đầy máu nhưng hắn vẫn nhếch môi cười, Hắn không biết dụng ý của Bạc Cận Ngôn, chậm rãi ngẩng đầu, bỗng cả người chấn động.
Lần này, hắn đã thấy được rõ ràng đôi mắt của Bạc Cận Ngôn. Người đàn ông anh tuấn, kiêu ngạo, gầy gò có đôi mắt thâm trầm và lạnh lùng. Nhưng vì sao trong đôi mắt ấy, Cố An vẫn thấy được một chút thương xót dịu êm, long lanh ánh nước mờ ảo. Dường như đấy là một người đàn ông khác hoàn toàn trong ấn tượng của hắn.
Toàn thân Cố An bắt đầu run rẩy. Dù xưa nay, hắn là một kẻ tuyệt nhiên không có nhân tính, giờ phút này cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi kỳ dị nào đó đang lấp kín tim mình. Hắn run bắn, thất thanh gọi: “Phó Tử Ngộ… Phó Tử Ngộ…”
Giờ khắc này, vẻ buồn thương trong mắt Bạc Cận Ngôn biến mất, chỉ còn lại màu đen thẳm sau không thấy đáy.
“Đúng.” Anh nói khẽ bên tai Cố An. “Đôi mắt này… là của Tử Ngộ. Sau này cũng là của tao.”
Anh bóp cò liên hồi, rốt cuộc Cố An tắt thở, máu me bê bết nằm trên mặt đất. Xung quanh bỗng chốc yên lặng như tờ.
Bạc Cận Ngôn ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu mới từ từ đứng dậy. Anh đi nhanh về phía Giản Dao, bế bổng cô lên khỏi mặt đất. Đúng lúc này, trong bụi cỏ sau ngôi nhà gỗ truyền đến tiếng giày giẫm trên đá vụn. Bạc Cận Ngôn chậm rãi quay đầu.
***
Ba phút trước khi bom nổ, không khí trên lầu còn khá nặng nề.
Tống Khôn phát hiện Cố An đã trốn sau tảng đá, nhất thời không tìm được góc độ bắn thích hợp. Lửa giận dâng lên, hắn quay đầu nhìn người đứng gần cửa nhất, cũng dũng mãnh nhất, thừa sức một mình đối kháng với Cố An, gầm lên: “Chú dẫn người bắt sống Cố An về đây cho tôi. Dù nó chỉ còn một hơn tàn cũng phải lôi về đây như con chó, vứt xuống trước mặt tôi.”
Đối phương nhận lệnh rời đi. Tống Khôn quay đầu lại, thấy Trịnh Thần thần sắc tối tăm đang đứng cầm di động. Tần Sinh bên cạnh vẻ mặt cũng sa sầm. Trái lại, giọng Tống Khôn hết sức bình tĩnh: “Diệt trừ tai họa sau này, trong nhà sẽ thái bình. Những việc Cố An đang quản, sau này giao cho các chú lo liệu.”
Trịnh Thần gật đầu. Tần Sinh vội vâng dạ.
Tống Khôn lần nữa đeo tai nghe vào, cầm súng bắn tỉa lên, nghe thấy giọng Cố An gào lên bên trong: “Bọn mày cho rằng mình nắm chắc phần thắng à… Nhưng tất cả vẫn phát triển theo kế hoạch của tao đấy!”
Tống Khôn kinh ngạc, sau đó hắn nghe thấy tiếng “tít tít” rất nhỏ vang lên đâu đó. Chỉ giây lát, tiếng động kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng dồn dập. Hắn thình lình quay lại, thấy Trịnh Thần vẫn cắm cúi nghịch chiếc điện thoại của mình, âm thanh kia phát ra từ vật trong tay cậu ta.
Chiếc máy mới Cố An đưa cho cậu ta mấy ngày trước!
Tần Sinh cũng ngạc nhiên nhìn sang. Tống Khôn phản ứng nhanh nhất, thét lớn: “Vứt đi!”, đồng thời lao về phía góc tường bên cạnh.
Nhưng Trịnh Thần không kịp phản ứng.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, trong nháy mát phá tan tất cả. Sóng xung kích dữ dội làm vỡ nát nát kính trong phòng. Tống Khôn và Tần Sinh đứng ở khá xa những vẫn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, ngã sõng soài trên đất, tai ù đặc, không còn nghe thấy gì cả.
Mà nơi Trịnh Thần đứng, bây giờ chỉ còn là một màn khói mịt mù dày đặc. Ánh lửa, mảnh vụn và máu thịt bị nổ tung tóe khắp căn phòng. Nơi đó không còn lại gì nữa.
***
Bạc Cận Ngôn bế Giản Dao dậy, người kia cũng bước ra khỏi chỗ tối. Vóc dáng cao lớn, gương mặt rắn rỏi, chính là Triệu Khôn
Bạc Cận Ngôn đi đến nhà gỗ, nhặt mắt kính lên.
“Sao anh lại đến đây?” Bạc Cận Ngôn thắc mắc.
“Tống Khôn bảo tôi đến bắt sống Cố An. Không sao.” Đồng thời anh ta vươn tay ra với Bạc Cận Ngôn. Bạc Cận Ngôn đứa khẩu súng lục cho anh ta. Triệu Khôn lấy khăn tay trong túi quần ra, cẩn thận lau chùi sạch sẽ, sau đó cắm vào bên hông mìn, “Coi như tôi bắn chết Cố An. Nhưng giác sư Bạc, bước đi này của anh mạo hiểm quá rồi.” Anh ta lấy tàn thuốc trong túi ra.
Bạc Cận Ngôn vẫn cười điểm nhiên: “Đốt đi.”
Tàn thuốc này là do Bạc Cận Ngôn vứt vào sân nhà Triệu Khôn. Trong đầu lọc nhét tờ giấy viết ba chữ: Đừng manh động.
Thế nhưng Bạc Cận Ngôn phát hiện ra Triệu Khôn khác thường lúc nào? Là bắt đầu từ buổi tối đầu tiên đến đây.
Đêm đó, Triệu Khôn dẫn đàn em đến ngôi nhà họ tá túc để xem xét. Theo lý, anh ta là người thận trọng như vậy, nếu quyết định hôm sau động thủ thì sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì. Thế nhưng anh ta lại hút thuốc ở trong sân, còn dụi nửa điếu thuốc thừa tại vì trí vô cùng lộ liễu. Thuốc là loại đắt đỏ, như vậy không hợp lý chút nào. Mục đích là nhắc nhở vợ chồng họ: Nửa đêm đã có người đến đây.
Sau đó, Bạc Cận Ngôn quan sát mọi mặt của Triệu Khôn, phát giác anh ta hoàn toàn phù hợp với phác họa tâm lý cảnh sát nằm vùng, còn Trịnh Thần, Tần Sinh và Cố An thì không. Vậy nên trước khi quyết định thực hiện kế sách lấy giả tráo thật này, anh đã học theo cách cũ, dùng thuốc lá truyền tin cho Triệu Khôn.
“Tình huống bên kia thế nào?” Bạc Cận Ngôn hỏi thăm.
“Trịnh Thần bị nổ chết, Tần Sinh và Tống Khôn bị thương. Bây giờ, chúng ta lôi xác Cố An về, bọn họ sẽ không nghi ngờ gì.”
Bạc Cận Ngôn gật đầu: “Rất tốt.”
Triệu Khôn nói tiếp: “Bởi vì phần tài liệu kia nên bây giờ, cả tổ chức Phật Thủ đều quản thúc rất nghiêm ngặt, tôi cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài. Giáo sư Bạc, bên kia có chỉ thị tiếp theo chúng ta nên làm gì không? Tôi điều tra được, mấy năm qua, Phật Thủ đã tích trữ được một khối tài sản kếch xù, bao gồm cả số lượng lón súng đạn, ma túy ở trong núi. Liên tục xảy ra nhiều việc như vậy, đến lúc đó lại khó bắt nữa rồi. Tôi ở trong Phật Thủ hơn ba năm, nhẫn nhục đến ngày hôm nay, không thể để tất cả thành công dã tràng được. Tôi nhất định phải trói bọn chúng đưa ra pháp luật trừng trị.”
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn sâu thẳm như màn đêm, lạnh nhạt cười: “Yên tâm, tất cả bọn chúng sẽ không chạy thoát được đâu. Đã nhiều ngày như vậy, nếu người của tôi và đội tưởng Chu không thể suy đoán ra chỗ này từ đủ các loại manh mối kia, vậy họ có thể cuốn gói đi là vừa. Tôi tính không sai thì trong vòng mấy ngày này, họ sẽ phát động tổng tấn công. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, nội ứng ngoại hợp nhịp nhàng với họ là được.”
Triệu Khôn nghe xong liền nở nụ cười, thở phảo nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, người trong ngực Bạc Cận Ngôn khẽ cực quậy. Thân thể anh phút chốc cứng đờ. Cặp kính vẫn nằm trong tay, nhưng anh không hề đeo lên, chỉ chậm rãi cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng.
Giản Dao nhẹ “ưm” một tiếng rồi mở mắt, lập tức nhìn thấy đôi mắt kia rốt cuộc đã mở ra. Ánh mắt anh ôn hòa sân thẳm, ngắm nhìn cô không chớp mắt. Giờ khắc này, cảnh vật yên tĩnh tiêu điều, nhưng lòng Giản Dao như con sông đóng băng lâu ngày đột nhiên nứt toác. Cô nắm lấy ngực áo anh, nước mắt tuôn trào.