A…cái hình ảnh đó…rất giống ngày ở dưới quê khi tôi và nó ở nơi bí mật. Tôi giống như con búp bê nam kia, nằm trên chân nó,tay nắm tay, nhắm mắt lại…
– Thưa…tôi muốn mua bức tranh đó!-tôi nói
– Ah, xin lỗi quý khách. Bức tranh này ko bán đc!
– Tại sao vậy?
– Vì có người đã đặt mua trước rồi.
– Vậy sao?
– Vâng!
– Vậy ko còn bức nào khác giống thế àh?
– Thưa…đã hết hàng rồi. Nếu quý khách thích thì tôi sẽ đặt hàng và chờ đợt sau sẽ có.
– Đợt sau là bao lâu?
– Chắc là tháng sau ạh!
– …..tháng sau lận àh…?
– Vâng!
– Ừm…thôi vậy!-tôi nói giọng tiếc nuối rồi nhận món hàng tôi vừa mua bước ra khỏi cửa hàng. Vừa bước ra khỏi cửa đi đc vài bước thì cũng là lúc có 1 người bước vào. Chẳng biết lúc đó tôi nghĩ gì hay đó là do cảm giác, tôi cảm thấy có cái gì đó thoi thúc tôi quay lại cửa hàng. Tôi trở lại và bất ngờ đến làm rơi món quà của Vi xuống đất khi nhìn thấy người vừa bước ra khỏi cửa hàng. Người đó thì chẳng để ý gì đến tôi mà cứ theo tự nhiên bước đi. 1 cách vội vã như sợ đánh mất 1 lần nữa thứ quí giá, tôi cố chen lấn qua đám đông người để bắt kịp bước chân của người đó và kéo tay người đó lại gọi 1 tiếng…”Tường Vi”…
– …Xin lỗi, bạn là ai vậy?-ngập ngừng 1 lúc vì bất ngờ, người đó tròn mắt nhìn tôi
– ……!-tôi im bặt vì ko dám tin vào những giác quan trên cơ thể của mình. Mắt tôi đang nhìn thấy đôi mắt to tròn quen thuộc ngày xưa, tai tôi đang nghe giọng nói hay đòi đc kẹo của ngày nào…Dù màu tóc và kiểu tóc đã khác, ko còn là màu đen hay kiểu tóc dài thẳng nữa nhưng tôi tin mình ko nhận lầm người.
Thấy tôi im lặng ko nói đc tiếng nào mà tay thì vẫn cứ giữ chặt cánh tay của mình, người đó rút tay lại và nói tiếp:
– Có lẽ bạn nhận nhầm người! Xin lỗi, tôi đang bận!
– Ko…khoan..khoan…đã…!
– Còn gì nữa àh?-người đó nhìn tôi thắc mắc
– Àh..ừm..tôi…
“tin..tin…”-1 tiếng kèn xe bỗng vang lên cắt đứt lời nói của tôi. Từ xa, 1 chiếc xe hơi màu đen bóng loáng chạy đến thật chậm rồi dừng lại ven đường nơi tôi và người đó đang đứng. Tấm kính xe từ từ đc hạ xuống rồi 1 cái đầu ngốc ra nói:
– Sao lâu vậy kưng?
– Ý…quên mất anh nữa! -người đó lè lưỡi ra rồi tự cốc đầu mình 1 cái như trách bản thân đãng trí.
– Hừm…thôi lên xe lẹ đi.
– Dzạ!-người đó vâng lời 1 cách ngoan ngoãn rồi mở cửa xe bước vào nhưng vẫn ko quên lịch sự chào tạm biệt tôi. Và tôi chỉ kịp nói “bye” rồi đứng lặng nhìn chiếc xe chạy đi. Có lẽ tôi nhìn nhầm người thật.Người đó ko phải là nó. Nếu là nó nhất định nó sẽ gọi tôi là upa và ôm tôi ngay mà ko cần biết đến xung quanh. Nếu là nó thì sẽ ko làm như ko quen biết tôi như vậy. Nếu là nó…thì người con trai kia là ai…?
…Trên xe.
– Người lúc nãy là ai mà em đứng nói chuyện quên mất luôn anh vậy?
– ….!
– Liz!
– Dzạ?
– Em sao vậy?
– Dzạ, em có sao đâu?Anh vừa hỏi gì zạ? Tua lại đi.
– ~.~ Anh hỏi em người lúc nãy là ai? Em quen àh?
– Ko. Em ko quen. Người ta nhận nhầm người thôi!
– Thế àh? Nhận lầm mà sao đứng nói lâu vậy? Anh ko đến thì chắc kiếm quán nước ngồi nói tiếp chứ hả?
– Hì..hì..ko dám đâu!
– Xì, người ta đẹp trai thế mà ko dám àh?
– Ừm…anh ấy nhìn trưởng thành hơn rồi!
– Sao?Em vừa nói gì?
– Ko…anh lo lái xe đi.Nói nhiều quá àh!
– Hừm!
Người con trai “hừm” 1 tiếng rồi tập trung vào lái xe, ko trò chuyện nữa.
Người đó lúc này mới bắt đầu đưa mắt nhìn qua cửa sổ để tìm 1 khoảng không gian trong hư vô và hồi tưởng…hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra…5 năm trước…
– Các người làm gì vậy? Đây là đâu? Mau thả tui ra…thả tui ra…
– Cái con nhỏ này sao mà nó ồn ào quá.Kêu la nãy giờ mà chẳng thấy nó mệt gì cả.Nghe nhức cả đầu!
– Ừa. Con quỉ cái đanh đá đó thật là phiền phức quá! Hay là để tao zô làm cho nó im luôn?
– Đừng! Mài khùng hả? Con nhỏ đó coi vậy chứ cũng có giá lắm đó. Mài gϊếŧ nó rồi thì còn gì giá trị nữa?
– Ờ…mài nói cũng đúng! Vậy để tao zô lấy khăn bịt miệng nó lại cho nó khỏi kêu la nữa!
– Ừa. Để tao đi với mài!
2 tên đc giao canh chừng Tường Vi đứng dậy khỏi bàn cùng nhau bước vào phòng. Đẩy cửa phòng thật mạnh để ra oai, 2 tên ấy bước vào với gương mặt dữ tợn nhất của mình nhìn Tường Vi lớn tiếng quát:
– Ồn ào đủ rồi đó!
– ….!-Tường Vi im bặt hơi sợ bước lùi về phía góc tường. Thấy vẻ mặt sợ sệt của Tường Vi, 2 tên ấy nhìn nhau cười khoái trá thì Vi liền nhân cơ hội chạy nhanh ra cửa nhưng rồi cũng bị bắt lại bởi 1 tên khác đang bước vào. Hắn nắm chặt cánh tay của Vi kéo mạnh Vi vào phòng trở lại rồi đẩy Vi té lên giường. Gương mặt hắn ko hung dữ nhưng lại lạnh như băng. Ánh mắt buốt giá,hắn vừa nhìn Vi vừa nói:
– 2 đứa tụi bây mà để con nhỏ này có cơ hội chạy 1 lần nữa thì coi chừng tao đó!
– Dạ!Tụi em xin lỗi! Tụi em biết rồi!-2 tên ấy đồng thanh cúi đầu nhận lỗi. Hắn chẳng thèm ngó đến 2 tên đàn em mà lại nhìn Vi 1 cái đầy đe dọa rồi ra khỏi phòng. Đợi hắn đi khỏi phòng, 2 tên ấy liền tiến gần lại Tường Vi định đánh Vi 1 trận thì 1 cô gái bước vào nhỏ nhẹ nói:
– Tuấn nói nó là hàng tốt và đã đc trả giá cao nên 2 người tốt nhất đừng nên đụng vào nó.
– Hừ. Hên cho mài đó con quỉ cái!-2 tên chỉ vào mặt của Vi nói cho bỏ tức rồi bỏ ra ngoài.Cô gái lúc này mới bước lại gần Vi nói:
– Biết khôn thì ngoan ngoãn chờ ngày đc đem đi. Đừng cố gây chuyện hay nghĩ đến cách trốn thoát nữa.
– ….!
– Hừm!-cô gái liếc xéo Vi rồi đóng cửa phòng đi ra. Nhìn cánh cửa đóng lại rồi thì căn phòng cũng tối mịt lại. Ko 1 ánh đèn hay 1 chút ánh sáng nào lọt vào nữa. Tường Vi ngồi thu mình trên giường lặng lẽ khóc trong nỗi sợ hãi của bóng tối đang vây lấy mình. Tiếng thút thít the thé, tiếng gọi “upa ơi..” run run và có vẻ vô vọng vì ko biết đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi?…
“két…t.t.t.t…”-tiếng xe thắng gấp đánh thức người đó khỏi dòng suy nghĩ riêng. Xoay qua nhìn người con trai, người đó hơi nhăn nói:
– Plè… thắng xe gì mà gấp dữ zạ?
– Hì, xin lỗi! Có làm em giật mình ko?
– Có sao ko?
– ^^!
– Về đến nơi rồi àh!
– Ừm! Em có muốn đi ăn cái gì 1 chút ko? Anh sẽ gọi món sẵn!
– Thôi, em hơi mệt. Em về phòng nằm nghỉ. Anh ăn 1 mình đi.-người đó nói rồi bước vội xuống xe chạy vào trong khách sạn để trở về phòng của mình.
…Ngày hôm đó vẫn chưa kết thúc!
Sau khi trở về phòng của mình, người đó liền vào phòng tắm ko ngừng tạt nước vào mặt mình rồi lại thở dốc nhìn bản thân trong gương. Ánh mắt buồn quá nhưng nó chẳng còn cái gọi là nước mắt để rơi xuống để biểu hiện nỗi buồn. Gương mặt ngây thơ, vô tư ngày nào bây giờ lại thấp thoáng nét sương gió.
“Reng…reng…”-tiếng điện thoại bỗng reo lên
– Alo?
– Alo!
– Anh đây, lúc nãy quên nói với em là bác của anh mời tụi mình chiều nay đến nhà bác dùng bữa. Em có đi đc ko? Hay còn mệt thì để anh hẹn lại ngày mai.
– Ko cần đâu!…em hơi mệt tí thôi. Nằm ngủ 1 giấc là khỏe. Chiều anh cứ đến đây đón em đi.
– Ok, vậy chiều anh sẽ đến đón em. Em nằm nghỉ ngơi đi nhé!
– Ừm, em biết rồi! Bye anh!
– Bye kưng!
“cạch”-chiếc điện thoại đc đặt xuống rồi người đó cũng thả mình nằm lên giường. Gác tay lên trán, người đó cố nhắm mắt lại để ngủ 1 giấc nhưng vừa chọp mắt đc 1 chút thì lại có những tiếng nói văng vẳng bên tai cùng những hình ảnh của kí ức cứ tua chậm trong đầu người đó…
– Lấy khăn bịt mắt và trói 2 tay nó lại đi.
– Dạ!
– Mấy người định đưa tui đi đâu?
– Đi đâu àh? Đi đến 1 nơi rất tốt!
– ….!
– Lên xe mau mau. Đưa mấy con nhỏ này lên xe nhanh lên đi.
– Rồi, đủ hết rồi. Cho xe chạy đi!
“Brừm…brừm…”-tiếng xe chạy đi thật nhanh vút qua những con đường xa lạ và tối mịt. Có phải trời đang tối thật ko hay vì chiếc khăn bịt chặt mắt nên cảm thấy là tối? “Két..t.t.t…”-tiếng thắng xe vội vàng rồi tiếng bước chân của người này, người kia bước xuống xe. Tường Vi cứ ngồi trong xe lo sợ vì những cô gái giống mình hoặc lớn hơn mình đều đã đc đưa đi từ từ. Chẳng còn ai ngồi cạnh Vi nữa.Muốn hét lên cầu cứu quá, muốn bỏ chạy thật nhanh khỏi chiếc xe đầy mùi thuốc lá và tiếng cười nói man rợ của bọn đàn ông quá…muốn…lắm…nhưng mắt miệng đều bị bịt lại, ngoài 2 chân đc tự do để đi theo lời họ thì 2 tay cũng đều bị trói lại. “Kịch…”-tiếng thắng xe lần này thật chậm và nhẹ nhàng.
– Đến nơi rồi. Đưa nó xuống đi!
– Đứng dậy, đi theo tao!