– Khì..khì..chào cô bé!-người đàn ông cỡ tuổi trung niên vừa nở nụ cười vừa tháo khăn bịt mắt của Vi ra nói tiếng Hoa
– Ưʍ..m…ưʍ…!-Vi cố gắng nói
– Àh, xin lỗi nha.Anh ko mở khăn bịt miệng em ra đc đâu. Giờ này người ta đều đang ngủ cả rồi. Em làm ồn lên thì phiền lắm có biết ko? Mà ko biết em có hiểu anh nói gì ko nhỉ?
– Ưʍ…m..ưʍ…!-Vi vẫn cố gắng nói
– Chờ anh nhé. Anh đi tắm cho thật sạch rồi tụi mình sẽ từ từ trò chuyện sau.-người đàn ông nói rồi bước vào nhà tắm. Tường Vi vẫn ngồi trên giường trong run sợ vì dù ko hiểu người đàn ông đó nói gì nhưng Vi vẫn có thể suy đoán đc qua từng hành động của ông ta.
Ko còn nghi ngờ gì nữa. Bọn bắt Vi chính là bọn buôn người và giờ đây Vi đã đc bán cho người đàn ông Trung Quốc này. Ông ta sắp làm điều xấu với Vi…Trốn…Phải chạy trốn khỏi đây. Trong đầu Vi chỉ hiện ra 1 suy nghĩ đó và Vi cố gắng đưa 2 chân bị trói của mình xuống đất rồi nhảy từng bước thật nhẹ. Đến đc cái bếp, Vi xoay lưng đi để 2 tay của mình lấy đc con dao rồi vội vã tự cắt dây trói cho mình.
2 tay bị trói ngược sau lưng và tự cắt dây ra là 1 chuyện hơi khó khiến cho Vi vừa run vì lo sợ vừa căng thẳng vì người đàn ông đó đã tắm xong. Bước ra ko nhìn thấy Vi, ông ấy phát hoảng như 1 kẻ phạm tội sợ bị bắt nhưng rồi tiếng động do sự lo sợ của Vi đã tố cáo Vi đang ở trong bếp. Nở 1 nụ cười gian hiểm, người đàn ông tiến về nhà bếp với lời dụ dỗ:
– Cô bé đang trốn ở bên trong đó đúng ko? Anh biết là em đang trốn trong đó mà.Ra đây đi nào. Ra đây đi. Anh sẽ giúp em mở dây trói ra rồi giúp em cảm thấy dễ chịu.
“thịch..thình..thịch..”-tiếng tim của Vi đập càng ngày càng mạnh khi tiếng bước chân ngày càng gần về phía bếp.
“Rầm”-tiếng đá cửa bước vào thật mạnh của người đàn ông nhầm đe dọa Vi cũng là lúc Vi cắt đứt xong dây trói ở chân. Đứng vội dậy, Vi đưa con dao đang cầm trên tay về phía người đàn ông và nói:
– Lùi lại. Ông mau lùi lại đi. Nếu ông còn tiến tới thì tui sẽ đâm ông đó. Tránh xa tui ra.
2 người 2 ngôn ngữ bất đồng nhưng dáng vẻ của Vi cũng đủ để ông ấy hiểu ông ấy phải nhường đường cho Vi. Cả 2 giữ khoảng cách với nhau cùng bước từ từ ra khỏi nhà bếp. Lo sợ Vi sẽ chạy mất và gây lớn chuyện nên người đàn ông cố gắng tỏ ra hòa nhã nói bằng tiếng Anh mong rằng Vi sẽ hiểu:
– Cô bé bỏ con dao đó xuống đi. Cầm nó nguy hiểm lắm. Bỏ xuống đi rồi từ từ nói. Chú ko làm gì cô bé đâu. Chú chỉ muốn nói chuyện với cô bé thôi. Thật đấy.
– ….!
– Nếu cô bé ko tin và muốn đi khỏi đây cũng đc. Đây nè, chìa khóa mở cửa nè!-người đàn ông móc trong túi chùm chìa khóa rồi quăng xuống đất đến chân của Vi. Tưởng rằng lời ông ấy nói là thật nên Vi cuối người xuống nhặt chìa khóa lên. Chỉ chờ có lúc đó, người đàn ông vội lao đến chụp lấy con dao trên tay Vi vất đi rồi kéo mạnh Vi lên giường. Bị bất ngờ và xô mạnh té lên giường, Vi chưa kịp ngồi dậy thì người đàn ông đã lại nhào đến đè Vi xuống nắm chặt 2 tay Vi với nụ cười gian hiểm. Ko nói gì nhiều, hắn ta bắt đầu hôn lên người Vi mặc cho Vi cố gắng vùng vẫy van xin:
– Ko..ko..thả tui ra…buông tui ra…
– Haha..ha..cứ kêu la đi. Kêu la nữa đi…
Say. Hắn đã say trong kɦoáı ƈảʍ của tìиɦ ɖu͙ƈ rồi. Mặc cho nước mắt của Vi ko ngừng rơi ra trên từng nụ hôn tham lam của hắn. Mặc cho môi Vi đang cắn chặt lại ko muốn. Ngón tay. Ngón tay ấy đã bắt đầu lần mò đến nút áo của Vi.
– Ko..ko..đc..ko..đc..upa..upa..ơi..-Vi thút thít gọi Quân nhưng Quân lại chẳng xuất hiện để cứu Vi. Cố gắng..cố gắng..thật cố gắng..Vi với tay đến chiếc đèn ngủ cạnh giường và đập mạnh nó vào tên đàn ông xấu xa. Đau đớn, hắn liền té qua 1 bên ôm đầu thì Vi đã liền ngồi dậy mở cửa chạy ra ngoài. Ko muốn cho Vi thoát, hắn ôm đầu chảy máu của mình cố đuổi theo và gọi người bắt Vi lại.
Đêm tối, đường tối, những con hẻm tối xa lạ. Ko người đi lại, ko xe chạy ngang, ko định hướng đc mình đang chạy đi đâu và đang ở đâu. Sợ..Vi sợ..sợ lắm nhưng vẫn chạy dù Vi đã bị té mấy lần đến chảy máu chân. Vi ko dám ngừng lại.Ko dám xoay đầu lại nhìn phía sau. Ko dám…vì phía sau là những người đáng sợ đang cố đuổi theo bắt Vi lại…
– Tụi bây mau chia nhau ra tìm đi.Nó chạy ko xa đâu.
– Dạ!
– Nó kìa, mau lên. Bắt nó lại!
– Con nhỏ kia, đứng lại…đứng lại…!
– Ko..ko..upa ơi..cứu em với…Upa ơi…cứu em với…!
“thịch”…”upa ơi”-người đó ngồi bật dậy thở hổn hển sau tiếng gọi trong tiềm thức. Ngồi co mình lại trên giường, người đó nhìn mình trong chiếc gương lớn ở bàn trang điểm đặt đối diện…Là cơn ác mộng hay đó là 1 đoạn băng ngắn về kí ức? “thịch”-tiếng tim của người đó vẫn còn đập rất mạnh từng nhịp…Sờ tay lên trán, người đó lau đi những giọt mồ hôi lạnh ngắt vẫn đang đua nhau chảy ra. Có lẽ dù đó là ác mộng hay là 1 phần của kí ức thì nó cũng đã khiến cho người đó ko bao giờ ngủ ngon. Nó cứ dai dẳng đeo bám theo người đó từng đêm…thậm chí là bất cứ khi nào chộp mắt…
Suy nghĩ. Lại suy nghĩ. Người đó đang nghĩ gì đó rồi vội cầm điện thoại lên và bấm.
– Alo?
– Alo, là em nè!
– Ừm…Sao vậy kưng?
– Àh..lát anh ko cần đến đón em đâu!
– Sao vậy?
– Em muốn đi 1 mình.
– Sao tự nhiên em lại muốn đi 1 mình?
– Ờ…em muốn ngắm cảnh đi dạo luôn.
– Thì anh chở em đi cũng đc mà? Em muốn ngừng ở đâu thì anh sẽ dừng ở đó cho em ngắm cảnh.
– Thôi, ko cần đâu. Phiền lắm! Em muốn tự đi. Vậy đi nha. Lát gặp lại anh.
– ….Đc rồi. Em đi đường cẩn thận nha. Nếu có gì cứ gọi cho anh liền. Anh sẽ đến!
– Ừm! Em biết rồi mà!
“cạch”-tiếng máy điện thoại đóng lại. Người đó đứng dậy bước đến tủ quần áo chọn cho mình 1 bộ đồ đơn giản để thay rồi khởi hành.
Cùng lúc đó, tại KTX.
– Ủa? Mới về đến nơi mà Quân ko nằm nghỉ 1 chút mà lại định đi đâu vậy?-Tú Vi thắc mắc khi thấy Quân đang ngồi cột giày
– Àh, Quân muốn đi hít thở không khí 1 chút.
– Đi hít thở không khí 1 chút là đi đâu?
– ^^
– Ah, Quân đừng có cười bằng cái nụ cười đó. Lại thám hiểm đó hả?
– Ừm!
– Thế thì lần này Vi cũng đi nữa!
– Thôi, Vi đừng đi. Ở đây chờ điện thoại của ba mẹ rồi trả lời đi. Đi hết 2 đứa rồi ba mẹ gọi qua ko có ai trả lời thì lại mệt nữa.
– Quân khôn thế? Lần nào cũng là Vi nói dùm ko àh. Còn Quân thì cứ qua đây là trốn.
– Trốn đâu mà trốn? Quân đi thám hiểm những chỗ hay để sau này dắt Vi đi chơi còn gì?
– Quân nhớ nói đó nha.
– Hihi…nhớ mà!
– Hì, Quân đi đường cẩn thận nha.
– Ừm. Có gì Quân sẽ gọi đt cho Vi mà. Yên tâm!
– Ừm!
– Quân đi nha.
– Ừm!
Tôi đứng dậy bước ra khỏi phòng rồi đi thẳng ra trạm xe buýt gần KTX nhất. Cuộc thám hiểm của tôi bắt đầu. Nói thám hiểm cho phiêu phiêu vậy chứ thật ra là tôi đón xe buýt cho nó chở đến đâu thì đến đó. Đi tùm lum tuyến vậy đó cho zui. Cái thú zui kì lạ lúc lớn của tôi đấy ạh. Hihi…
Lần này, chuyến xe buýt của tôi đi thẳng ra khỏi thành phố và đến vùng ngoại ô. Nghe đến ngoại ô là thích vì nó sẽ ko ồn ào và máy móc.Sẽ chỉ toàn là những cánh đồng, trang trại và thiên nhiên. Nhưng rồi tôi có ngờ đc mình đang đi cùng 1 chiếc xe với người đó đâu? Người đó…ờ..tôi vẫn chưa biết tên nên vẫn cứ gọi người ta là người đó và cứ chú ý đến như thể tôi biết người đó nhưng lại ko biết mình quen lúc nào?
Nhìn thấy người đó bước xuống ở góc đường thì tôi cũng vội xuống theo mà chẳng hề quan tâm mình tại sao lại làm vậy?Và cứ thế người đó đi trước. Tôi âm thầm đi phía sau trên con đường đầy nắng nhưng lại có 2 hàng cây xanh che mát.Bầu trời trong xanh với những đám mây trắng con con bay ngang chầm chậm. Cảnh vật thật ấm áp và thơ mộng khiến cho con người ta dù ko có năng khiếu là thi sĩ cũng muốn 1 lần mượn văn chương của họ để ca ngợi về cái đẹp trước mặt.
Ừm…mà cái đẹp trước mặt tôi đang nói là gì nhỉ? Là cảnh vật tôi đang nhìn thấy hay thiên thần nhỏ đang đi trước mặt tôi?Nhìn cô nàng dường như đang nghe headphone rất say sưa vì mỗi bước chân của người đó đều như là đang nhảy vậy. Từng bước từng bước theo điệu nhạc…trông như cả con đường phía trước chỉ là sân khấu của riêng người đó.