Tôi vội lấy tay che đầu theo phản xạ chạy vào gốc cây núp mưa. Nhìn mưa rơi tí tách mà bầu trời vẫn đầy nắng, tôi cười thích thú vì như vậy là sắp đc ngắm cầu vòng rồi. Nhưng chợt nhớ đến hình như mình đã quên mất 1 chuyện..1 việc gì đó..”Ah”-tôi la lên 1 tiếng rồi nhìn quanh quẩn. Người đó đi đâu mất tiêu rồi? Trời đang mưa mà cả con đường ở đây chỉ toàn là cây và cây. Cô ấy ko núp ở gốc cây giống mình thì chạy đi đâu? Hay do mình bận suy nghĩ lúc nãy mà người ta bắt cóc mất rồi?
Thế là mặc kệ trời mưa, tôi chạy ra khỏi chỗ núp mưa và tìm kiếm bóng dáng của người đó. Ko có. Ko thấy…Chạy khắp con đường dài vẫn ko có. Tìm từng gốc cây ven đường vẫn ko thấy. Đi đâu rồi? Biến đâu mất rồi? Muốn gọi quá…gọi tên người đó…Muốn tìm người đó nhưng ko gọi đc tên thì thật là khó. Rồi tôi cũng ko hiểu chính tôi nữa. Tự nhiên lại muốn tìm người ta làm gì? Chẳng quen biết nhau, chẳng thân thích…nhưng sao từ giây phút gặp gỡ buổi sáng đó thì tôi cứ như bị hút phải dính thật chặt lấy người đó? Phải chăng lần gặp mặt thứ 2 này trong cùng 1 ngày là duyên? Duyên ư? Nếu thật là có duyên thì hãy cho tôi tìm đc người con gái giống đó đi.
Tôi tự nhủ trong lòng mình như thế rồi chợt dừng bước khi tôi nghe đc tiếng hát của ai đó và lần theo tiếng hát, tôi đã tìm thấy đc người ta rồi. Bước chân tôi dừng lại cũng là lúc cơn mưa chợt ngừng. Riêng chỉ có hơi thở của tôi vẫn còn thở gấp, trái tim của tôi vẫn còn đập thật mạnh. Đôi mắt tôi sáng rỡ khi mọi vật trước mặt hiện ra cùng người đó thật đẹp như 1 bức tranh. Như chính tôi lạc bước vào 1 xứ sở khác…
Cầu vồng…Tôi đã thấy cầu vòng rồi…Nhưng ko cần phải ngước lên trời cao nữa…Nó ngay đây. Ngay trước mặt tôi cùng người con gái rất giống Tường Vi của tôi. Buột miệng, tôi thốt lên:
– Tường Vi!
– …!-người đó như giật mình xoay lại nhìn tôi với tất cả sự bất ngờ. Trong tíc tắc, tôi bỗng có cảm giác người con gái đang đứng trước mặt mình ko phải là ai khác mà chính là Tường Vi. Là Tường Vi của tôi. Là người con gái tôi luôn yêu thương và ko bao giờ quên đc. Dường như biết tôi đang nghĩ gì, người đó liền thay đổi thái độ như lúc sáng, nhìn tôi với cặp mắt xa lạ và nói:
– Bạn vừa gọi gì thế?
– Ah..ko…Xin lỗi! Tôi lại nhận nhầm người rồi!
– Ờh…
– Ắt xì!
– Ôi ko, bạn ướt hết cả rồi kìa!
– Ừm..ko sao đâu. Trời nắng lại rồi, chút là tự khô thôi.
– Sẽ cảm mất!
– ^^ hì, sức đề kháng của tôi cao lắm. Ko dễ cảm đâu..ắt xì!
–
– ^^~
– Bạn đi cùng tôi đi.
– Sao?
– Nhà 2 bác của tôi gần đây. Tôi đang đến đó. Bạn đi cùng tôi về đi. Tôi sẽ lấy đồ cho bạn thay.
– …Cũng đc.Cám ơn!
– Ko có gì!…
Thế là tôi đi theo người ta đến 1 trang trại nằm cách đó ko xa. Sau cơn mưa, trời lại sáng.Bầu trời lại trong xanh trở lại và đầy nắng ấm. Ko kịp chụp cảnh cầu vòng nữa nhưng đổi lại tôi đã có cơ hội trò chuyện nhiều hơn với người con gái đặc biệt này. Trên suốt đường đi, tôi đã biết đc cái tên của người ta. Tuy chỉ như 1 cái nick name đơn giản là Liz. Hình như người ta ko muốn cho tôi biết tên thật của mình dù cả 2 đều là người Việt. Liz chỉ nói đại khái rằng mình qua đây để làm vài việc rồi sẽ trở về Indonexia. Chẹp..dường như nàng đã đi khá nhiều nơi và giờ đang định cư ở bên Indo vậy. Nghĩ bụng thế, tôi lại hỏi:
– Hình như Liz biết tiếng Hoa nữa đúng ko?
– Sao Quân lại hỏi vậy?-Liz ngạc nhiên nhìn tôi
– Ờh..vì lúc nãy Quân nghe tiếng hát nên mới tìm đc Liz.
– Ừm..Liz từng có 1 khoảng thời gian ở bên Trung Quốc nên biết chút ít về tiếng Hoa.
– Ờh..vậy bài lúc nãy Liz hát tựa là gì?Nghe hay hay.
– Ừm..bài đó tựa là “Shuo Ni Ai Wo”.Tiếng Việt mình nghĩa là “Hãy nói anh yêu em”
– hay thế!
– Hihi…
– Vậy..nghĩa của cả bài là gì? Hát lại 1 lần nữa rồi nói nghĩa cho Quân nghe đc ko?
– …Cũng đc!
Dứt lời,Liz đưa mắt nhìn xa xăm lên bầu trời rồi cất giọng hát.Tiếng hát vang lên thật du dương giữa cánh đồng đầy cỏ dại như tiếng đàn piano ngân vang…
– —–“Mưa rơi, làm em nhớ đến những hồi ức. Em nhớ anh, nói ko nên lời! Nhìn anh, nhìn 1 nửa ngọt ngào. Lừa dối anh và cũng lừa dối bản thân em.
Em muốn tránh nhưng tránh ko đc sự dịu dàng dễ thương này làm tổn thương. Anh muốn chữa cũng chữa ko đc tổn thương này. Bởi vì tinh thần của em đã suy sụp.
Hãy nói anh yêu em để nó biến thành 1 câu hỏi thăm. Nếu như anh ko buông tay để tình yêu đập vỡ sự hỗn độn.
Hãy nói anh yêu em để nó biến thành 1 sự tra tấn ko cần anh đi với em đến cuối đường. Em ko thể tin tưởng hứa hẹn của anh…” ——
…Bài hát đượm buồn và như vẻ trách móc khiến tôi sau khi nghe xong chẳng thể thốt lên đc lời nào nữa. Cảm nhận rằng ở Liz có 1 chuyện gì đó thật buồn và tôi chợt tò mò muốn biết thì Liz đã ko cho tôi cơ hội đó. Vừa hát xong và giải thích cho tôi nghe lời nhạc, Liz thay gương mặt ưu buồn của mình bằng 1 nụ cười nhẹ nhàng.
– Hì, đến nhà bác của Liz rồi!
– Ờh…ừm.-tôi ậm ừ nhìn theo ngón tay của Liz. Trước mắt tôi là 3 cổ máy xoay gió thật lớn và những con bò sữa béo tốt.
Từ đằng xa, 1 người đàn ông tuổi ngoài 50 chầm chậm đi đến. Vừa nhìn thấy Liz, ông ấy đã ôm chầm lấy nàng rồi tươi cười nói:
– Mừng vì gặp cháu!
– Hi, dzạ. Cháu cũng mừng vì gặp lại bác, bác Jim àh!
– Sao cháu ko đi cùng thằng Jun? Àh..mà đây là ai?-ông ấy nhìn qua tôi
– Ah, đây là bạn cháu mới quen.Tên Quân. Là người Vn giống cháu.
Quân, còn đây là bác Jim của Liz.-Liz giới thiệu tôi với bác và tôi lễ phép cúi chào theo cách của người Vn rồi lại vội đưa tay ra bắt tay [tự nhiên lúc ấy mình lớ ngớ thật!]
Bác Jim của Liz là 1 người mến khách và thoải mái nên khi thấy hành động của tôi, ông bật cười rồi vui vẻ mời tôi đi vào nhà cùng Liz. Vào đến nhà, tôi lại đc giới thiệu 1 lần nữa với bác gái của Liz. Sau vài câu xã giao, tôi lại ắt xì và Liz như cũng nhớ ra vấn đề liền nói:
– Ý, quên mất người Quân đang ướt nhem. Quân đi theo Liz. Để Liz lấy đồ cho Quân thay.
– Thôi khỏi đi. Đi bộ nãy giờ đồ cũng gần khô rồi. Ko cần thay đồ phiền thế đâu!
– Ko đc. Quân vẫn phải thay đồ khác đi. Sẽ cảm đó!
– Ko sao mà. Ắt xì!
– Cháu nên đi thay bộ đồ khác đi. Đừng có ngại. Liz dắt Quân vào phòng của thằng Jun lấy đỡ bộ nào đó của nó đi.-bác gái nói trong khi tay vẫn còn đang làm món ăn.
– Dzạ!-Liz dạ 1 tiếng rồi nhìn tôi. Biết là ko thể từ chối đc, tôi đành cười trừ rồi bước theo Liz vào 1 căn phòng nằm trong gốc ở trên lầu. Căn phòng của chàng trai tên Jun khá là đơn giản. Chỉ có 1 cái giường hướng về phía cửa sổ, 1 cái tủ đựng quần áo và 1 cái bàn để đèn ngủ và vài khung hình. Tranh thủ Liz đang mở tủ lấy 1 bộ quần áo cho tôi thì tôi bước gần đến cái bàn để nhìn rõ những bức ảnh trên đó hơn. Tôi nhận ra đc người con trai đã lái xe chở Liz lúc sáng. Ra tên của hắn là Jun và đây là phòng của hắn.
Nhìn qua bức ảnh lớn kế bên là hình chụp cả 4 người. Có cả Liz và 2 bác như 1 gia đình.Tôi đoán theo phản xạ thông thường có lẽ Liz là em gái của Jun. Vì Jun nhìn có nét của Châu Á, ko giống Tây và có lẽ vợ chồng bác Jim là bác nuôi của cả 2. Rồi đôi mắt của tôi bỗng ngừng lại thật lâu khi bức ảnh kế tiếp là Liz và Jun đang ôm hôn nhau…
Lí trí tôi ko thắc mắc người chụp tấm hình này là ai mà nó chỉ nghĩ đến lý thuyết cả 2 là anh em đã bị sụp đổ và có cái gì thoáng qua trong lòng tôi 1 cảm giác khó chịu. Chưa kịp biết tại sao mình lại như vậy thì Liz đã giựt khung ảnh trên tay tôi đặt úp mặt xuống rồi nói:
– Đây là ảnh bị chụp lén. Anh Jun sao vẫn ko chịu bỏ mà giữ lại làm gì ko biết?
– Chắc cậu ấy muốn giữ lại kỉ niệm đó!
– Quân thay đồ mau đi. Lát anh Jun đến thì Liz sẽ giới thiệu cho Quân biết. Liz ra ngoài chờ nha!
– Cùng là con gái mà. Sao Liz phải ra ngoài?-tôi buộc miệng
– …Ừm..Liz ko quen nhìn người khác thay đồ.Dù người đó cùng là con gái!
– Vậy àh?-tôi bước đến gần Liz hơn vừa hỏi vừa cầm lấy bộ đồ trên tay Liz.
– Ừm..!-Liz nói vội 1 tiếng rồi thụt lùi lại và bước ra khỏi phòng đóng cửa lại. Tiếng cửa ko mạnh lắm nhưng cũng đủ cho tôi biết Liz vừa rất hồi hộp khi đứng gần tôi.
Lúc này tôi cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì? Cầm bộ đồ trên tay mà mắt tôi cứ nhìn vào cánh cửa. Có lẽ vì tôi biết Liz đang đứng tựa lưng bên ngoài đợi tôi…Thế rồi, thật nhẹ nhàng, tôi cởi bộ đồ đang mặc của mình ra rồi mặc vào bộ đồ của Jun. Có lẽ vì là 1 sb nên quần áo nam của Jun cũng ko quá rộng đối với tôi. Nó khá vừa vặn [Hoặc đây là size nhỏ nhất của hắn nhỉ?]
Sau khi thay đồ xong, tôi mở cửa ra theo quán tính và ko ngờ Liz vẫn còn đứng tựa lưng vào cửa. Bị mất điểm tựa, Liz ngã vào người tôi trong bất ngờ và chính tôi cũng kinh ngạc ko kém. Tôi dùng 2 tay đỡ lấy eo của Liz rồi cả 2 bất động trong ít phút với tư thế như 2 kẻ đang yêu. Tôi ôm Liz từ phía sau và Liz ngoan ngoãn ngã vào người tôi. Lại là mùi hương thơm ngát ấy. Mùi hương giống như Tường Vi của tôi. Và giờ thì đôi mắt to tròn đen huyền nhìn gần của Liz cũng chẳng khác nào ánh mắt của nó.
Như ai đó sai khiến, tôi kề mặt mình lại gần mặt của Liz hơn và có lẽ tôi định làm gì đó thì tiếng gọi của bác Jim đã làm tôi với Liz giật mình vội vã rời nhau.
– Liz àh, Jun đến rồi nè. Cháu xem bạn của cháu thay đồ xong chưa? Cùng xuống đây nhập tiệc nào!
– D..ạ..x.o..ng..xong rồi!Tụi cháu xuống liền!
– …Xin lỗi!-tôi ngại ngùng
– Ko có gì! Tại Liz dựa cửa chứ Quân có biết gì đâu. Hơn nữa thay vì để Quân nói xin lỗi thì nên để Liz cám ơn. Nếu Quân ko đỡ Liz kịp thì Liz ngã rồi!
– Hì!
– Hì, mình xuống dưới nhà thôi.
– Ừm!