Đến quán nước như đã hẹn, anh thấy Wakayama Hiromi đã ở đó. Kusanagi vội tiến lại gần.
“Xin lỗi vì để cô chờ.”
“Không sao, tôi cũng vừa mới đến.”
“Thật sự xin lỗi vì làm phiền cô hết lần này tới lần khác. Tôi sẽ cố gắng kết thúc nhanh thôi.”
“Anh không cần quá bận tâm. Bây giờ không làm việc nên riêng thời gian thì tôi luôn có.” Wakayama Hiromi khẽ cười.
So với lần cuối gặp nhau, có thể thấy sắc mặt cô tốt hơn trước. Kusanagi đoán cô đã lấy lại tinh thần.
Phục vụ bàn tiến đến, Kusanagi gọi cà phê. “Cô uống sữa nhỉ?” Anh hỏi Wakayama Hiromi.
“Không, cho tôi nước chanh.” Cô đáp.
Người phục vụ quay đi, Kusanagi cười với cô và nói.
“Xin lỗi. Vì tôi nhớ lần trước cô uống sữa.”
Cô gật đầu.
“Không hẳn là tôi thích sữa đâu. Với lại, hiện giờ tôi đang cố gắng hạn chế uống sữa bò.”
“Ồ… có lý do nào không?”
Wakayama Hiromi nghiêng đầu.
“Có bắt buộc phải trả lời câu hỏi tỉ mỉ như vậy không?”
“A, không, không cần đâu!” Kusanagi xua tay. “Nghe cô nói là có thời gian nên tôi dông dài chút thôi. Vậy tôi vào nội dung chính nhé. Hôm nay tôi muốn hỏi về căn bếp của gia đình Mashiba. Cô có biết ở đó có thiết bị lọc nước gắn vào đường ống không?”
“Tôi biết.”
“Cô đã dùng nó bao giờ chưa?”
“Chưa.” Wakayama Hiromi trả lời rất rõ ràng.
“Cô trả lời ngay nhỉ. Tôi thấy bình thường cô sẽ suy nghĩ một chút.”
“Bởi vì,” cô nói, “tôi hiếm khi bước chân vào bếp. Cũng chưa từng giúp cô giáo nấu ăn. Vì thế nên chưa từng động tới thiết bị lọc. Tôi nhớ cũng nói với cô Utsumi rồi. Tôi chỉ vào bếp khi cô giáo nhờ pha cà phê hoặc trà thôi. Và cũng chỉ trong trường hợp cô giáo đang nấu nướng không thể ngơi tay.”
“Vậy cô có từng ở trong bếp một mình không?”
Wakayama Hiromi có vẻ cảnh giác.
“Tôi không hiểu ý đồ của câu hỏi ấy.”
“Cô không hiểu cũng được. Cô nhớ xem có lần nào mình ở trong bếp một mình hay không?”
Hiromi cau mày suy nghĩ một lát rồi nhìn Kusanagi.
“Có lẽ là không. Tôi vẫn nghĩ mình không được vào bếp nếu không xin phép cô giáo.”
“Cô ấy nói là không được tự ý vào đó à?”
“Không nói rõ ràng như vậy nhưng tôi có cảm giác ấy. Với lại, người ta vẫn nói căn bếp là thành trì của người vợ phải không?”
“Đúng là như vậy.”
Đồ uống được mang tới. Wakayama Hiromi để lát chanh nổi trên tách trà và bắt đầu uống một cách ngon lành. Biểu cảm ấy có gì đó đầy sức sống.
Ngược lại, trong lòng Kusanagi vô cùng buồn bã. Lời nói của cô củng cố thêm cho suy luận của Yukawa.
Anh nhấp một ngụm cà phê rồi đứng dậy. “Cảm ơn cô đã hợp tác.”
Wakayama Hiromi tròn mắt ngạc nhiên. “Xong rồi ạ?”
“Mục đích đã hoàn thành. Cô cứ thong thả nhé.” Anh cầm lấy tờ hóa đơn rồi hướng ra cửa.
Anh ra khỏi quán, đang vẫy taxi thì điện thoại báo có cuộc gọi đến. Là Yukawa.
Cậu ta có chuyện muốn trao đổi về thủ thuật gây án.
“Tôi muốn khẩn trương xác nhận. Có thể gặp nhau ở đâu?”
“Nếu là việc đó thì tôi sắp đến chỗ cậu đây. Nhưng là gì vậy? Việc cậu muốn xác nhận ấy. Không phải cậu rất tự tin vào suy luận kia à?”
“Tất nhiên là tự tin rồi. Chính vì vậy mới cần xác nhận. Đến đây nhanh hết sức có thể nhé.” Dứt lời, Yukawa tắt máy.
Khoảng ba mươi phút sau, Kusanagi đã bước qua cánh cổng trường đại học Teito.
“Giả sử thủ thuật gây án nói hôm trước được sử dụng thì sau khi nhìn lại vụ án này, có một việc khiến tôi vô cùng băn khoăn. Biết đâu lại có ích cho việc điều tra của các cậu nên tôi mới khẩn trương liên lạc.” Vừa nhìn thấy Kusanagi, Yukawa đã bắt đầu nói.
“Có vẻ đặc biệt quan trọng nhỉ?”
“Rất quan trọng. Vì thế, tôi muốn xác nhận với cậu một việc vào lúc phu nhân Ayane về nhà lần đầu tiên sau khi vụ án xảy ra. Chắc chắn lúc ấy có đi cùng các cậu.”
“Đúng thế, tôi và Utsumi đưa cô ấy về nhà.”
“Cô ấy làm gì trước tiên?” Yukawa hỏi.
“Trước tiên à? Đó là, xem hiện trường…”
Yukawa lắc đầu ra chiều bực bội.
“Chắc chắn cô ta đi vào bếp. Lấy nước từ đường ống trong bếp. Không sai chứ?”
Kusanagi giật mình. Quang cảnh lúc đó hiện lên sống động.
“Đúng rồi. Đúng là như vậy. Cô ấy đã dùng nước.”
“Dùng cho cái gì? Theo suy luận của tôi thì nhất định là một lượng nước rất lớn.” Ánh mắt Yukawa lóe lên.
“Tưới nước cho hoa. Cô ấy nói nhìn hoa héo hắt như vậy thì không thể ngồi yên. Cô ấy hứng nước vào xô rồi tưới cho hoa ở ban công tầng hai.”
“Chính nó.” Yukawa chỉ ngón trỏ vào Kusanagi.
“Đó là bước hoàn tất thủ thuật gây án.”
“Bước hoàn tất thủ thuật à?”
“Hãy thử hình dung tâm lý của thủ phạm. Để chất độc trong thiết bị lọc rồi ra khỏi nhà. Đúng như ý muốn, đối tượng mục tiêu uống nước và tử vong. Nhưng không thể yên tâm được. Bởi vì trong thiết bị lọc có thể còn dư chất độc.”
Kusanagi bất giác ngồi thẳng dậy. “Đúng thế thật.”
“Cứ để như vậy thì rất nguy hiểm đối với thủ phạm. Nếu sơ sẩy để ai đó uống, thì e rằng sẽ có nạn nhân thứ hai. Đương nhiên là thủ thuật gây án sẽ lộ tẩy với công an. Vì thế, thủ phạm phải tính kế tiêu hủy chứng cứ sớm nhất có thể.”
“Vì thế nên mới tưới nước…”
“Lúc đó, nước cô ta trữ vào xô chính là nước từ thiết bị lọc. Nếu liên tục xả đầy một xô thì gần như hoàn toàn rửa sạch lượng thạch tín bên trong. Đến mức không thể phát hiện nếu không nhờ sự giúp đỡ của SPring-8. Tóm lại là, cô ta nói là tưới nước nhưng đã đường đường hoàn tất việc tiêu hủy chứng cứ ngay trước mặt điều tra viên các cậu.”
“Là như thế à? Nước đó…”
“Nếu còn dư nước lúc ấy thì có thể dùng làm chứng cứ.” Yukawa nói. “Chỉ với việc tìm thấy các hạt nhỏ thạch tín bên trong thiết bị lọc nước thì không đủ để chứng minh thủ thuật gây án đó phải không? Nhưng nếu có thể chỉ ra rằng, có một lượng nước chứa thạch tín đủ để gây chết người được lấy ra từ thiết bị lọc đúng ngày xảy ra vụ án thì khi đó suy luận của tôi sẽ được củng cố.”
“Tôi vừa nói rồi, lượng nước đó đã được đem tưới hoa.”
“Cho nên hãy nghiên cứu đất trong bồn hoa và các chậu cây. SPring-8 chắc chắn sẽ tìm ra thạch tín. Lúc đó, có thể vẫn khó chứng minh thạch tín có trong nước phu nhân mang tưới hoa nhưng vẫn có thể trở thành một trong các chứng cứ.”
Có gì đó vướng mắc trong tâm trí Kusanagi khi nghe Yukawa nói. Có gì đó anh có thể nhớ ra nhưng lại không nhớ được, điều gì đó anh biết nhưng lại quên là mình biết.
Ký ức đó như một nỗi đau rơi bụp vào suy nghĩ của anh. Kusanagi nín thở nhìn khuôn mặt Yukawa.
“Sao thế?” Yukawa hỏi. “Mặt tôi dính gì à?”
“Không,” Kusanagi lắc đầu. “Cậu… không, tôi có việc nhờ cậy phó giáo sư Yukawa của trường đại học Teito. Lời nhờ cậy với tư cách một điều tra viên thuộc đội điều tra số 1, công an thủ đô.”
Yukawa lấy lại vẻ nghiêm túc. Anh đưa ngón tay sửa lại vị trí của mắt kính. “Tôi nghe đây.”