Kaoru dừng lại trước cánh cửa. Không có gì thay đổi, trên đó vẫn gắn tấm biển đề Anzu House. Nhưng Kusanagi cho biết, lớp học khâu ghép vải hầu như đang trong tình trạng mở cửa mà không làm việc.
Thấy Kusanagi gật đầu, Kaoru bấm chuông gọi cửa. Chờ một lát không thấy phản hồi, cô đặt ngón tay lên nút bấm định nhấn thêm lần nữa. Đúng lúc ấy thì có tiếng đáp. “Vâng.” Đúng là giọng nói của Ayane.
“Tôi là Utsumi của công an thủ đô.” Kaoru ghé lại gần mic nói. Cô cố gắng không để hàng xóm xung quanh nghe thấy.
“À… cô Utsumi. Có chuyện gì thế?” Tiếng trả lời vọng ra sau một thoáng im lặng.
“Quả thật tôi có việc muốn hỏi. Có được không ạ?” Lại im ắng. Kaoru hình dung trong đầu điệu bộ suy tư của Ayane ở bên kia điện thoại cửa.
“Tôi hiểu. Tôi mở cửa đây.”
Kaoru và Kusanagi nhìn nhau. Anh hơi ngước lên. Có tiếng mở khóa, sau đó cánh cửa được mở ra.
Ayane có vẻ hơi ngạc nhiên khi trông thấy Kusanagi. Có lẽ cô tưởng Utsumi đến một mình.
Kusanagi nhìn xuống Ayane, cúi đầu chào. “Xin lỗi vì đường đột.”
“Có cả anh Kusanagi à?” Ayane nở nụ cười. “Xin mời vào.”
“Không, thực ra thì…” Kusanagi nói. “Mời cô đi cùng chúng tôi đến trụ sở Meguro.”
Nụ cười trên khuôn mặt Ayane biến mất. “Đến chỗ công an à?”
“Vâng. Chúng tôi muốn từ từ hỏi chuyện cô ở sở. Thực ra thì có một số nội dung hơi nhạy cảm.”
Ayane nhìn Kusanagi bằng ánh nhìn như đã thấu suốt. Kaoru cũng theo ánh mắt đó nhìn sang khuôn mặt của công an đàn anh. Trong ánh mắt anh có nỗi buồn, luyến tiếc và cả sự thương xót. Chắc anh cũng muốn Ayane biết mình đã đến đây với quyết tâm rất lớn.
“Thế à,” cô đáp. Đôi mắt đã trở lại nét dịu dàng. “Nếu vậy thì tôi sẽ đi. Nhưng tôi cần chút thời gian chuẩn bị nên hai người có thể đợi trong nhà được không? Tôi không thoải mái nếu để người khác đợi bên ngoài.”
“Tôi hiểu. Vậy chúng tôi xin phép.” Kusanagi trả lời.
“Xin mời,” Ayane lại mở rộng cửa.
Bên trong căn phòng đã được dọn sạch sẽ. Có thể thấy một số đồ đạc và dụng cụ đã thay đổi. Nhưng chiếc bàn lớn kiêm bàn thao tác đặt chính giữa căn phòng vẫn còn nguyên.
“Cô không treo tấm thảm đó à?” Kusanagi nhìn lên tường.
“Mãi tôi vẫn chưa có thời gian.” Ayane đáp.
“Thế à. Họa tiết ấy rất tuyệt, tôi nghĩ treo lên thì đẹp lắm. Giống như thiết kế có trong cuốn sách tranh vậy.”
Ayane vẫn mỉm cười, nhìn ngược lại anh. “Cảm ơn.”
Kusanagi chuyển ánh mắt ra ban công.
“Cô mang hoa đến đây à?”
Nghe anh hỏi, Kaoru cũng nhìn theo. Đúng là có những bông hoa nhiều màu sắc bên ngoài cửa sổ.
“Vâng, chỉ một phần thôi.” Ayane trả lời. “Tôi nhờ người bên công ty vận chuyển mang đến.”
“Vậy à. Cô vẫn tưới nước cho chúng phải không?” Kusanagi nhìn xuống. Ngay trước cửa kính có một bình tưới cỡ lớn.
“Vâng. Bình tưới đó giúp tôi rất nhiều. Cảm ơn anh.”
“Không có gì, có ích như vậy thì tốt.” Kusanagi quay lại nhìn Ayane. “Đừng bận tâm đến chúng tôi, cô cứ chuẩn bị đi.”
“Vâng,” Ayane gật đầu rồi bước sang phòng bên cạnh. Nhưng cô quay đầu lại trước khi mở cửa.
“Đã tìm được gì rồi ạ?”
“Ý cô là?” Kusanagi hỏi.
“Có gì liên quan đến vụ án… Sự thật hoặc chứng cứ nào đó. Vì đã tìm được điều gì đó nên tôi mới bị công an gọi đi phải không?”
Kusanagi liếc nhanh sang Kaoru rồi lại nhìn Ayane. “Vâng, đúng là như vậy.”
“Tôi tò mò lắm. Anh có thể cho tôi biết đã tìm được gì không? Hay là, nếu không đến chỗ công an thì không thể cho tôi biết?” Giọng Ayane vui vẻ như đang giục giã anh kể một câu chuyện thú vị.
Kusanagi hơi cụp mắt rồi cất lời sau một thoáng im lặng.
“Đã rõ chất độc được sắp đặt ở đâu. Từ nhiều đánh giá có tính khoa học, có thể suy luận đó là bên trong thiết bị lọc nước, chắc chắn là thế.”
Kaoru quan sát kỹ khuôn mặt Ayane nhưng biểu cảm của cô không gọn chút dao động. Cô tiếp tục nhìn Kusanagi bằng ánh mắt trong vắt.
“Thế à? Đặt vào thiết bị lọc nước đó?” Giọng nói cũng không hề nao núng.
“Vấn đề là cách thức cho chất độc vào thiết bị lọc. Xét từ trạng thái của nó thì chỉ có một cách. Và như vậv đã thu hẹp được đối tượng tình nghi. Chỉ còn một người.” Kusanagi chăm chú nhìn Ayane. “Vì vậy chúng tôi mời cô đi cùng.”
Đôi má Ayane hơi ửng hồng. Nhưng nụ cười trên môi vẫn không biến mất.
“Có chứng cứ cho thấy chất độc được cho vào thiết bị lọc không?”
“Kết quả phân tích tỉ mỉ đã phát hiện thạch tín. Có điều, chỉ như vậy không thể gọi là chứng cứ. Dù sao, nếu thủ phạm bỏ chất độc vào thì cũng phải từ một năm trước. Chất độc đó phát tác vào đúng ngày xảy ra vụ án, tức là suốt một năm thiết bị lọc nước không hề được sử dụng, thạch tín đặt bên trong không hề chảy ra ngoài. Đó là điều cần chứng minh.”
Đôi mi dài của Ayane lay động. Kaoru nhìn thấy phản ứng đó khi nghe đến cụm từ một năm trước.
“Vậy, có chứng minh được không?”
“Cô không bất ngờ nhỉ.” Kusanagi nói. “Thủ phạm đặt chất độc từ một năm trước, lần đầu tiên nghe suy luận này, tôi còn không tin vào tai mình.”
“Toàn chuyện bất ngờ nên tôi không kịp thể hiện cảm xúc.”
“Vậy à.”
Kusanagi nhìn Kaoru ra hiệu. Cô lấy ra từ trong cặp của mình một túi ni-lông.
Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên nụ cười trên môi Ayane vụt tắt. Có vẻ cô đã nhận ra vật bên trong túi.
“Chắc chắn cô biết đây là cái gì đúng không?” Kusanagi nói. “Cái lon rỗng trước đây cô vẫn dùng để tưới nước. Phần đáy có lỗ được tạo bằng khoan.”
“Cái đó, không phải anh đã bỏ…”
“Tôi đã giữ nó. Hơn nữa còn không rửa.” Kusanagi mỉm cười nhưng ngay sau đó quay lại vẻ nghiêm túc. “Cô còn nhớ Yukawa không? Người bạn là nhà vật lý học của tôi ấy. Tôi đã nhờ cậu ấy kiểm tra cái lon rỗng này ở trường. Theo kết luận thì thạch tín đã được tìm thấy. Hơn nữa, sau khi nghiên cứu các thành phần khác thì xác minh được là đã có nước trong thiết bị lọc ở nhà cô chảy qua. Tôi vẫn nhớ rõ lần cuối cùng cái lon này được sử dụng. Cô tưới nước cho hoa ở tầng hai. Lúc ấy Wakayama Hiromi đến nên việc tưới bị gián đoạn. Sau lần đó, cái lon này không còn được sử dụng. Bởi vì tôi đã mua bình tưới. Nó được cho vào ngăn kéo bàn của tôi và không được dùng đến nữa.”
Ayane mở to mắt ngạc nhiên. “Vì sao… anh lại cho nó vào ngăn bàn?”
Nhưng Kusanagi không trả lời. Thay vào đó, anh nói tiếp bằng giọng kìm nén.
“Từ đó có thể ước đoán, chắc chắn thạch tín được đặt trong thiết bị lọc nước, vào ngày xảy ra vụ án, nước từ thiết bị lọc có chứa lượng thạch tín đủ để gây ra cái chết ngay lập tức. Thêm vào đó, nhiều chứng cứ khác cho thấy thạch tín được cho vào đó từ một năm trước. Có thể làm việc ấy, hơn nữa, còn có thể giữ không cho ai sử dụng thiết bị lọc suốt một năm, thì chỉ có một người duy nhất.”
Kaoru hơi ngước lên, chăm chú quan sát Ayane. Nghi phạm có khuôn mặt xinh đẹp cụp mắt xuống, mím môi. Tuy vẫn còn dư âm nụ cười nhưng vẻ sang trọng vốn có dần dần lộ nét u buồn giống như vầng mặt trời sắp lặn.
“Câu chuyện chi tiết tôi sẽ nói ở trụ sở.” Kusanagi kết luận.
Ayane ngước lên. Cô thở một hơi dài, nhìn thẳng Kusanagi rồi gật đầu.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng có thể đợi tôi một chút không?”
“Không sao cả. Cô cứ từ từ chuẩn bị.”
“Không chỉ có việc ấy. Tôi muốn tưới hoa. Vốn tôi cũng đang làm dở.”
“A… vậy thì xin mời cô.”
Xin lỗi, Ayane nói và mở cửa ra ban công. Nhấc bình tưới lên, cô bắt đầu chậm rãi tưới nước bằng hai tay.