Ta Luyện Khí 3000 Năm

Chương 42: Tung tích



Chương 42. Tung tích

“Bái Nguyệt Quan?”

Bên trong tiểu viện của Hoan Hỉ Cảnh Giới, Bạch Thu Nhiên tò mò hỏi:

“Đây là cái tông phái gì? Ta chưa từng nghe thấy cái tên này trong Thương Châu.”

“Đây là một tông môn mới thành lập, lại chưa gia nhập Chính Khí Đạo Minh , ngươi đương nhiên chưa nghe nói qua.”

Tô Hương Tuyết một bên gảy đàn một bên nói:

“Tông môn này xây dựng trên Bái Nguyệt sơn bên trong Định Quốc, trong tông môn cũng có vài cái đạt tới Kim Đan Kỳ, cũng miễn cưỡng đủ điều kiện thành lập một cái tông môn. Bất quá, mạng lưới tình báo Hợp Hoan Tông của ta lại tra được, Định Quốc nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử một tháng trước cùng nhau lui tới đó bái phỏng môn chủ Bái Nguyệt Quan, sau đó ba người này gặp riêng để thương nghị chuyện quan trọng.”

“Một tháng sau đó, thái tử liền xảy ra chuyện.”

Bạch Thu Nhiên đáp:

“Hừ, mưu hại thái tử, nâng đỡ tên hoàng tử bù nhìn lên ngôi để làm con rối cho bọn chúng, rồi sau đó Định Quốc sẽ về tay bọn chúng? Nhìn từ góc độ phàm thế, ngược lại cũng là một ý tưởng không tồi, nhưng sai lầm chính là, đối với tu chân giới, bọn hắn quá thiếu hiểu biết.”

“Môn chủ Bái Nguyệt Quan cho rằng, chỉ cần khống chế một cái đại quốc, sau đó có thể trợ giúp tông môn phát triển nhanh chóng.”

Tô Hương Tuyết cũng nói:

“Nhưng hắn lại không nghĩ đến, tu chân giới coi trọng nhất vẫn là sức mạnh, chỉ mà mấy cái tiểu bối Kim Đan Kỳ liền muốn nuốt trọn một đại quốc, chớ nói đến việc bọn hắn có đạt được mục đích hay không, xem như làm được, những tông môn khác bên trong Thương Châu há lại có thể ngồi yên, đến lúc đó, tùy tiện phái ra một hai cái Nguyên Anh kỳ, cái tên Bái Nguyệt Quan còn không phải sẽ bị xóa sổ.”

“Ai, cho nên ta mới nói đám đệ tử Thanh Minh đừng có suy nghĩ không nên có, chuyên tâm tu luyện trở nên mạnh mẽ mới là chính đạo.”

Bạch Thu Nhiên lười biếng đứng dậy.

“Tuy nhiên cũng không thể để cho Thúy La phát điên, đến lúc đó Nhân Yêu hai tộc chỉ sợ lại không yên bình.”

“Ngươi phải đi?”

Tô Hương Tuyết hỏi.

“Đi đi, không quấy rầy ngươi tu luyện.”

Bạch Thu Nhiên lườm Tô Hương Tuyết một chút.

“À đúng rồi, tiến độ tu luyện Mị Ảnh của ngươi có chút chậm, chẳng lẽ gần đây không có “hái” nam nhân bổ sung dương khí sao?”

Tô Hương Tuyết không biết tại sao nóng giận, nói:

“Lão nương bổ sung hay không bổ sung liên quan gì đến ngươi.”

“Ta quan tâm ngươi một chút không được sao.”

Bạch Thu Nhiên nhếch miệng nở nụ cười.

Nhìn bộ dáng không biết sống chết của hắn Tô Hương Tuyết trong lòng dâng lên một trận bất lực.

“Ngươi muốn cút liền cút, ta không tiễn!”

“Cấp tốc muốn đuổi ta đi như thế, ngươi có việc gì a?”

“Đúng vậy ! Lão nương hiện tại muốn đi ra ngoài hái nam nhân !”

Tô Hương Tuyết đẩy Bạch Thu Nhiên ra ngoài, tiếp theo bịch một tiếng đóng cửa lại.

“Mau cút đi tìm đồ đệ của ngươi đi!”

Bạch Thu Nhiên đứng ở cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt, sờ sờ mũi.

“Tính tình thật lớn, ta cũng không tin ngươi không đi hái nam nhân . . .”

Bạch Thu Nhiên lầm bầm một câu, sau đó cũng quay người rời khỏi Hoan Hỉ Cảnh Giới.

—— —— —— —— —— —— —— —— ——

“Nhược Vi, ngươi không có việc gì chứ?”

Tả Nhan Phỉ thu hồi trường thương, đối với Đường Nhược Vi hỏi.

“Không có việc gì.”

Đường Nhược Vi thẹn nói:

“Tuy ta không lợi hại như Nhan Phỉ tỷ tỷ có thể ung dung đỡ được đòn công kích của đối thủ nhưng sư tôn cũng dạy qua ta một số thứ, giờ khắc này tên giao thủ cùng ta hẳn là đã chết.”

Tả Nhan Phỉ nghe được nheo mắt hỏi:

“Nhân tiện, một kiếm sau cùng của ngươi, là cái chiêu thức gì? Ta chưa từng nghe thấy Than Minh Kiếm pháp có một chiêu như vậy, với lại cái màu đen kia là thuộc tính gì . . .”

Dừng một chút, Tả Nhan Phỉ lại nói:

“A, ta thật sơ ý, dù sao ngươi và ta cũng là người của hai tông môn, ta cũng chỉ là hiếu kỳ mới hỏi ngươi, không có ý gì khác, ngươi có thể không nói.”

“Không sao.”

Đường Nhược Vi lắc đầu.

“Chiêu kiếm pháp này là sau khi ta nhập môn, sư tôn đã chế riêng ra một bộ kiếm pháp cho ta, thực ra ta cũng chỉ mới học một chiêu này, cũng không biết hắn đến cùng tạo ra bao nhiêu chiêu thức. Còn thuộc tính của ta là Thổ linh căn, kiếm quang màu đen kia cũng là kiếm pháp đặc hiệu mà thôi.”

“Chỉ có một chiêu này uy lực đã đáng sợ như vậy, ngay cả ta cũng không có lòng tin có thể tránh thoát khỏi nó.”

Tả Nhan Phỉ lắc đầu cảm thán nói.

“Không hổ là đệ tử Thanh Minh Kiếm tông.”

“Đáng tiếc.”

Đường Nhược Vi nhìn về phía sàn nhà bị cháy đen.

“Cái lông kia bị hủy đi rồi, nếu vẫn còn nói không chừng chúng ta còn có thể lần ra chủ chân của nó.”

“Không sao, tuy không truy lùng được bọn hắn nhưng thời điểm giao thủ ta đã ở trên người tên tu sĩ hỏa hệ động tay động chân.”

Tả Nhan Phỉ đã lường trước tình huống.

“Nơi này chính là trên sông, hắn là một cái hỏa hệ tu sĩ, cùng thủy linh căn ta đấu pháp chẳng phải là mua dây buộc mình?”

“Tỷ tỷ thật lợi hại.”

Đường Nhược Vi hai mắt lóe sáng, tán dương.

Tả Nhan Phỉ bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, nói khẽ:

“Cái tên tu sĩ Hỏa hệ kia ra khỏi Bạch Nguyên Thành, chúng ta vẫn là mau chóng đuổi theo đi.”

—— —— —— —— —— —— —— —— ——

Định Quốc quốc đo, bên ngoài trăm dặm, trên một ngọn nũi, một đám hỏa vân từ trên trời giáng xuống, lộ ra bóng người tên tu sĩ hỏa hệ kia, trên vai hắn còn khiêng một người, rơi xuống trên đỉnh núi.

Trên núi có mấy người nam nữ thân mang phục sức đồng dạng, nhìn thấy tên tu sĩ hỏa hệ này rơi xuống thì vội hỏi:

“Bồi Nguyên, các ngươi trở lại. . . Bồi Thiên thế nào?”

“Bồi Thanh sư huynh.”

Tên hỏa tu sĩ tự xưng là Bồi Nguyên bi ai nói:

“Thất bại, lần này người tra vụ án không phải phàm nhân, hai người kia là nữ tu sĩ, vô cùng khó giải quyết, Bồi Thiện thất thủ bị bỏ mạng.”

Tên nam tu sĩ kia nhất thời cảnh giác hỏi:

“Ngươi có bị người truy tung không?”

“Không có, ta đã ăn Hồi Khí đan, một hơi từ Định Quốc Đô chạy tới đây.”

Bồi Nguyên sắc mặt có chút đau lòng.

“Hai người bọn họ cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ , không có khả năng đuổi được ta.”

“Tốt lắm.”

Tên nam tu cầm đầu tiến lên tiếp nhận thi thể Bồi Thiện.

“Yên tâm, sư tôn sẽ vì hắn báo thù Bái Nguyệt Quan chúng ta cũng sẽ nhớ kỹ cống hiến của hắn. So với cái này, các sư thúc sư bá đã hạ lệnh triệu tập, địa điểm mấy con súc sinh kia tụ tập đã tìm được, chúng ta trước vây quét bọn chúng. Ở trong Cửu Châu Thập Địa đã lâu không nghe nói có yêu thú xuất hiện, lần này nếu như có thể trong đám yêu thú đó lấy được Nội Đan, nhất định có thể giúp sư tôn, sư thúc sư bá đột phá Kim Đan cảnh, như thế đối với thực lực của Bái Nguyệt Quan chúng ta sẽ có trợ giúp rất lớn, nói không chừng có thể thuận lợi ra nhập Chính Khí Đạo Minh.”

“Ừm, ta hiểu được.”

Bồi Nguyên đem thi thể Bồi Thiện giao cho một tên sư đệ thực lức thấp kém bên bên cạnh, sau đó hỏi:

“Sư huynh, hiện tại chúng đi nơi nào?”

“Định Quốc phía Nam.”

Bồi Thanh đáp:

“Định Giang Sơn.”

Mấy tên tu sĩ tụ tập lại thương lượng kế hoạch chi tiết, sao đó mang theo thi thể Bồi Thiện rời khỏi nơi này.

Một lát sau, sau khi xác nhận đám tu sĩ kia không quay trở lại, trên đỉnh núi bất chợt hiện ra hai bóng người.

“Nghe được thứ tốt.”

Đường Nhược Vi sửa sang quần áo một chút, đồng thời che lại bộ ngực của mình.

“Định Giang Sơn, đó là ở đâu?”

“Đó là một địa điểm nổi danh ở phía nam Định Quốc, lúc trước Định Quốc hoàng đế chinh phạt đại thắng lợi trở về, đã cho người dựng nên một pho tượng ở chỗ này để tôn kính ông ta.”

Tả Nhan Phỉ nói:

“Bất quá Nhược Vi, thuật độn thổ của ngươi cũng thật khiến ta mở rộng tầm mắt, không hổ là đệ tử Thanh Minh Kiếm tông.”

“Đây là thuật pháp sư tôn dạy ta để bảo toàn tính mạng, hắn nói đánh có thể không bằng người khác nhưng chạy nhất định phải chạy nhanh hơn người khác.”

Đường Nhược Vi đáp:

“Bất quá ta cũng không nghĩ đến, ta có thể một hơi đuổi tới đây.”

Bởi vì siêng năng luyện tập Tạo Hóa Đoán Thể công, tố chất thân thể của Đường Nhược Vi thậm chí còn cao hơn Tả Nhan Phỉ xuất thân từ Thần Võ Thiên Quân vốn thiên về cận chiến. Lại thêm Bạch Tu Nhiên đối với nền móng cơ sở của Đường Nhược Vi cũng yêu cầu cực lớn, vì vậy mà chân nguyên của nàng hiện tại muốn hùng hậu hơn Trúc Cơ kỳ nhiều lần.

“Tuy nhiên Nhan Phỉ tỷ, ngươi giường như đối với Thanh Minh Kiếm tông chúng ta rất sùng bái?”

Đường Nhược Vi nghĩ nghĩ sau đó nói thêm:

“Vô luận là kiếm pháp hay thuật độn thổ của ta, ngươi đều sẽ nói【 không hổ là đệ tử Thanh Minh Kiếm tông 】, chẳng lẽ ngươi rất yêu thích tông môn chúng ta?”

“Cái này, nói như thế nào nhỉ, thực ra ban đầu ta rất muốn gia nhập Thanh Minh Kiếm tông, bất quá khoảng cách từ nhà ta tới Cổ tiểu bang thật sự là quá xa, cho nên chỉ có thể gia nhập Thần Võ Thiên Quân ở khu vực phụ cận.”

Tả Nhan Phỉ gãi gãi khuôn mặt, thẹn thùng nói:

“Thời điểm ta chưa ra đời, thôn quê của ta bị một con yêu ma uy hiếp, con yêu ma kia tự xưng là Phong Thành Sơn thần, muốn chúng ta tiến cống người sống. Thậm chí mẫu thân của ta cũng bị chọn làm tế phẩm. Bất quá sau đó, có một vị tiên nhân đến từ Thanh Minh Kiếm tông, tóc trắng lông mày trắng, chém giết con yêu ma này, cứu giúp thôn của chúng ta. Từ nhỏ ta đã nghe gia gia cùng cha mẹ kể lại cố sự này, cho nên ta rất sùng bái hắn.”

“Cái này a. . .”

Đường Nhược Vi ánh mắt trở nên vi diệu.

“Ngươi xem, người sư đệ kia của ta cũng là tóc trắng mày trắng. . .”

“Không không không, đây chỉ là trùng hợp thôi.”

Tả Nhan Phỉ cười ha ha nói:

“Bạch sư đệ rất đáng yêu không sai, nhưng tu vi của hắn chỉ có Luyện Khí kỳ, như thế nào có thể giết chết đại yêu ma kia.”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.