Ta Luyện Khí 3000 Năm

Chương 43: Định Giang Sơn



Chương 43. Định Giang Sơn

Sau vài ngày đi đường vừa đi vừa nghỉ, Đường Nhược Vi cùng Tả Nhan Phi tới phía nam Định Quốc, phụ cận Định Giang Sơn.

Đứng ở quán trà dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi, tượng đá do Định Quốc Tiên Hoàng xây dựng hiện lên rõ ràng. Nam tử mặc áo giáp khải cao lớn, một tay chống lên đại kiếm, ngước mắt nhìn về phương xa, lộ ra uy vũ bất phàm.

“Xem ra bọn hắn còn chưa bắt đầu hành động.”

Thu hồi ánh mắt, Tả Nhan Phỉ nói với Đường Nhược Vi:

“Nhờ có độn thuật của ngươi a Nhược Vi, nếu không cũng không có cách nào chạy tới nơi này nhanh như vậy.”

“Không cần khách khí không cần khách khí, may mắn là một đường dẫn tới đây đều là đường bộ.”

Đường Nhược Vi khoát tay nói:

“Với lại đến nơi này ta liền vô dụng, ta chưa từng học qua phương pháp truy tung yêu ma.”

“Cái đó liền giao cho ta đi.”

Tả Nhan Phỉ nhìn tràn đầy tự tin.

“Ồ? Nhan Phỉ tỷ tỷ nghiên cứu qua phương pháp truy tung yêu quái?”

Đường Nhược Vi kinh hỉ nói.

“Không có, ở trong Thần Võ Thiên Quân, đó là môn pháp được học về sau.”

Tả Nhan Phỉ đáp:

“Nhưng là ta biết cách truy tìm tung tích hồ ly. Chúng nhất định sẽ chạy vào trong núi sau đó hóa thành nguyên hình trốn đi, chỉ cần tìm được chúng nó có thể biết được chân tướng cái chết của thái tử.”

“Có đạo lý.”

Đường Nhược Vi nhẹ gật đầu.

“Nhưng phạm vi Định Giang Sơn lớn như vậy, chúng ta phải bắt đầu tìm từ nơi nào?”

“Thời điểm vào núi, những yêu tinh đó chắn chắn cũng hóa hình người. Mà có thể hấp dẫn được thái tử háo sắc chắc hẳn chúng nó đều có tư sắc không tầm thường, nếu đến địa phương này, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người khác.”

Tả Nhan Phỉ nói :

“Chúng nó từ nơi nào tiến vào trong núi, chúng ta đi rò la tung tích bốn phía một chút hẳn sẽ tìm được.”

Hai người tại phụ cận Định Giang Sơn chia nhau đi hỏi thăm trong trấn nhỏ, quả nhiên liền hỏi được chút tin tức.

Căn cứ vào lời của những thôn dân quanh đây, trước đó không lâu có một nhóm nữ tử mặc áo tơi mũ rộng vành đi tới nơi đây, sau đó từ phía bắc tiến vào Định Giang Sơn.

“Nghe nói thời điểm nói chuyện Vương Nhị vô tình thấy được khuôn mặt của một cô nương trong nhóm người đó, nhan sắc của nàng mỹ miều, như tiên nữ hạ phàm, Vương Nhị đến hiện tại còn đang trong trạng thái mơ hồ . . .”

Nghe thôn dân này không ngừng lải nhải, Đường Nhược Vi cùng Tả Nhan Phỉ liếc nhau một chút.

“Đương nhiên, hai vị cô nương dáng dấp cũng vô cùng kỳ diệu, nếu không phải lão già ta tuổi tác đã cao, nói không chừng cũng muốn mơ mơ hồ hồ một đoạn thời gian.”

“Đa tạ tin tức của ngài.”

Tả Nhan Phỉ đối với hắn chắp tay.

Hai người đưa mắt nhìn thôn dân vác cuốc đi xa, Tả Nhan Phỉ nói với Đường Nhược Vi:

“Cái này hơn phân nửa là chúng, yêu tộc đối với phàm nhân trời sinh mị lực vô cùng lớn. Đi thôi Nhược Vi, để cho ngươi nhìn một chút khả năng truy bắt hồ ly của ta.”

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Tả Nhan Phỉ mang theo Đường Nhược Vi , dựa theo chỉ dẫn của người thôn dân kia, theo yêu vật lên núi con đường kia vào núi.

Đi dọc con đường mòn trên núi chưa được bao lâu, Tả Nhan Phỉ liền nhạy bén phát hiện được tung tích của đám tiểu yêu, nhìn những dấu chân của đám tiểu yêu biến mất bên trong bụi cây trong rừng, Tả Nhan Phỉ cùng Đường Nhược Vi đành từ bỏ đường núi bằng phẳng, vạch ra bụi cây ven đường, đi theo dấu chân đám tiểu yêu để lại.

Hai người truy tìm tung tích đám Hồ Yêu kia, từng bước tiến sâu vào trong rừng núi không người, Tả Nhan Phỉ một bên đi trước dẫn đường, một bên phổ cập chút kiến thức sinh tồn trong sơn dã của đám thợ săn cho Đường Nhược Vi.Tỉ như quả gì có thể ăn đỡ đói, cỏ gì có thể giải độc, lá cây gì có thể dẫn lửa, các loại có thể dùng để nhóm lửa.

Sau một phen phổ cập kiến thức, hình tượng Tả Nhan Phỉ trong mắt Đường Nhược Vi từ một nữ tướng quân uy phong lẫm liệt chậm rãi biến thành một cái người nguyên thủy giữa núi rừng, Ngân Thương trên tay Tả Nhan Phỉ cũng để nàng sinh ra ảo giác “đây có phải một thanh trường mâu hay không”.

Bất quá năng lực truy tung của Tả Nhan Phỉ xác thực không thể chê, nàng mang theo Đường Nhược Vi đi một vòng trong Định Giang Sơn vẫn vững vàng bám sát dấu vết của đám tiểu yêu.”

Chỉ bất quá dấu vết đám yêu quái này để lại tựa hồ là hướng về ngoài núi.

“Chúng nó vậy mà lại đi vòng quanh.”

Tả Nhan Phỉ nói ra:

“Đúng là bọn hồ ly giảo hoạt.”

Ngoại trừ Tả Nhanh Phi, đoán chừng đám tu sĩ kia hẳn cũng không có kỹ năng truy lùng dấu chân đám hồ ly, đám tiểu yêu này chạy vài vòng trong Định Giang Sơ, nói không chừng có thể đem đám tu sĩ kia dẫn vào Định Giang Sơn sau đó thừa dịp bọn hắn rối loạn mà thoát đi.

Bất quá chiêu này đối với Tả Nhan Phi xuất thân gia đình làm thợ săn thì vô dụng, nàng mang theo Đường Nhược Vi, sau một lúc lần theo dấu vết, cuối cùng nàng cũng tìm được chỗ ẩn thân của đám hồ ly.

“Nơi này là?”

Đường Nhược Vi trừng mắt nhìn tượng đá cực lớn cao chừng năm mươi mét trước mắt.

“Hang ổ của đám hồ ly kia ở dưới tượng đá hoàng đế Định Quốc?”

Tả Nhan Phỉ đi dạo một vòng quanh tượng đá, tiếp theo chỉ lấy một vị trí ở sau lưng tượng đá nói:

“Ở chỗ này, hồ ly bình thường đều sinh hoạt trong hốc cây hoặc là thổ huyệt, cái thổ huyệt này nhất định là do chúng nó đào.”

“Há, là như thế này sao, nguyên lai chúng nó trốn ở chỗ này.”

“Ừm. . . A?”

Tả Nhan Phỉ vô thức gật đầu nhưng nàng bỗng phát giác giọng nói lạ, lập tức ngẩng đầu lên lại phát hiện Bạch Thu Nhiên thế mà tới từ lúc nào không biết, đang đứng ở phía sau lưng nàng và Đường Nhược Vi, tay sờ cằm vẻ mặt tò mò nhìn về phía thổ huyệt.

“Bạch sư đệ? Làm sao ngươi lại tới đây?”

Tả Nhan Phỉ kinh ngạc nói.

Phải biết nàng và Đường Nhược Vi thế nhưng là dựa vào độn thuật đặc biệt của Đường Nhược Vi mới có thể nhanh như vậy từ Định Quốc quốc đô đi tới phụ cận Định Giang Sơn. Bạch Thu Nhiên chỉ là một cái Luyện Khí kỳ, làm thế nào mà tới được đây cùng lúc với hai người họ.

“Ây. . . Cái này sao.”

Đường Nhược Vi bắt đầu trầm tư, hẳn là đang suy nghĩ làm sao để nói dối.

“Há, sư tỷ trước lúc rời đi đã dùng bí pháp Thanh Minh Kiếm tông truyền tin cho ta.”

Bạch Thu Nhiên trình độ nói dối quả nhiên là há mồm liền ra.

“Sau khi Tả tỷ tỷ cùng sư tỷ rời đi, ta trùng hợp gặp được một vị sư huynh đi ngang qua Định Quốc, là hắn mang ta tới đây. Sư tỷ, tỷ còn nhớ Tuyệt Vân sư huynh hay không?”

“Nguyên lai là Tuyệt Vân sư huynh mang ngươi tới, ta đương nhiên nhớ rõ hắn.”

Đường Nhược Vi lập tức đả xà tùy côn, phụ họa Bạch Thu Nhiên:

“Tin tức đúng là ta lưu, Tuyệt Vân sư huynh tu vi trác tuyệt, quả thật có thể mang Bạch sư đệ đi tới nơi này trước chúng ta.”

“Là thế phải không?”

Tả Nhan Phỉ đè xuống nghi hoặc trong lòng

“Nếu là nội tình trong tông môn các ngươi, ta cũng không để ý. Bất quá Bạch sư đệ, ngươi nhất định phải theo sát hai chúng ta, phụ cận nơi này có một đám tu sĩ cũng đang truy tìm tung tích đám yêu quái này, lai giả bất thiện, ngươi phải cẩn thận.”

“Ta đã biết.”

Bạch Thu Nhiên cười hì hì đáp:

“Đa tạ Tả tỷ tỷ quan tâm.”

“Tốt, hiện tại, ngươi theo sát chúng ta đi.”

Tả Nhan Phỉ nhìn cái thổ huyệt này một chút , nói với Đường Nhược Vi:

“Nhược Vi. . .”

“Giao cho ta đi.”

Đường Nhược Vi đưa tay bắt được bả vai Tả Nhan Phỉ, nghĩ một chút, lại duỗi tay còn lại bắt được Bạch Thu Nhiên, tiếp theo nàng hít sâu một hơi, vận chuyển chân nguyên, mang theo hai người chui vào trong đất.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.