Tâm Độc

Chương 171



Chuyển ngữ: Yi / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

41.

Cổ tay tê dại, hình như máu đã ngừng chảy.

Ngón trỏ Liễu Chí Tần run rẩy ấn vào cò súng, hình ảnh trong mắt dần trở nên vặn vẹo. Trong không khí phảng phất tràn ngập cát vàng và mùi thuốc súng, tất cả âm thanh đều trở thành tiếng rít chói tai, tim đập không ngừng, từng tấc da thịt trêи thân đều đau đớn, như bị một con dao cùn rỉ sét cứa qua cứa lại…

Tay phải của cậu vẫn cầm súng, khẩu súng cũng run rẩy theo cánh tay, tay trái rút lại, che đi nửa trêи khuôn mặt.

Lòng bàn tay nóng rực, hốc mắt và trán cũng nóng theo, lông mi trong lòng bàn tay rung lên, một luồng sức mạnh làm người choáng váng bỗng lao thẳng vào đầu, như một quả đấm đang đấm tới.

Cậu không thể tránh được, chỉ có thể lắc lắc đầu trong vô vọng.

Trong đầu cậu, hình ảnh rõ ràng của An Trạch từ từ trở nên mơ hồ, như thể gió cát chợt nổi lên trêи sa mạc, chiến tranh xảy ra, An Trạch đứng trong cát bụi và chiến hỏa, mặt mày bị che khuất không thể nhìn rõ ràng.

Anh hai, anh hai…

Cậu kêu lên trong lòng, giống như khi còn bé.

Khi còn nhỏ, An Trạch lúc nào cũng đi phía trước cậu, mở đường cho cậu, vì cậu mà chặn lại tất cả nguy hiểm, sau đó nghiêng người sang một bên, đưa tay ra, cười nói: “Đi nổi không? Muốn anh dắt hay là cõng đây?”

Ký ức dâng trào, chuyện cũ năm xưa lấp đầy lồng ngực, mỗi một chuyện đều đầy sự dịu dàng.

“Anh ơi.” Hầu kết lăn lăn, tiếng gọi khô khốc và trầm thấp bật ra từ môi cậu, hình ảnh trong đầu như hiện lên trước mắt, An Trạch đứng cách đó không xa, mỉm cười, ngoắc ngoắc tay, âm thanh giống như trong quá khứ: “Sao lại chậm như vậy? Nhanh lên!”

Như bị kéo bởi một sợi dây vô hình, cậu bắt đầu chậm rãi bước về phía trước. Trêи mặt có thứ gì đó ấm áp, lấy tay lau đi, thì ra là nước mắt.

Cậu miễn cưỡng dừng lại.

“Anh có lỗi với em.” Tiếng súng từ xa truyền đến, còn có tiếng gầm rú của máy bay trực thăng, nét mặt An Trạch đột nhiên trở nên bi thương, đôi mắt luôn sáng ngời lại lộ ra sự ảm đạm, như là hội tụ tất cả áy náy, ảo não và không cam lòng.

“Anh, anh đang nói cái gì vậy?” Liễu Chí Tần lẩm bẩm nói nhỏ, cơ trêи cổ co giật, hơi thở rối loạn.

“Anh không phải một cảnh sát tốt.” Quần áo trêи người An Trạch đầy máu tươi, ngực, vai, chân… đều dính đầy máu. Liễu Chí Tần trơ mắt nhìn anh ở trước mặt mình quỳ xuống, tay tràn đầy vết thương nắm chặt cát vàng trêи đất.

“Anh…” GiọngLiễu Chí Tần trở nên nghẹn ngào, như thể lục phủ ngũ tạng đều đang nức nở.

“Anh biết, mấy năm nay em luôn tìm chân tướng năm đó.” An Trạch cúi thấp đầu, nửa khuôn mặt bị bao phủ trong bóng tối, nước mắt rơi xuống, nhưng là màu máu.

“Anh!” Liễu Chí Tần không khỏi run lên, theo bản năng mà lắc đầu.

“Là anh.” An Trạch bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ như máu, trêи mặt đã tràn đầy vết máu, “Người kia là anh! Là anh! Người hại chết anh không phải ai khác, là chính anh!”

Vừa nói, An Trạch vừa đấm mạnh vào ngực mình, âm thanh kia nặng nề, mỗi một đấm đều như đấm vào lòng người nghe.

Liễu Chí Tần không nhúc nhích.

“Nhưng anh không có cách nào khác.” Giọng An Trạch thấp xuống, lẩm bẩm, “Anh bị người kia khống chế, trở thành “quân cờ” của hắn. Hắn nói, anh là “quân cờ” thứ nhất của hắn, là một “quân cờ” dùng tốt nhất.”

“Không!” Liễu Chí Tần điên cuồng lắc đầu, “Không thể!”

Trong mắt An Trạch tràn đầy bi thương và bất lực, “Anh hại chết anh em, chiến hữu, anh… Anh không khống chế được chính mình.”

Mùi thuốc súng ngày càng đậm, tiếng máy bay trực thăng như muốn xé rách màng nhĩ.

Toa thành năm năm trước, chính là cảnh tượng như vậy.

“Anh cũng không biết tại sao lại là anh, tại sao là anh bị hắn chọn.” An Trạch cười khổ mà nói: “Nhiều anh em như vậy, tại sao hắn cố tình theo dõi anh? Em biết “quân cờ” là cái gì không?”

Liễu Chí Tần lắc đầu như máy móc, không phát ra được âm tiết hoàn chỉnh.

“Anh bị giam trong chính thân xác mình, nhìn mình hại chết anh em của chính mình, mà cái gì cũng không làm được.” An Trạch cúi người, khuôn mặt gần như vùi vào cát vàng, “Là anh hại họ, anh không xứng làm cảnh sát, anh không xứng làm anh trai của em…”

Đầu Liễu Chí Tần như muốn nứt ra, như có thứ gì trong Thái dương đang kϊƈɦ động muốn chui ra ngoài.

An Trạch đưa tay ra, dùng đầu gối đi trong cát vàng, tiếng nói mang theo bão cát, “Biết không? Anh mới là hung thủ, anh trai của em, là hung thủ!”

Thế giới đột nhiên sụp đổ, trong cơn choáng váng, Liễu Chí Tần ấn mạnh ngực, máu sôi lên, toàn thân đều là cảm giác không trọng lực.

Ánh nhìn mất đi tiêu cự, tất cả mọi thứ đều hỗn loạn, hai tai như bị người che mất, thính giác bị miễn cưỡng ngăn chặn.

Tim như ngừng đập, hoặc cũng có thể là đang đập với tần suất mà cơ thể không chịu đựng được.

Quân cờ! Quân cờ! Quân cờ!

Từ ngữ lạnh lùng và mỉa mai này cứ lẩn quẩn trong đầu.

Đôi mắt An Trạch như vực sâu, Liễu Chí Tần bất lực nhìn chằm chằm vào đó, nghe An Trạch lặp lại từng lần từng lần một: Anh là “quân cờ”.

“A!” Cậu đã không chịu nổi, khàn cả giọng kêu to, lại phát hiện không nghe được âm thanh của mình.

An Trạch cũng biến mất trong bóng tối.

Liễu Chí Tần trợn to hai mắt, bỗng nhiên nhớ tới lời An Trạch nói: “Anh bị giam trong thân xác chính mình… không làm được gì cả”.

Cho nên bị giam trong thân xác chính mình, chính là cảm giác này sao?

An Trạch, anh, lúc đó chính là cảm giác này sao?

“Đúng vậy. Em rốt cuộc hiểu rõ.” Chẳng biết từ lúc nào, An Trạch lại xuất hiện, ánh mắt dịu dàng đứng ở trước mặt Liễu Chí Tần, thậm chí đưa tay về phía cậu, “Bây giờ, em cũng là “quân cờ”, hai anh em chúng ta…”

“Oành!” Đạn từ súng trường xẹt qua không trung, phá tan mọi ảo ảnh.

Trong phút chốc, cát vàng và mùi thuốc súng biến mất, sa mạc bị chiến tranh và mây đen bao trùm biến mất, tiếng rít của súng đạn, “quân cờ” An Trạch cũng…

Biến mất.

Liễu Chí Tần kinh ngạc phục hồi tinh thần, trong mắt dần dần có tiêu cự.

Cậu vẫn đang ở trong phòng học cũ nát của trường dạy nghề, tiếng còi xe cảnh sát ngoài cửa sổ kêu to, Liên Phong nằm rạp trêи mặt đất, máu từ đầu gối bên phải từng luồng chảy ra ngoài.

Đồng tử co rút, Liễu Chí Tần chậm rãi giơ súng lên, tay còn lại đỡ lấy huyệt thái dương nóng rực.

“Chậc, thiếu chút nữa.” Liên Phong nằm trong vũng máu tiếc nuối cười rộ lên, “Cậu vốn là có thể trở thành “quân cờ” giỏi hơn cả anh của cậu.”

Vừa dứt lời, một viên đạn liền phóng tới, vô cùng chính xác xuyên qua cổ tay Liên Phong.

Liễu Chí Tần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảm giác mờ mịt trống rỗng trong thân thể dần dần biến mất, đồng tử chậm rãi tụ lại.

Trêи trực thăng lơ lửng, người cầm súng trường ngắm bắn chính là…

Liên Phong đang giãy dụa từ trong đau nhức, biểu tình càng ngày càng vặn vẹo, càng ngày càng quỷ dị. Hắn kéo cơ thể đầy máu, dùng một loại tư thế cực kỳ cổ quái bò về phía trước.

“Oành!” Phát súng thứ ba, đạn bắn vào khuỷu tay, máu bắn tung toé.

“Kẹ kiếp!”

Âm thanh cực kỳ quen thuộc kϊƈɦ thích thần kinh Liễu Chí Tần, gần như trong nháy mắt kéo ý thức của cậu trở lại.

Đầu óc rốt cục cũng khôi phục minh mẫn.

Liễu Chí Tần dụng hết sức, thở một hơi thật dài.

Tiếng bước chân dồn dập, có rất nhiều người, mà một người trong đó là Hoa Sùng, Liễu Chí Tần có thể dễ dàng phân biệt được.

Cảnh sát vũ trang lôi Liên Phong ra từ trong vũng máu, bởi vì mất máu quá nhiều, thêm đau nhức không thể chịu được, sắc mặt hắn trắng bệch, gần như mất đi ý thức.

Nhưng hắn vẫn còn đang lẩm bẩm, ” “Quân cờ”, đều là “Quân cờ”…”

Liễu Chí Tần mím chặt môi.

Hoa Sùng là người cuối cùng xông vào phòng học, một tay cầm súng trường, một tay đột nhiên nắm cằm Liên Phong, như muốn bẻ nát xương của hắn, “Sẽ không còn ai trở thành “Quân cờ” của mày nữa. An Trạch chưa bao giờ là “Quân cờ” của mày!”

Lồng ngực Liễu Chí Tần rung động, ánh mắt ngưng đọng.

Liên Phong bị bắt đi, mặt đất bụi bặm chỉ còn lại vết máu.

Hoa Sùng xoay người, nhìn về phía Liễu Chí Tần, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Anh bước tới gần, trong tay còn cầm súng trường, tay còn lại duỗi về phía trước, siết lấy vai Liễu Chí Tần, kéo về phía mình.

Lồng ngực chạm vào nhau, hơi thở dồn dập.

Liễu Chí Tần chậm rãi nhắm mắt lại, ôm Hoa Sùng, sức lực càng ngày càng mạnh, cho đến khi cảm thấy hơi thở Hoa Sùng dần rối loạn.

“Em muốn siết chết anh à.” Hoa Sùng nhẹ giọng nói, “Anh mới chạy tới từ Châu Thịnh, đã lâu chưa dùng súng trường, hồi hộp đến tay run, em… em còn siết anh, không cho anh thở.”

Liễu Chí Tần vẫn cứ ôm chặt anh, lưng hơi khom, vùi mặt vào hõm vai anh, tham lam hít thở.

Hỗn loạn dần yên tĩnh, tất cả động tĩnh bên ngoài đều giống như bị một tấm bình phong ngăn cách.

Hoa Sùng vỗ nhẹ lưng Liễu Chí Tần, tùy ý để cậu ôm, cảm nhận nhịp tim đập của cậu, còn có run rẩy cậu vô tình để lộ.

Thời gian dường như trôi qua rất lâu, lại giống như không lâu lắm.

Giọng Hoa Sùng lộ rõ mệt mỏi và sợ hãi, “Lúc nãy anh gọi tên em trong máy truyền tin, em lại không có phản ứng gì.”

Cánh tay Liễu Chí Tần hơi cứng đờ, “Thật sao?”

“Ừm.” Hoa Sùng nói: “Gọi rất nhiều lần, em đến gặp Liên Phong, anh còn tưởng anh mất đi sức hấp dẫn với em rồi chứ.”

“Em…” Liễu Chí Tần vô thức siết chặt cánh tay.

“Sao em lại nghe hắn nói linh tinh?” Hoa Sùng nói: “An Trạch sao có thể là “Quân cờ” của hắn?”

Liễu Chí Tần yên lặng một lúc, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Hoa Sùng, môi hơi mở, nhưng không lên tiếng.

Ánh mắt của cậu quá sâu, Hoa Sùng không biết phải phản ứng thế nào.

Hồi lâu, cậu nói: “Anh của em…”

“Anh của em mãi đến lúc hi sinh cũng rất ưu tú, là một cảnh sát khiến người tự hào.” Giọng Hoa Sùng kiên định, như chém đinh chặt sắt.

Ngực Liễu Chí Tần nhấp nhô, ánh mắt dần trở nên mềm mại, một lát sau nghiêng mặt, ngón tay lau nhanh qua khóe mắt.

“Em có thể không tin anh mình, bởi vì lúc anh ấy gặp chuyện, hai người đã hai năm không gặp, thời gian hai năm, đủ khiến một người trở nên hoàn toàn thay đổi.” Hoa Sùng nhìn như thong dong, trong mắt lại tràn đầy đau lòng, “Nếu như anh là em, anh cũng sẽ bị Liên Phong đầu độc, cho rằng An Trạch thật sự là “Quân cờ” của hắn.”

“Nhưng em phải tin tưởng phán đoán của anh. Anh là đồng đội của anh ấy! Là đồng đội sớm chiều ở cùng với anh ấy ở Toa thành!” Hoa Sùng nỗ lực làm giọng nói mình bớt run rẩy, một tay nâng mặt Liễu Chí Tần, “Em bỏ lỡ sự nghiệp chống khủng bố hai năm của anh ấy, nhưng anh thì không. Đến tận nhiệm vụ cuối cùng của anh ấy, tụi anh vẫn còn đập tay với nhau! Còn ôm anh ấy! Hẹn anh ấy bình an trở về! Anh biết người anh trai em luôn coi là mục tiêu là người như thế nào! Anh ấy tuyệt đối không thể nào là “quân cờ” của Liên Phong!”

Liễu Chí Tần ngẩng mặt, hầu kết trượt trượt.

Viền mắt Hoa Sùng cũng nóng lên, kiên quyết nói: “Anh ấy không phải “quân cờ”, An Trạch không phải “quân cờ”. Em nhớ kỹ, anh trai của em, An Trạch, đến lúc chết, vẫn luôn là chiến hữu của chúng ta!”

Đốt ngón tay Liễu Chí Tần trắng bệch, cật lực khống chế cảm xúc cuồn cuộn.

Hoa Sùng nắm lấy tay cậu, chậm rãi đặt vào lòng mình, âm thanh dần trở nên mềm mại, “Anh Tiểu Liễu, em có tin anh không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.