Chuyển ngữ: Tứ Diệp Thảo / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
Kết.
Xe jeep chạy như bay trêи đường cái giữa sa mạc bao la, Nhị Oa tò mò nhìn phong cảnh không thay đổi bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng quay đầu lại, phát ra âm thanh như làm nũng.
Nó đã hơn một tuổi, rất hoạt bát khỏe mạnh, không còn rụt rè nhát gan như khi còn bé, những lúc được dắt đi dạo nó sẽ giống như những chú chó Becgiê hú lên những tiếng uy vũ hùng tráng. Nhưng trước mặt Hoa Sùng nó vẫn là bộ dạng cún nhỏ đáng thương ngoan ngoãn.
Hoa Sùng ngồi một bên ăn bánh gối ngọt, vừa ăn vừa nhìn Liễu Chí Tần lái xe, lâu lâu lại đút Liễu Chí Tần ăn một miếng.
Bánh gối ngọt là món Nhạc Nhiên thích ăn nhất, đơn giản không cầu kỳ, nó chỉ là một miếng bánh mì hình vuông, mềm ngọt, giá cũng rẻ, ăn lại no.
Hoa Sùng mấy lần nhìn thấy Nhạc Nhiên ăn, thấy cũng ngon, thỉnh thoảng sẽ mua một gói để ở nhà, coi như bữa sáng tại gia.
Lần này hai người tự chạy xe đến Toa Thành, buổi sáng lúc rời khách sạn, có nhìn thấy một tiệm bánh trang trí đơn giản, Hoa Sùng liền đi mua một gói, vừa dùng để ăn sáng, vừa có thể bổ sung năng lượng kịp thời khi đói.
Cảnh sát hình sự xin nghỉ phép rất khó, lúc giấy nghỉ phép được phê duyệt, Liễu Chí Tần đã hỏi Hoa Sùng muốn đi đâu.
Thời tiết ở miền bắc hay thay đổi, miền nam thích hợp để du lịch hơn.
Hoa Sùng lại nói: “Em vẫn muốn đến Toa Thành phải không?”
Liễu Chí Tần có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không ngoài ý muốn, đôi mắt cười cong cong, “Anh đồng ý đi cùng với em sao?”
“Chậc, cái này còn phải xem đã.”
“Vậy là đồng ý rồi.”
Toa Thành mùa này gió cát lớn, không phải là thời tiết tốt để du lịch. Mà Toa Thành trước giờ cũng không phải là thành phố du lịch. Đây là nơi đóng quân của quân đội, mỗi năm đều có người hi sinh vì nhiệm vụ chống khủng bố.
Hoa Sùng với Liễu Chí Tần đến đây, cũng chỉ có thể đi lòng vòng quanh những chỗ người dân sống. khu vực ngoại thành do quân đội chiếm giữ, dù là những người đã từng tham gia chiến đấu ở đây, cũng không thể vào.
Nhưng Liễu Chí Tần không bận tâm. Chỉ cần được đặt chân lên mảnh đất ấy, hít thở bầu không khí khô nóng có một không hai với mùi thuốc súng ở đây, cũng xem như hoàn thành một tâm nguyện.
Trước khi lên đường, Hoa Sùng có hỏi thăm được, Toa thành đã xây một đài tưởng niệm những chiến sĩ hi sinh, bên cạnh cục công an thành phố Toa Thành, ở đây có bộ đội đặc chủng canh gác, người dân bình thường chỉ cần đăng ký xác minh thân phận là được vào.
Nơi đây có tên cùng với ảnh chụp của An Trạch.
“Đã nghĩ kỹ xem muốn nói gì với anh trai chưa?” Hoa Sùng cất kỹ mấy miếng bánh ăn không hết, vặn một chai nước khoáng, uống mấy ngụm.
Liễu Chí Tần cầm tay lái, im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Hoa Sùng thở dài, vỗ vỗ vai cậu.
Trước những ngày cuối năm, Lạc Thành tiến thành một trận tập kϊƈɦ khủng bố lớn, kết thúc cuối cùng là Liên Phong bị bắt.
Cơ quan thành phố, chính quyền tỉnh, đội cảnh sát đặc nhiệm, quân đội tỉnh, phối hợp với nhau hành động, giảm thiểu nguy cơ xuống mức thấp nhất. Tiếp đó, tổ chức điều chống khủng bố vẫn không ngừng, tiếp tục tiến hành càn quét hết tàn tích của Liên Phong với “Khâu Tái”, một lưới bắt gọn.
Ngoại trừ Hàn Cừ.
Ngày ấy, Hàn Cừ được phát hiện đã chết ở tiểu khu Hoàng Đình, quận Minh Lạc. Lúc đó khắp Lạc Thành đều rất hỗn loạn, Nhạc Nhiên cùng với thành viên của đội cảnh sát đặc nhiệm nhận nhiệm vụ đến những nơi khác trợ giúp. Mãi đến tận khi Liên Phong bị tóm ở một trường dạy nghề bỏ hoang, lúc ấy mới truyền đến tin từ tiểu khu Hoàng Đình: thi thể Hàn Cừ đã bị mất.
Hàn Cừ đến cuối cùng đã chết hay chưa?
Nếu như chết rồi, vậy thi thể bị ai dời đi?
Người này tại sao lại muốn ăn cắp thi thể Hàn Cừ?
Cho đến giờ, lực lượng cảnh sát vẫn chưa tra được manh mối chính xác.
Liên Phong sau khi biết Hàn Cừ mất tích, đã cười đầy ẩn ý, cuối cùng bật khóc.
Hắn từ chối gặp cha mẹ người thân của mình, khăng khăng gọi Cổ Kim, kẻ đứng đầu Khâu Tái là cha.
Lúc nói chữ cha, vẻ mặt hắn rất thành kính, giống như tín đồ trung thành.
Trong thời gian bị giam giữ và thẩm vấn, Liên Phong nói rời rạc nhiều những chuyện lúc trước gặp phải Cổ Kim, những chuyện này đều được cha mẹ hắn chứng thực.
Liên Phong sinh ra trong một gia đình kinh doanh giàu có, hắn dường như không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng tính tình lại vô cùng quái đản, ngại giao tiếp với người khác, càng không muốn kết bạn, hắn thờ ơ lạnh nhạt với tất cả người thân, thậm chí còn có xu hướng tự làm hại bản thân.
Bố mẹ hắn đều bận bịu với công việc, thời gian ở chung với hắn rất ít, mới đầu bố mẹ cũng không để ý nhiều, cho rằng đứa nhỏ đang cố gây chú ý.
Sau đó, tình trạng của hắn ngày càng trở nên nghiêm trọng, có lần khiến cho người giúp việc trong nhà bị thương, lúc ấy bố mẹ hắn mới xác nhận tâm lý con trai mình có vấn đề, bảo quản gia đưa hắn đến bác sĩ tâm lý khám.
Thời đó, có rất nhiều phòng khám không chuyên nghiệp, quản gia đã đưa hắn tới rất nhiều phòng khám trong nước, nhưng vẫn không chữa khỏi bệnh.
Tuổi thơ của hắn trải qua ở những phòng khám tâm lý.
Hắn hận những bác sĩ tâm lý luôn cứ dò xét nội tâm hắn.
Mãi sau này, hắn gặp được một vị bác sĩ tâm lý trẻ tuổi.
Người này khác biệt hoàn toàn với những bác sĩ tâm lý trước giờ, lúc nào cũng giống như đang mỉm cười, không bắt ép hắn phải nhớ lại hồi ức u ám, cái gọi là trị liệu lại giống như chơi với hắn, thêu dệt cho hắn một “giấc mơ” mà trong đó hắn được tự do, tốt đẹp, không cần phải chịu đựng thống khổ của thế giới này, còn nói với hắn: ” Khi không có người ngoài, Cậu có thể gọi tôi là cha.”
Người này chính là “Cổ Kim”.
Giống như kỳ tích, từ ngày đó, những tật xấu của Liên Phong như “Không thích nói chuyện”, “Không quan tâm đến người khác”, “khuynh hướng tự hại bản thân” đều dần dần biến mất. Lúc đến tuổi đi học, hắn cũng không khác gì những bạn nhỏ cùng lứa.
Cha mẹ hắn rất vui mừng, bảo quản gia đến phòng khám cảm tạ Bác sĩ Cổ thật tốt.
“Ngài ấy là cha của tôi, tôi là tín đồ của ngài ấy.” Liên Phong bình tĩnh mà nói: “Ngài ấy cứu vớt tôi, mạng của tôi là ngài ấy cho, kỹ năng đào tạo các “quân cờ” cũng là ngài ấy chỉ dạy. Nếu như không có ngài ấy, tôi đã không còn tồn tại. Thế giới này quá dơ bẩn, ngài ấy đã ban cho tôi một thế giới tươi đẹp không tì vết. Tôi nguyện ý vì ngài ấy mà làm bất cứ chuyện gì.”
“Trà trộn vào đội ngũ cảnh sát cũng là ý của “Cổ Kim”?” Hoa Sùng đã từng hỏi
Liên Phong cười đắc ý, “Không, đó là chủ ý của tôi. Tôi rất thông minh đúng không? Hồi đó ở Toa thành, tôi giống như một đặc cảnh chống khủng bố hơn so với các cậu. Các cậu chưa bao giờ hoài nghi tới tôi. Cho dù tôi đã biến một thành viên trong đội thành “quân cờ”, các cậu vẫn cứ cho rằng tôi là một đồng đội tốt. Cha ta… cha rất hài lòng về tôi.”
Hoa Sùng hồi tưởng lại năm đó, không thể không thừa nhận, Liên Phong đúng thật đã che giấu rất kín kẽ không một lỗ hổng, thậm chí để che dấu mà khiến bản thân mình bị thương.