Tâm Lý Học

Chương 30: C30: 30. Tâm Lý Những Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (2)



Tâm Lý Những Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt – Kỳ 2: Dục Vọng

Sát nhân dục vọng là những kẻ cảm thấy hưng phấn bởi hành vi hoặc sự kiện mang tính giết chóc, một số nhà tội phạm học gọi họ là những tên sát nhân sung sướng. Động cơ của họ thường được hình thành từ ảo tưởng diễn ra ở lứa tuổi dậy thì với bất kỳ đồ vật gì từ quần lót đến xác chết động vật hoặc bộ phận cơ thể. Ví dụ, Jerome Brudos ở bang Oregon, bị hấp dẫn bởi bàn chân của phụ nữ, giày đế cao và đồ lót nữ giới. Anh ta cảm thấy thỏa mãn với việc đánh cắp giày, áo ngực, và quần lót từ những người hàng xóm, nhưng anh ta thậm chí rình mò cơ hội để thỏa mãn trí tưởng tượng của mình hơn nữa – bằng việc giết người và giấu xác chết chỉ còn một chân. Một trong những tên sát nhân dục vọng kỳ lạ nhất là Sylvestre Matushka, kẻ đã dàn dựng nên vụ lật tàu hỏa ở Hungary vào những năm 1930, nhằm mục đích duy nhất là để thỏa mãn nhục dục. Hắn ta cảm thấy thích thú với hình ảnh cơ thể người bị tàn phá bởi máy móc, nhưng hắn ta bị bắt trước khi kịp hoàn thành một kế hoạch lộ liễu là tạo một vụ lật tàu mỗi tháng.

Chúng ta đã từng xem cách mà Jack the Ripper tìm kiếm thú vui bằng việc đâm chém và cắt xẻo. Hãy cùng phân tích một số trường hợp tìm sự thỏa mãn bằng cách hãm hại người khác, cùng với những giả thuyết giải thích tại sao họ lại hành động như vậy.

NÔ LỆ TÌNH DỤC

Elizabeth Kenyon, một giáo viên ở Miami, Florida, mất tích vào ngày 4 tháng 3 năm 1984. Cô không phải là loại người vô trách nhiệm và nếu cô ấy có lên kế hoạch để đi đâu đó thì cô hẳn đã thông báo với ai khác. Bố mẹ cô ấy soạn một bản thông cáo mất tích, nhưng họ nghi ngờ một người bạn trai cũ của Elizabeth mà cô đã từng từ chối kết hôn-Christopher Wilder, một doanh nhân với một xí nghiệp xây dựng đồng thời là nhiếp ảnh gia. Có người nhìn thấy anh ta và Elizabeth gặp nhau tại một trạm xăng. Anh ta cũng có tiền án về lệch lạc tình dục. Thật vậy, anh ta có liên quan đến một vụ phụ nữ mất tích khác, Rosario Gonzales, trong chính khu vực đó. Cô ấy biến mất vào ngày 26 tháng 1 và được nhìn thấy tại công ty tại một trường đua.

Wilder, 39 tuổi, nhận ra rằng anh ta đang bị điều tra. Anh ta rút tiền, nhảy lên chiếc xe mui kín 1973 Chrysler New Yorker, lấy trộm thẻ tín dụng của đối tác, và trốn đi. Nhưng anh ta không chỉ chạy trốn. Trên đường đi, anh ta ám sát những phụ nữ trẻ.

Thời thơ ấu của Wilder tại Úc khá an ổn, nhưng hắn đã thực hiện hành vi nhìn trộm qua cửa sổ ở tuổi vị thành niên sớm và bị bắt cùng với một nhóm các bạn tuổi teen tham gia băng đảng hiếp dâm của một cô gái trên bãi biển Sydney. Kinh nghiệm đó dường như tăng thêm một số ý tưởng cho trí tưởng tượng, không giống như sự kiện lần trước, lần này anh ta tưởng tượng những cô gái đang bị sốc điện trong khi hắn đang quan hệ tình dục với họ. Nhà trị liệu lưu ý về nhu cầu thống trị phụ nữ và ao ước khiến phụ nữ trở thành nô lệ cho anh ta.

Năm 1969, Wilder chuyển đến Florida, nơi anh ta đã làm rất tốt cho bản thân mình
trong thời kỳ bùng nổ ngành điện và xây dựng. Anh ta gặp vấn đề vì bị cáo buộc ép một cô gái quan hệ tình dục bằng miệng và sau khi đến tòa án, một bác sĩ thẩm vấn anh ta và đưa ra ý kiến rằng anh ta không an toàn trong một môi trường làm việc thiếu trật tự. Nhà tâm thần học đề nghị chữa trị có giám sát, nhưng sau đó ban chủ tọa tòa án tuyên bố trắng án. Ba năm sau, anh ta hãm hiếp một cô gái. Cô đã kiện anh ta, nhưng luật sư bào chữa đã giảm hình án xuống hình thức quản chế kết hợp với điều trị.

Trên đường chạy trốn, Wilder dừng lại đủ lâu để bắt một cô gái từ một cửa hàng shopping, dụ dỗ cô với lời hứa về một sự nghiệp người mẫu. Cuối cùng, cô đã bị giết chết. Đến khi họ tìm thấy cơ thể của cô, Wilder đã bắt cóc và giam giữ một cô gái khác trong một căn phòng khách sạn. Tại đó, hắn đã tra tấn cô ta bằng cách gây sốc điện. Hắn yêu cầu cô thực hiện nhiệm vụ của mình là khỏa thân đứng trước mặt hắn và khi cô ấy không làm đúng điều đó, cô sẽ bị cảnh cáo, và chịu hình phạt sốc điện. Cô gái tìm cách trốn vào một phòng tắm, khóa trái cửa và tạo ra tiếng ồn khiến Wilder bỏ chạy.

Tuy nhiên, khi đang trên đường chạy trốn, anh ta đã sử dụng thẻ tín dụng của đối tác để đặt phòng và đôi khi giết chết vài phụ nữ chỉ để ăn cắp chiếc xe của họ.

Anh ta cũng tiếp tục tìm các cô gái trẻ hấp dẫn để chọn nạn nhân của mình. Trong một sự cố tại một show thời trang, anh ta chọn một cô gái, tự cho mình là một thợ chụp ảnh, và bắt cóc cô. Ngày 03 tháng 4 năm 1984, FBI đặt Wilder vào danh sách “Mười Kẻ Truy Nã” và ban hành một lệnh cảnh báo trên toàn quốc.

Wilder bị ám ảnh cưỡng chế thực hiện hành vi giết chóc.. Đó là một dạng của chứng nghiện tình dục. Anh ta là một gã đàn ông da trắng quyến rũ ở tuổi ba mươi, được thúc đẩy bởi những tưởng tượng tình dục và bị kích thích bởi một loại nạn nhân duy nhất, trong trường hợp này là phụ nữ trẻ đẹp những người có tiềm năng trở thành người mẫu. Do đó, hắn được mệnh danh là “The Beauty Queen Killer.”

Một người nào đó đã công bố hình ảnh mà Wilder để lại để nghiên cứu, trong đó bao gồm phụ nữ anh không biết và trẻ em tuổi xuân thì.

Anh ta nói với bạn gái sở thích chụp ảnh của anh là một căn bệnh, nhưng anh đã phải làm điều đó.

Nhưng kỳ lạ, Wilder chọn một cô gái mười bảy tuổi, Tina Marie, từ một cửa hàng và buộc cô phải giúp hắn ta thu hút người khác. Họ bắt cóc một cô gái tại bang Indiana và đưa cô ta đến New York, nơi hắn đã cố gắng giết và để mặc cô ta tới chết, nhưng cô ấy vẫn sống sót. Hắn giết một người phụ nữ khác vì muốn cướp chiếc xe của cô ta. Sau đó, hắn đưa Tina Marie tới sân bay và lái xe đi một mình. Một thời gian ngắn sau, hắn đã bị cáo buộc bởi một cảnh sát tiểu bang New Hampshire, và trong một cuộc đấu súng, Wilder đã chết. Một cô gái mà anh ta đã bắt cóc vừa kịp trốn thoát bằng cách nhảy ra khỏi cửa xe.

Người ta phát hiện ra vật dụng của hắn gồm còng tay, những cuộn băng keo, dây thừng, túi ngủ, một loại dây được thiết kế đặc biệt và cuốn tiểu thuyết của nhà văn người Anh John Fowles có tên là Kẻ sưu tập (The Collector). Xuất bản năm 1963, truyện khắc họa một nhà côn trùng học cô đơn không chỉ sưu tập các loài bướm mà còn bắt giữ và giam cầm một sinh viên mĩ thuật xinh xắn tên là Miranda. Hắn giữ cô trong tầng hầm của chính mình. Thấy việc mình làm không có gì sai trái, hắn đối xử với cô rất tốt, hi vọng cuối cùng cũng giành được tình yêu của cô, sẵn sàng cho cô bất cứ thứ gì cô muốn, ngoại trừ sự tự do. Trong khi gia tăng mong muốn được hắn chú ý, vì hắn là người duy nhất cô thấy, cô đồng thời cũng xem hắn như là một quái vật đang giam cầm mình. Tuy nhiên, cô thuộc về hắn, và sự tưởng tượng về quyền sở hữu này không phải là hiếm ở những kẻ bạo dâm tàn ác. Những nhà trị liệu qua khoảng thời gian điều trị cho Wilder đã nhận thấy rằng hắn rất yêu cuốn sách này và thậm chí đã thuộc lòng nó.

Bên cạnh các nạn nhân hắn đã giết trong cuộc vui của mình, họ đã liên kết Wilder với nhiều vụ án cưỡng hiếp và giết người, bao gồm cả những vụ tại Úc. Hắn ghi nhận 8 nạn nhân chính thức nhưng hắn có liên quan đến rất nhiều nạn nhân mà con số cuối cùng không ai có thể biết.

Hắn là một minh chứng sống cho thực tế là có một số kẻ sát nhân hàng loạt sử dụng nhiều cách giết người khác nhau. Hắn làm nạn nhân nghẹt thở, đâm bằng dao hay dùng súng bắn. Nhiều người bị hành hạ tra tấn nhưng một số thì lại bị giết nhanh chóng để hắn có thể cướp đi ô tô.

Robert Hansen ở Alaska không giống như Wilder có lẽ vì Hansen tưởng tượng phong phú hơn. Vào tháng 6 năm 1983, một gái mại dâm ở Anchorage đã đến sở cảnh sát để khai báo rằng một khách làng chơi có mái tóc đỏ đã tra tấn và hãm hiếp cô, hắn còn lên kế hoạch cho việc đưa cô đến một cái cabin biệt lập nhưng may mắn rằng cô đã trốn thoát được. Cô khẳng định đó là nhà của thợ làm bánh ở địa phương Robert Hansen, nhưng hắn khăng khăng rằng cô đã nói dối. Tuy nhiên, phần còn lại của một số phụ nữ xuất hiện ở các vùng bỏ hoang, bị bắn hay bị đâm, hầu hết đều là gái mại dâm. Khi cảnh sát khám xét nhà hắn, họ đã phát hiện ra khẩu súng mà đạn của nó trùng khớp với những viên đạn được lấy ra ở những phụ nữ đã chết, cũng như các đồ trang sức và ID bị mất của họ. Hansen đã thú tội và thừa nhận sử dụng các nạn nhân như là trò chơi. Phục vụ cho ham muốn tình dục, hắn sẽ thả họ ra, trần truồng trong các vùng hoang vu và săn lùng họ. Mặc dù hắn thừa nhận 17 vụ giết người nhưng hắn chỉ bào chữa cho 4 vụ.

Làm thế nào kẻ giết người phát triển được ý tưởng như những hành vi bạo lực ghê tởm?

SỰ VÔ TẬN CỦA BÓNG TỐI

Trong Những giấc mơ đen tối (Dark Dreams), cựu hồ sơ viên của FBI Roy Hazelwood, người dùng toàn bộ thời gian của mình làm việc tại Đơn vị nghiên cứu hành vi (Behavioral Science Unit) về tội phạm tình dục, đã có bài thảo luận về sự hình thành của các tưởng tượng bạo lực. Ông tin rằng điều quan trọng là phải đánh giá cao trí tưởng tượng vô hạn của con người, tức là những kẻ phạm tội có thể có thể mơ tưởng không giới hạn. Vì vậy, như Hazelwood đã nói, đó là sự pha trộn vô hạn về số lượng kiểu tội phậm tình dục. Một số kẻ phạm tội bị thu hút bởi các đứa trẻ tuổi dậy thì, một số là thanh thiếu niên hoặc người già, một số khác thì không có sở thích gì đặc biệt. Một số kẻ muốn có nạn nhân phải chết trước khi thực hiện tiếp hành vi, một số thì thích nạn nhân bất tỉnh hoặc muốn thấy họ tỉnh táo, đấu tranh hoặc sợ hãi. Không có chuẩn mực đúng hoàn toàn trong mọi trường hợp.

Hazelwood thấy rằng tội phạm tình dục bắt nguồn từ trong tâm trí, nhưng một khi tầm quan trọng của việc hiện thực hóa trí tưởng tượng được cân nhắc, quan tâm thì kẻ phạm tội sẽ quyết định thực hiện điều đó khi có cơ hội. Chúng cũng có thể tìm kiếm hoặc tự mình tạo ra cơ hội. Sau khi thực hiện hành vi, chúng thường hợp lý hóa lý do tại sao hành vi đó được chấp nhận.

Tấn công tình dục thường được thúc đẩy bởi sự gây hấn, quan hệ tình dục, hoặc quyền lực và trí tưởng tượng mà thông qua đó những ham muốn mạnh mẽ này được biểu lộ phát triển ở tuổi dậy thì, ảnh hưởng được tạo ra từ việc nỗ lực phát triển tình dục. Chúng tác động đến kiểu nạn nhận mà kẻ phạm tội lựa chọn, cách tiếp cận, hoạt động tình dục ưa thích, nghi thức đặc biệt và quyết định có hoàn tất hành vi giết người hay không.

Hazelwood xem tội phạm giết người là tội phạm nhất thời hoặc là nghi thức. Những kẻ tội phạm nhất thời là kẻ cơ hội và có trí thông minh và tiềm lực kinh tế thấp hơn và hành vi tình dục của chúng thường phục vụ cho nhu cầu cung cấp năng lượng và giải tỏa giận dữ. Mặt khác, những kẻ tội phạm giết người mang tính nghi thức tự cho phép mình hưởng thụ sự vui sướng của lệch lạc tình dục (hành vi tình dục bất thường) và hành vi cưỡng bức để đáp ứng cho một số nhu cầu tâm lý. Chúng có sở thích tình dục cụ thể và sẵn sàng dành thời gian, tiền bạc và năng lượng để theo đuổi mục đích tình dục của chúng. Khi trung tâm cuộc sống của chúng xoay quanh việc làm này, chúng học cách nói dối và ngụy tạo để giữ cho nó hoạt động một cách bí mật và che giấu khỏi mọi người xung quanh. Những kiểu người này có xu hướng ghi lại những tưởng tượng và/ hoặc các hành vi của mình để có thể hồi tưởng lại. Chúng có khả năng tưởng tượng phong phú, phức tạp và đầy tính tương tác.

Ham muốn tình dục bất thường đã được xếp vào loại bệnh tâm thần được gọi là lệch lạc tình dục và là những ham muốn mãnh liệt tái diễn đều đặn hoặc những hành vi liên quan tới các đối tượng, tình huống hoặc hành động bất thường. Cẩm nang các biểu hiện và thống kê (The Diagnostic and Statistical Manual), hoặc DSM-IV-TR đã liệt kê và miêu tả các biểu hiện của chúng. Trong số đó có khuynh hướng thích phô trương (cố tình để lộ bộ phận sinh dục), tôn sùng đồ vật (bị kích thích tình dục bởi một vật nào đó, ví dụ một con búp bê), gây ra hoặc thèm muốn sự đau khổ hay sự nhục mạ và khuynh hướng thích quan hệ tình dục với trẻ em (bị kích thích tình dục bởi trẻ em). Mặc dù đây là những rối loạn tâm lý tình dục, không phải tội phạm nhưng họ thường liên kết chúng với loại tội phạm tình dục, nhất là khi người ta tin là thế. Chúng ta sẽ nghiên cứu chi tiết những điều này ở chương 9 nhưng cách mà tưởng tượng thôi thúc thực hiện hành vi giết người, chúng ta sẽ xét ở một trường hợp giết người hàng loạt theo nghi thức sau.

Vào năm 1995, một phụ nữ trẻ ở Douglas County, tiểu bang Washington, gọi điện cho mẹ và em gái mười bốn tuổi của mình nhưng họ không hề trả lời cuộc gọi nào. Cô đi kiểm tra và thấy cả hai đều bị sát hại. Amanda, e gái của cô, bị đâm bằng dao và đầu bị đánh bằng dùi cui, rồi bị cưỡng hiếp và sau đó kẻ giết người còn nhét một cây gậy bóng chày sâu vào trong âm đạo của cô. Không những thế hắn còn moi ruột của cô, đặt lớp da từ cơ quan sinh dục lên phía mặt cô. Người mẹ, tên là Rita, đã bị đâm ba mươi mốt lần, bị cắt xén một cách đồi bại, ngực của bà bị cắt rời và đặt cạnh đứa con gái nằm ở một phòng khác. Vùng sinh dục của bà bị cắt và nhét đầy miệng. Cả hai nạn nhân đều bị đặt ở tư thế kích dục.

Khi các nhà điều tra kiểm tra một báo cáo có liên quan, họ biết được rằng có một người đàn ông tên là Jack Owen Spillman III đã bị bắt vào sáng hôm đó cách không xa hiện trường vụ án và hắn bị nghi ngờ là một tên trộm. Trong hồ sơ ghi chép, hắn có tiền án về tội hiếp dâm và trộm cắp. Trong thời gian bị giám sát, Spillman đã tung ra các sản phẩm mà khi thu hồi người ta phát hiện hóa ra đó là 1 chiếc mặt nạ trùm đầu (dành cho người trượt tuyết) dính đầy máu. Máu trên đó khớp với máu của một trong số các nạn nhân. Có máu ở gần khu vực miệng, như thể hắn muốn đặt miệng mình vết thương của nạn nhân. Sau khi thu thập thêm thông tin, họ phát hiện bằng chứng cho thấy Spillman đã theo dõi Amanda hàng tuần liền. Hắn bị bắt và sau đó lại xuất hiện thêm các bằng chứng chứng mới tỏ hắn có liên quan đến vụ việc. Là một kẻ làm nghề mổ thịt, hắn không có bằng chứng ngoại phạm. Hắn dường như có lịch sử về việc tra tấn và giết mổ động vật.

Spillman đã thú nhận việc giết người kép và nạn nhân thứ ba là một cô gái bị mất tích. Khi nạn nhân được tìm thấy, người ta phát hiện cô bị chôn vùi ở tư thế tương tự như vị trí Spillman đã đặt Amanda trên giường. Spillman đã nghiên cứu về các tên giết người khác và học được cách tránh bị bắt, như cạo lông trên cơ thể mình. Hắn tưởng tượng ra cách tra tấn những cô gái và hắn muốn cắt rời tim của nạn nhân ra để ăn. Hắn nghĩ mình là một người sói, vì vậy hắn theo dõi “con mồi” như cách một con quái thú đói khát có thể làm. Hắn từng kể với bạn tù rằng hắn đã đào bới tìm thi thể nạn nhân đầu tiên của mình và quan hệ tình dục nhiều lần với cái xác. Hắn phải nhận 3 tội danh giết người nghiêm trọng và chịu án tù chung thân.

Spillman hoàn toàn không phải là kẻ duy nhất như vậy. Hắn giống một số sát nhân ở thế kỉ XIX được ghi chép lại bởi Richard von Krafft Ebing – một nhà thần kinh học người Đức, bác sĩ tâm lí tại Feldhof Asylum và giáo sư ngành tâm thần học tại Strasbourg. Ông đã công bố các trường hợp của lệch lạc tình dục trong cuốn Tâm lý tình dục (Psychopathia Sexualis) và Tham khảo đặc biệt cho khuynh hướng tình dục gây ra các các triệu chứng trái ngược (Especial Reference to the Antipathic Sexual Instinct) : Nghiên cứu tư duy pháp y (A Medico-Forensic Study).

Có một khắc họa về Vincenz Verzeni, hắn 22 tuổi, bị buộc tội vào năm 1872 vì tội danh giết người và cố ý giết người không thành. Vụ án của hắn bắt đầu từ việc hắn cắt xẻo một cô gái 14 tuổi ở dọc một đường mòn ở vùng quê. Ruột của cô bị cắt rời và ném ra xa, một phần chân bị cắt ra và miệng của cô bị nhét đầy đất. Một phụ nữ khác ở vùng đó cũng bị hành hạ tương tự vậy và một phần ba phụ nữ cũng chung số phận nhưng may mắn sống sót trước bàn tay của Verzeni. Hắn thừa nhận tội lỗi của mình, và nói rằng việc giết người và cắt rời nạn nhân đã kích thích tình dục nơi hắn. Hắn rất thích cảm giác được đặt tay quanh cổ một ai đó. Hắn thừa nhận nếu hắn đạt đến cực điểm của khoái cảm trước khi họ chết thì họ được phép sống. Nếu không, họ phải chết. Hắn còn nói rằng hắn đã hút máu từ thi thể và các bộ phận trên cơ thể mà hắn đã cắt rời và đem đi, bởi vì, như hắn nói, hắn rút được cảm giác mạnh mẽ từ việc làm đó.

Tình dục tưởng tượng có nhiều hình thức nhưng mãnh liệt và cực đoan nhất là khi liên quan tới việc giết người. Khi gắn vào cuộc chạy đua tâm lí thì nhu cầu được đáp ứng cứ lặp đi lặp lại, tạo ra một loại động cơ giết người hàng loạt cưỡng bức.

NHU CẦU HÃM HẠI

Nhà tâm thần học Ethel Person nói rằng chúng ta dựa vào sự ảo tưởng để tạo ra cuộc sống của chính bản thân. Sự ảo tưởng là một phương tiện để chúng ta chọn cách ứng xử, cách nhìn về bản thân mình và mọi vật xung quanh, nghiệm thử các khả năng và xoa dịu bản thân khi cần thiết. Chúng ta còn dùng nó để “thay đổi” quá khứ và tạo lại tiểu sử bản thân. Sự ảo tưởng vốn đã được phác họa từ những trải nghiệm đầu đời, bao gồm cả trải nghiệm từ gia đình và sự ảnh hưởng của nền văn hóa đặc thù của chúng ta. Chúng cung cấp một thứ ” ngôn ngữ của sự khát khao ” qua hình ảnh, hành động và cả khát vọng. Một số là ” ảo tưởng có tổ chức “, nó giúp giải quyết các mâu thuẫn và vạch ra thân phận của ta. Ảo tưởng sát hại, thật ra lại là bình thường khi chúng ta mâu thuẫn với ai đó, nhưng với một số ít, việc sát hại có thể trở thành một phương án chính để giải quyết tất cả các vấn đề. Khi kết hợp với các liên tưởng khiêu dâm, một tên tội phạm xâm hại tình dục được tạo ra.

Nạn nhân của thể loại sát nhân này được lần đầu biết đến vào ngày 13 tháng 5 năm 1984, tại Đông Nam Tampa, Florida. Người nạn nhân nữ được phát hiện trong tình trạng lõa thể, mặt úp xuống đất, cổ tay cô bị trói sau lưng và một dây thòng lọng được quấn ba lần quanh cổ cô ấy. Bị đánh vào mặt trước khi chết, khớp háng bị gãy để đặt chân cô ta khớp với xác, điều đó chỉ ra rằng sau khi hạ sát, kẻ sát nhân đã giao cấu với nạn nhân. Khi nạn nhân được xác nhận là Ngeun Thi Long, giới chức trách đã điều tra được cô ta là một vũ nữ nghiện ma túy ở Tampa.

Hai tuần sau, Micelle Simms, một gái điếm nghiện ma túy, được tìm thấy đã chết với sau lưng chỉ được che bởi một áo thun xanh bị xé toát ra và vén lên, tay thì bị trói lại bởi tay áo, cổ tay bị trói chặt và được đặt đằng sau, một sợi dây được quấn ba vòng quanh cổ. Cô ấy đã bị đâm, bị bóp cổ, bị hiếp và bị đánh đến chết. Cả hai hiện trường đều phát hiện cùng một cách thắt cổ và sợi vải thảm đỏ ?, điều này dẫn đến kết luận cả hai vụ án đều cùng một tên gây ra. Mẫu tinh dịch đã xác định được nhóm máu của hắn và tóc được tìm thấy ở xác nạn nhân thứ hai cho biết hắn là người gốc Âu.

Vào ngày tám tháng sau, một vụ giết người với các đặc điểm trên lại xảy ra, một vụ nữa vào tháng chín, 4 án mạng liên tiếp vào tháng mười và một vụ vào tháng mười một. Những nạn nhân sau có mối liên hệ đến sê-ri giết người hàng loạt này đã chết rất lâu trước khi họ được tìm thấy nên không thể tìm xác định được nguyên nhân chết, nhưng tất cả các nạn nhân đều có sợi thảm đỏ hoặc cùng một cách trói tay, sắp xếp xác và bóp cổ. Hầu hết nạn nhân là vũ nữ hoặc gái mại dâm.

Người ta thấy rằng sợi dây thừng ở cổ đã được quấn vào khi người nạn nhân còn sống, cùng với các cú đánh chết người, đã giết chết họ, điều đó cho thấy một lối sống tình dục lệch lạc, bệnh hoạn. Kẻ sát nhân này được tin là có ảo tưởng về việc thống trị phụ nữ. Dường như hắn là một tên hiếp dâm ham mang quyền lực quyết đoán cần phải làm vậy nhằm tự trấn an bản thân. Sự thoải mái thấy rõ với các xác chết, dựa trên cách hắn sắp đặt chúng và bẻ gãy xương khi khám nghiệm tử thi, chỉ ra một lịch sử dài các hành vi tách biệt với xã hội. Hắn được đoán là sẽ tiếp tục giết người, nhưng kẻ bệnh hoạn này đã phạm phải sai lầm khi để một nạn nhân sống sót, cô ấy đã cung cấp các thông tin cho cảnh sát đủ để tiến hành một cuộc bắt giữ.

Robert “Boby” Joe Long, ba mươi mốt tuổi và là người gốc Âu, biết rằng các bằng chứng đều chống lại hắn, nên hắn đã không chần chừ thú nhận mười cuộc giết người, cung cấp cho cảnh sát nơi giấu các xác chết chưa được phát hiện. Trước khi thú nhận tội ác, tên sát nhân nói rằng, hắn thường hay hồi đáp các quảng cáo rao vặt để tìm các nạn nhân ở nhà một mình nhằm hiếp dâm họ. Hắn được tin rằng đã hiếp dâm ít nhất năm mươi phụ nữ. Hắn biết cách làm sao để quyến rũ phụ nữ, mặc dù hắn thích làm chủ họ. Các nhà điều tra phát hiện rằng hắn đã bị nhiều cú đánh vào đầu, và một nhiễm sắc thể X dư ra đã tạo thêm một lượng estrogen bất thường trong khi giai đoạn dậy thì của tên bệnh hoạn này. Hắn đã phải chịu đựng những cơn đau đầu không rõ nguyên nhân và bị ám ảnh bởi tình dục. Khi tòa án Florida hoàn thành việc truy tố Bobby Joe Long, hắn đã phải chịu hai bản tử hình, ba mươi bốn án tù chung thân cộng với 693 năm tù. Nếu hắn không bị bắt, có lẽ hắn đã tiếp tục giết, hiếp và tra tấn.

Phái “yếu”

Mặc dù phần đông các nhà tội phạm học đều nói rằng phụ nữ không giết người để thỏa mãn tình dục cho nên không thể là tội phạm giết người vì tình dục, sự thật thì vẫn có một số tội phạm như vậy. Nannie Doss, “Giggling Grandma”, đã sát hại bốn người chồng từ năm 1929 đến 1953, hai người con, hai chị em, một người cháu và mẹ ả. Ả nói rằng ả thích làm việc đó.Karla Homolka và Rosemary West, người đã giết chồng của chúng, theo hồ sơ vụ án thì cả hai đều có “experience erotic”. Để biết rõ thêm, chúng ta hãy nhìn vào những nữ sát nhân vì tình dục tiêu biểu sau.

Chiều ngày 5/4/1905, một phụ nữ đi vào bệnh viện Paris với một đứa bé có vẻ như bị nghẹt thở. Đứa trẻ bị bỏ lại trong sự chăm sóc của người thân, Jeanne Weber. Trên thực tế, đã có bốn đứa trẻ bị chết rõ ràng do ngạt thở nằm trong số người thân của gia đình này, và tất cả trong số chúng đều có dấu đỏ ở cổ. Không chỉ có vậy, ba đứa con của Weber đã chết, và hai trẻ em đã thực sự qua đời trong khi cô ta chăm sóc chúng. Vì vậy, cô ta bị buộc tội giết người. Tuy nhiên, không có bằng chứng chứng minh hành vi sai trái, cho nên cô ta đã được trả tự do. Không lâu sau đó, một đứa trẻ khác đã chết vì “co giật” trong sự chăm sóc của cô ta. Một lần nữa, Weber bị bắt, và một lần nữa được tuyên bố trắng án. Tuy nhiên, cô ta không thể giữ kín được đôi tay tội lỗi của mình. Năm 1908, cô ta thực sự bị bắt vì tấn công con trai của một chủ quán trọ. Các bác sĩ đã chuyển cô ta đến một bệnh viện tâm thần, và lưu ý rằng động cơ giết người của cô ta xem ra là bắt nguồn từ sự mất tự chủ, kích thích tình dục. Kì lạ thay, Weber đã chết bằng cách cố gắng tự siết cổ chính mình.

Có thể coi cô ta là một bệnh nhân tâm thần, nhưng một tên sát nhân khác, Jane Toppan, rõ ràng rất thích thú với cái chết của những nạn nhân. Từ khi còn là một đứa trẻ, cô ta đã là một kẻ dối trá và chuyên gây rắc rối, nhanh đổ lỗi cho người khác và đầy ắp sự ghen tỵ. Cô ta trở thành một y tá và sử dụng vị trí đó để thử nghiệm trên các bệnh nhân. Cô ta sử dụng morphine để làm chậm nhịp thở và kết giao với trẻ em, sau đó cô ta dùng atropine tạo ra các phản ứng ngược lại, gồm cả co giật.

Vào năm 1891, khi Toppan đã 34 tuổi, cô thành y tá riêng theo yêu cầu, nhưng có một bệnh nhân đã nhớ lại một trải nghiệm kì lạ. Amelia Phinney đã bị ngấm thuốc của Toppan và đi vào trạng thái gần như ngẩn ngơ trong vô thức. Y tá Toppan sau đó bước vào giường cô ấy và ôm chặt cô khi cô đang trong trạng thái mơ hồ. Toppan cố gắng đưa cho cô thêm thuốc nhưng cô từ chối. Rồi có chuyện gì đó khiến Toppan phải rời đi nhanh chóng. Sau này người ta mới biết đó là cách làm việc hiệu quả của Toppan. Cô ta đã đạt được khoái cảm tình dục từ trải nghiệm cái chết của nạn nhân khi cô cho họ dùng thuốc và ôm chặt họ.

Năm 1899, Toppan trở nên cẩu thả. Cô ta đầu độc em gái, em rể, một người bạn và toàn bộ gia đình Alden Davis. Tuy nhiên, với người cuối cùng trong bốn nạn nhân, cô ta hành động khác trước đây. Thay vì nằm và ôm nạn nhân trên giường, Toppan đánh thức đứa con trai 10 tuổi của nạn nhân và ôm cậu bé trong vòng tay mình trong khi người mẹ từ từ trút hơi thở cuối cùng. Những cái chết đó khi được điều tra đã chỉ ra Jane chính là điểm chung. Trong suốt thời gian đó, cô ta đầu độc thêm 2 người và cố gắng đầu độc người thứ 3. Vào ngày 29/10/1901, Jane bị bắt khi gần như đầu độc thêm 2 người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.